Cùng Trúc Mã Đệ Đệ Sống Chung Tôi Muốn Phát Điên

Chương 21

Cho dù ngày mai bọn họ vẫn không tới, cũng còn có cô ở đây.

Thiệu Tắc Diên sủng nịnh nhéo mặt Trì Hạ: “Được.”

Da mặt Trì Hạ thật tốt, gần như không nhìn thấy được lỗ chân lông, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy được một tầng lông tơ tinh tế, giống như một quả đào mật đầy mê người.

Thiệu Tắc Diên lưu luyến bỏ tay ra khỏi mặt cô.

Một tay kéo chiếc vali, một tay nắm lấy tay cô: “Chị, chúng ta về nhà thôi.”

“Ừ.”

Trì Hạ rũ mắt nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, không kiềm được khéo miệng đang cười trộm, trong lòng tràn đầy nhộn nhạo.

Giờ phút này, trong mắt cô hẳn là tràn đầy bong bóng màu hồng, có cả hình trái tim.

Hai người sóng vai nhau đi đến bãi đỗ xe, Thiệu Tắc Diên đem hành lý cất vào trong cốp xe, đi tới bên trái thân xe.

“Đốc đốc đốc....”

Thiệu Tắc Diên ở bên ngoài gõ cửa sổ xe.

Trì Hạ đặc cái ly xuống : "Làm sao vậy Tùng Tùng?”

Thiệu Tắc Diên lấy từ trong túi ra một cuốn sỏ nhỏ màu đen bằng da đưa tới trước mặt cô.

“Cậu có bằng lái?” Trì Hạ giật mình.

Sau khi mở ra nhìn đến chỗ tên thì xác thật đúng là Thiệu Tắc Diên.

Phía dưới có dán ảnh chụp, cậu hơi ngẩng đầu, bộ dạng kiêu ngạo khó thuần, không phải người trước mắt này đây sao.

“Mua bằng tiền à?”

Thiệu Tắc Diên cười khẽ một tiếng: “Chị, em là một công dân tuân thủ pháp luật, kỳ nghỉ giữa hè em đã đi đăng kí thi cấp tốc.”

“Ồ, trách không được chị thấy em đen nhiều đi, vì sao không nói sớm cho chị biết?” Trì Hạ oán trách nói.

“Muốn tạo bất ngờ cho chị.”

Trì Hạ gật đầu, không thể không nói, cô quả thật cũng khá bất ngờ.

“Hôm nay đến lượt em lái xe.”

“Được.”

Hai người đổi vị trí cho nhau, Trì Hạ ngồi vào ghế phụ, vẫn đang chăm chú nghiên cứu bằng lái xe của cậu.

“Sao lại có nhanh như vậy? Lúc đó chị đã thi hơn nửa năm mới có được” Trì Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Năm đó cô đã phải thi lại khóa 2 hai lần, khóa 3 thi lại một lần.

Dùng hết trăm cay ngàn đắng cuối cùng cô cũng đã lấy được bằng lái xe, một câu duy nhất huấn luyện viên nói với cô rằng: Sau này ngàn vạn lần đừng nói ra là tôi đã dạy em.

Ký ức học lái xe quá mức bi thảm, Trì Hạ không muốn nhớ lại ký ức đó nữa.

Liền đóng lại bằng lái xe của cậu rồi cầm nó ở trong tay.

Xe một đường vững vàng chạy về tới nhà.

Ban đầu Trì Hạ còn có chút căng thẳng, lo lắng cậu lần đầu chạy trên đường, một tay nắm chặt đai an toàn.

Không nghĩ tới kỹ thuật lái xe cậu so với cô còn muốn tốt hơn, tốc độ lái xe rất mượt, di chuyển giữa dòng xe cũng rất tự nhiên.

“Thì ra cái cảm giác được ngồi trên ghế phụ là như vậy nha.” Trì Hạ cảm thán thở dài.

“Cảm giác được gì?”

“Rất sung sướиɠ.”

Trì Hạ quay đầu lại, nhìn qua sườn mặt Thiệu Tắc Diên, đường cong quai hàm ưu việt, làm cô không nhịn được muốn sờ.

Trì Hạ siết chặt nắm tay, buộc mình phải nhịn xuống.

“Vậy từ nay có nghĩa chỉ cần có cậu ở đây chị không cần phải lái xe à?”

“Ừ, em sẽ làm tài xế cả đời cho chị.”

Trì Hạ bị hai chữ “Cả đời” làm cho hài lòng, cúi đầu khóe miệng lặng lẽ cong lên.

Nếu có thể cả đời quả thật không tồi.

Lại quay đầu sang nhìn cậu, cậu vẫn như cũ chuyên tâm lái xe, phẳng phất như vừa rồi cậu chỉ là thuận miệng nói ra.

Trì Hạ cảnh báo bản thân ngàn vạn lần không cần phải tự mình đa tình.

Không thể bởi vì thích cậu, liền coi những câu nói hết sức bình thường trở thành những lời âu yếm.