Trì Hạ lảng vảng trong phóng tắm một lúc lâu, ngón tay đều đã nhăn hết vì ngâm nước.
Chỉ cần nhắm hai mắt, cô lại nhớ tới hình ảnh gợi cảm kia.
Tuy rằng mấy ngày nay cô đã nhìn thoáng qua chút ít, nhưng vừa rồi cô nhìn rất rõ mồn một nên vừa rồi phát ứng mãnh liệt đến vậy.
Từ từ, để cô chậm rãi bình tĩnh đã.
....
Một lát sau, cuối cùng cô đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Trì Hạ hít một hơi thật sâu, rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Cô đã suy nghĩ ra vài cái lí do, giảng dạy đạo lý, làm cho cậu chủ động dọn về phòng ngủ phụ.
Nhưng mà, khi đi vào phòng ngủ chính.
Thiệu Tắc Diên, đã ngủ rồi.
Thật sự đã ngủ rồi!.
Cô nhìn vào gương tự cổ vũ chính mình.
Thiệu Tắc Diên nằm nghiêng người qua một bên, sắc mặt nửa sáng nửa tối, không còn đường nét lạnh lùng giống ban ngày.
Trì Hạ ngồi ở mép giường lén lút quan sát cậu, thật là khuôn mặt xinh đẹp.
Dáng người đẹp, học tập giỏi, cậu lại còn biết nấu ăn, về sau không biết cô gái nào chiếm tiện nghi tốt đến vậy.
Trì Hạ rất muốn kêu cậu tỉnh lại, đưa tay muốn lây cậu dậy.
Cô lập tức đυ.ng vào, lại nhanh chóng rút tay lại.
Thôi quên đi, để cậu ấy ngủ ngon, mọi chuyện để ngày mai nói sau.
Trì Hạ đứng dậy đi tắt đèn, cẩn thận nằm ở mép giường.
Dùng chăn đem chính mình quấn đến kín mít, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Trong bóng tối.
Thiệu Tắc Diên mở mắt ra, nhìn thân ảnh cuộn trò ở mép giường, khóe môi hơi gương lên.
Bailu thật sự không lừa cậu, thủ đoạn dụ dỗ này thật sự có hiệu quả.
......
Buổi sáng 5 giờ rưỡi.
Khi đồng hồ báo thức reo, Trì Hạ đang ôm Thiệu Tắc Diên đang ngủ say.
Đầu cô tựa vào ngực cậu, một chân còn gác lên người cậu.
Cô giống như bạch tuột đem cậu chặt chẽ giam lấy.
Trì Hạ sắc mặt có chút nóng, quả nhiên chính cô có mưu đồ quấy rối cậu.
Đem đồng hồ báo thức tắt đi, Trì Hạ nhẹ nhàng rút
chân mình ra khỏi người cậu.
Trái tim nhảy “bùm bụp” đến lợi hại.
Giống như cô làm chuyện xấu sợ bị người khác phá hiện.
Chờ cô lén lút dịch tới mép giường, Thiệu Tắc Diên mới mở to hai mắt.
Ánh mắt dừng trên người Trì Hạ, âm thanh mang theo có chút giọng mũi: “Chị.”
Thân thể Trì Hạ cứng đờ, hiển nhiên là bị hoảng sợ.
Đổi lại may mắn cậu mới vừa tỉnh ngủ, bớt đi không ít xấu hổ.
Trì Hạ ho nhẹ một tiếng, duỗi thẳng người nói: “Tùng Tùng, cậu cứ ngủ tiếp đi, chị hôm nay phải về trường học, buổi tối sẽ không trở về, cậu ở một mình ăn uống cho tốt.”
“Em cũng muốn tham dự lễ tốt nghiệp của chị.”
“Ah?”
“Không được sao?”
“Được, được chứ, chỉ là lúc làm lễ người nhà không được phép đi vào, e rằng phải đợi bên ngoài chờ hơn hai ba tiếng đồng hồ đấy.”
Trì Hạ chỉ ở bên ngoài, ý bảo cậu nhiệt độ hôm nay rất cao.
“Không sao cả, em muốn chứng kiến khoảng khắc quan trọng cùng chị.” Thiệu Tắc Diên nhìn vào Trì Hạ, ánh mắt trong suốt.
“Thật sự muốn đi?”
“Ừm.” Thiệu Tắc Diên kiên định gật đầu.
“Vậy được rồi.”
Hai người nhanh chóng rời giường, cùng tới cửa hàng ở trước tiểu khu để ăn sáng, rồi mới lái xe đến trường học.
Lúc này trong trường học không có người.
Trì Hạ đến ký túc xá đi thay quần áo, kêu Thiệu Tắc Diên ở trong xe bật máy điều hòa, ngồi nghịch điện thoại.
Hiện tại mới vừa qua 7 giờ, Thiệu Tắc Diên nhớ rõ Trì Hạ nói buổi lễ sẽ bắt đầu lúc 9 giờ, vậy có nhiều thời gian, Thiệu Tắc Diên nhấp vào trò chơi.
Cậu đánh nhau trong game không có hứng thú, chẳng qua Trì Hạ dạy cậu chơi, cậu thật thích cảm giác bảo vệ cô ở trong game.