Cùng Trúc Mã Đệ Đệ Sống Chung Tôi Muốn Phát Điên

Chương 6: Lần đầu ngủ chung

Trì Hạ ngồi trên giường ngây ngốc đến một hồi.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong một thời gian ngắn cô cũng không nhận rõ vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ là cảm giác có chỗ gì đó không thích hợp lắm.

Cô gãi đầu, lười biếng phải suy nghĩ.

Tắm rửa xong, Trì Hạ thay lên đồ bộ ngủ dài tay, đem bản thân bọc đến kín mít.

Trở về phòng ngủ, nhìn thấy Thiệu Tắc Diên đã nằm xuống, mặc đồ bộ rộng thùng thình màu xám nhạt, chăn nắp ở giữa bụng, hai tay giao nhau đặt ở trước ngực.

Nói thế nào nhỉ, nhìn thật an tĩnh.

Trì Hạ suýt chút nửa bật cười thành tiếng.

Đi lên phía trước định trêu chọc cậu, thấy cậu đã nhắm mắt lại, hàng lông mi dài tạo thành hàng bóng ở mí mắt.

Có vẻ đã ngủ rồi.

Xem ra đã mệt mỏi thật.

Như vậy cũng khá tốt, đỡ phải hai người nằm cạnh nhau không biết nói gì, nghĩ thôi cũng khiến xấu hổ.

Tắt đèn xong, Trì Hạ nhẹ nhàng nằm ở một bên giường, đây vẫn là lần đầu tiên trưởng thành cô nằm trung giường với nam sinh, có chút căng thẳng.

Thiệu Tắc Diên hô hấp rất nhẹ, Trì Hạ quay đầu lại nhìn cậu, trong phòng một mảnh tối tăm, cái gì cũng không nhìn rõ.

Trì Hạ vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay có chút thần kỳ.

Buổi sáng cô vẫn ngủ trên cái giường này đến trời đất tối tăm, đêm nay lại biến thành hai người ngủ chung giường?

Cô nghĩ không nổi.

Cô chỉ dám nằm thẳng, không dám xoay người, cũng không dám nghịch điện thoại, sợ làm người bên cạnh thức giấc.

Cũng không biết đã trôi bao lâu, cô rốt cuộc mới ngủ được.

Nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Thiệu Tắc Diên từ từ mở mắt.

Giả vờ ngủ quả thật vất vả....

Nương theo ánh trằn sáng xuyên qua khe hở bức màn, Thiệu Tắc Diên nhìn Trì Hạ nằm ở bên kia giường, chăn đắp kính mít, chỉ lộ ra một cái đầu.

Cậu có chút câm nín, cậu cũng không phải sài lang hổ báo gì, sao đến nỗi cô phòng cậu thành cái dạng này?

Cũng không sợ nóng chết à.

Chiếc giường rộng đến 1m8, khoảng cách hai người nằm có thể chừa cho một người nằm vừa.

Thiệu Tắc Diên thử nhích vào cô một chút, đợi vài giây thấy cô không phản ứng lại tiếp tục nhích vào.

Lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cuộc cũng đã nhích đến gần Trì Hạ.

Đầu hai người cách nhau rất gần, Thiệu Tắc Diên có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Trì Hạ, khẩn trương đến mức không dám thở.

Nhìn khuôn mặt chị ấy điềm tĩnh dưới ánh trăng mờ, trong lòng cậu vô cùng thõa mãn.

Con người luôn có lòng tham, trước kia chỉ muốn nhìn cô một chút, sau khi nhìn được cô lại mất khống chế muốn ôm cô vào lòng.

Thiệu Tắc Diên đã thử vài lần cũng không thành công, ngay sau khi cậu muốn từ bỏ, Trì Hạ xoay người cái trán áp vào ngực cậu.

Thiệu Tắc Diên sợ đến mức cử động nhỏ cũng không dám, kiên trì mấy phút, thấy cô vẫn ngủ ngon như cũ, mới thật sự yên lòng.

Chỉ là, cậu đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình, người cậu vẫn luôn nhớ thương nhiều năm hiện ở trong lòng mình, trong lòng sao có thể không loạn được.

Thiệu Tắc Diên cảm thấy trên người có vô số con kiến bò qua, ngứa, một cảm giác khô nóng khó tả từ bụng dưới truyền đến toàn thân.

Nơi nào đó trên thân thể lặng lẽ biến hóa trong bóng tối.

Đêm hôm nay, phá lệ trở nên khó khăn.

......

Hôm sau.

Thời điểm tỉnh dậy, chỉ thấy một mình cô trên giường.

Cô duỗi tay sờ bên cạnh, miếng ga giường đã được vuốt phẳng không có chút nhiệt độ cơ thể.

Nếu không phải cái gối của Thiệu Tắc Diên đặc ở chỗ này, cô thẩm chí hoài nghi đêm qua cô ngủ một mình.