Cùng Trúc Mã Đệ Đệ Sống Chung Tôi Muốn Phát Điên

Chương 20: Thừa nhận thích

Trì Hạ không muốn bộc lộ quá nhiều việc bản thân, cô giấu bí mật sâu nhất ở trong lòng, cô không muốn bất cứ ai phát hiện ra việc này.

Cho nên cô cố ý tìm Mạc Hiểu Tích, người có tính cách vô tư nhất.

Ai ngờ bị cô ấy liếc mắt nhìn một cái liền đã rõ.

Thật là một thất sách lớn a!

Trì Hạ sắp xếp lại chút ngôn từ, đem những băn khoăn mấy ngày nay đều kể cho cô ấy nghe.

Cuối cùng, cô còn bịt tai trộm chuông nói một câu: “Thật ra đây chỉ là tình cảm chị em trong sáng, tớ chỉ là quen được cậu ấy chăm sóc mà thôi.”

Mạc Hiểu Tích: “....”

Ánh mắt Mạc Hiểu Tích đều muốn trợn ngược lên trời.

Làm ơn đi, lấy cái diện mạo này của Thiệu Tắc Diên ở cùng một chỗ hơn nửa tháng, mà không động tâm thì quả thật gặp quỷ.

OO: Trì Tiểu Hạ, cậu thừa nhận mình thích cậu ta bộ khó lắm à?

Cậu thừa nhận thích cậu ta bộ khó lắm à?

Cô thích cậu?

Thích sao?

Thích.

......

Không được an ủi.

Trì Hạ ngược lại bị mất ngủ.

Một đêm trằn trọc, cô nhớ lại từng chi tiết trong khoảng thời gian này.

Cuối cùng Trì Hạ cũng đã nhận rõ được lòng mình.

Mặc dù cô rất không muốn phải thừa nhận, rằng cô có lẽ đã thích Thiệu Tắc Diên.

Chành trai rực rỡ chỉ kém hơn cô bốn tuổi, người cô nhìn khi từ nhỏ đến lúc lớn lên.

Hải Thành.

Viên Chuẩn cầm lấy điện thoại Mạc Hiểu Tích, một tay lướt trên màn hình kéo xuống phần lịch sử trò chuyện.

“Nhϊếp Bằng là ai?” Viên Chuẩn chính xác bắt giữ được trọng điểm.

“Hả?” Mạc Hiểu Tích khẩn trương đến nỗi bẻ đầu ngón tay: “Chỉ là.... Một bạn học cũ.”

“Bạn trai cũ?”

“Hắc hắc.” Mạc Hiểu Tích cười khan vài tiếng: “Cũng không tính là vậy, lúc ấy nói chuyện được có vài ngày là đã đến kì nghỉ đông, chờ đến lúc khai giảng cũng không còn cảm giác gì nữa, nên cả hai đã chia tay trong hòa bình.”

Viên Chuẩn nhàn nhạt ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đằng sau mắt kính không nhìn ra được cảm xúc nào.

Mạc Hiểu Tích lấy hết can đảm, thật cẩn thận mở miệng.

“Viên tổng, chúng ta thương lượng chút chuyện đi?”

“Ừ.”

“Anh có thể nào ngừng kiểm tra điện thoại của em được không, ngoài giờ làm việc ra em không có bất kì liên lạc nào với nam sinh khác, anh cứ vậy là đang xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của em....”

Càng về sau, giọng nói Mạc Hiểu Tích trở nên nhỏ dần, cơ hồ mấy chữ cuối còn không nghe rõ.

Viên Chuẩn đem điện thoại ném lên trên bàn.

Hai tay khoang trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, ánh mắt xuyên thấu qua mắt kính dừng ở trước người cô.

“Nếu tôi không xem, tôi cũng không biết em có bạn trai cũ còn chưa xóa phương thức liên lạc với anh ta.”

Anh nới lỏng cổ áo sơ mi, đi từng bước đến chỗ Mạc Hiểu Tích.

“Cái đó.... Em thề, kể từ sau khi chia tay em cũng chưa từng liên lạc qua.” Mạc Hiểu Tích giơ lên ba ngón tay thề với trời.

Thân thể cao lớn đem Mạc Hiểu Tích toàn bộ bao phủ, cảm giác áp bách khiến cô có cảm giác không ổn, đây là điềm báo muốn đem cô lăn lộn cho đến chết a.

“Viên tổng, caca, oppa, em sai rồi.” Mạc Hiểu Tích chắp tay trước ngực, giơ lêи đỉиɦ đầu xin tha: “Bây giờ em sẽ đem phương thức liên lạc Nhϊếp Bằng đều xóa đi hết.”

“Muộn rồi.”

Viên Chuẩn chặn ngang bế Mạc Hiểu Tích lên, sải bước đi đến phòng ngủ, ném cô lên trên giường.

Anh rút dây thắt lưng ra quấn quanh cổ tay cô hai vòng.

Nụ hôn tinh tế ngay lập tức hạ xuống.

“Anh ta đã làm điều này với em à?”

“Không có, tuyệt đối không có, chúng em cũng chưa từng hôn nhau.”

Viên Chuẩn có vẻ đối với câu trả lời của cô tương đối hài lòng

Từ từ chậm lại tốc độ.

Trong căn phòng rộng lớn, tiếng khóc nức nở trầm thấp kéo dài đến tận nửa đêm.

Hôm sau.

Mạc Hiểu Tích đỡ lấy cái eo đầy mệt mỏi của mình, khóc không ra nước mắt.

Trì Hạ, cậu thế mà hại thảm cô rồi.