Cùng Trúc Mã Đệ Đệ Sống Chung Tôi Muốn Phát Điên

Chương 14: Cảm giác cậu ghét chị

OO: À, để tớ nhìn kỹ lại. Ể đây không phải là ông chủ của tớ sao, nói ra cũng thật trùng hợp, tình cờ hắn đi tới thành phố Z đi công tác, thuận tiện đưa tớ về Hải Thành.

Đại Hiệp: Nga nga, thật đúng là thuận tiện.

Tinh: Đất nước thiếu tôi một ông chủ tri kỷ đến vậy.

OO: Các cậu thu lại giọng điệu âm dương quái đản của mình đi, tớ cùng ông chủ đều trong sạch.

.......

Trì Hạ đã sớm từ lâu cảm thấy Mạc Hiểu Tích cùng ông chủ của cô đã phát sinh chuyện gì đó.

Ngày thường nhắn qua wetchat đôi ba câu cũng liên quan tới hắn, tuy rằng đa số đều phàn nàn.

Hiện tại bây giờ chứng cứ rõ ràng, xem cô làm sao còn chối cãi?

Chuyện trọng đại lớn đến vậy chỉ giữ lại cho mình, nói xem còn có phải khuê mặt nửa hay không.

Trì Hạ trực tiếp gọi video qua Mạc Hiểu Tích.

Bị từ chối.

Gọi lại lần nữa.

Vẫn bị từ chối.

Đại Hiệp: Mạc Hiểu Tích, cậu đang làm gì?

OO: Bận.

Đại Hiệp: Bận việc gì đến nỗi không có thời gian gọi video?

Đại Hiệp: Có phải bận cùng ông chủ làm một số chuyện không cho người khác biết sao?

Trì Hạ vốn chỉ muốn nói đùa.

Không nghĩ tới đối phương lại lập tức trả lời một chữ: “Ừm.”

Ừm?

Này là chịu thừa nhận?

Chả lẽ bọn hon thật dự đang làm chuyện gạo nấu thành cơm nha?

Tôi nói, Mạc Hiểu Tích sao cậu có thể a!

OO: Một tiếng nửa tớ sẽ liên hệ lại với cậu.

OO: Không, hai tiếng.

Trì Hạ: “...”

Đại Hiệp: Được rồi, mau nhanh chóng xử lý chuyện của cậu đi, tớ không làm phiền nửa, tạm biệt.

Buông điện thoại ra, Trì Hạ trên miệng ngây ngô cười một hồi.

Cô có vẻ đã phát hiện ra một chuyện khá thú vị.

Trong lúc này, trông đầu óc cô đều là chất thải màu vàng.

Hau giờ...

Ông chủ của Mạc Hiểu Tích thể lực cũng thật dũng mãnh nha, trong lòng Trì Hạ lặng lẽ cho hắn một like.

Trì Hạ phóng to tấm ảnh Lư Na gởi vào, nhìn vài lần cũng không nhận ra tên tuổi gì.

Bỗng nhiên cô nghĩ đến mình có thể lên mạng tìm kiếm, dù sao công ty của cô nàng cũng có quy mô lớn ở Hải Thành.

Trì Hạ lục lại lịch sử trò truyện cùng Mạc Hiểu Tích tìm được tên công ty và ông chủ của cô nàng tên ----- Viên Chuyết.

Bailu không phải bách khoa toàn thư cái gì cũng kiếm được, Trì Hạ chưa từ bỏ ý định mà lướt qua vài cái, đúng thật cô tìm thấy được một tấm ảnh Viên Chuyết đang chuẩn bị tham dự sự kiện.

Trong tấm ảnh, hắn ăn mặt một bộ âu phục tay trang chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao gầy, mang theo cặp mắt kính đặc biệt đáng chú ý trong đám đông.

Trì Hạ nghiêm túc xem, đến phía sau có người đến cũng chưa phát hiện.

Thiệu Tắc Diên không nghĩ sẽ nhìn trộm cô làm gì, chẳng qua cô đem hình phóng to ra xem, toàn bộ màn hình đều là mặt của người đàn ông khác, cậu không muốn xem cũng không được.

Cô thế mà đi xem ảnh chụp của người đàn ông khác.

Ảnh Của Đàn Ông!

Tức khắc, bàn tay nằm chặt rung lên cóp cớp.

“Khụ khụ.” Thiệu Tắc Diên hắn giọng nói, giọng điệu không tốt: “Chị, chị nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?”

Trì Hạ bị cậu làm cho giật mình, ngẩng đầu nói: “Chị đã phát hiện ta một bí mật lớn.”

Trì Hạ dịch mông qua bên cạnh một chút, kêu cậu ngồi trên ghê sô pha, hai cái đầu chụm sát lại gần.

Cô đem hai tấm ảnh đều lưu lại trong album, một ảnh chính diện, một ảnh bóng lưng, cả hai đều không có gì đặc biệt.

“Cậu xem đây có phải là cùng một người không?”

Thiệu Tắc Diên đem hai tấm ảnh ra so sánh, cẩn thận đối chiếu một phen.

“Nhìn dáng vẻ này, hẳn là cùng một người, mà đây là?”

“Ông chủ Mạc Hiểu Tích, hai người bọn họ đang ở bên nhau.”