Cùng Trúc Mã Đệ Đệ Sống Chung Tôi Muốn Phát Điên

Chương 18: Có chút nhớ

Chờ đến lúc Trì Hạ ngẩng đầu nhìn cậu, hai mắt cô đã đẫm lệ.

Ngón tay Thiệu Tắc Diên vuốt nhẹ dưới mí mắt cô.

“Chị, cứ như vậy làm sao em nỡ đi được đây.”

Trì Hạ mím môi, giọng nói đã có chút nghẹn ngào, đem cậu đẩy vào khu kiểm tra an ninh: “Cậu đi nhanh đi.”

Sau đó, cô xoay người rời đi cũng không dám ngoảnh đầu lại.

Thiệu Tắc Diên nhìn thẳng vào bóng dáng khi cô rời đi, hai tay ra sức nắm chặt quyền.

Trì Hạ, chị phải đợi em.

Đợi khi cậu xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, cậu nhất định sẽ không buông tay cô ra.

......

Cả một buổi chiều, tâm trạng Trì Hạ có chút thất thần.

Đối với mọi thứ đều mất đi hứng thú, còn thường xuyên ngồi trong bàn làm việc phát ngốc.

Trong suốt 22 năm qua, gặp nhau ly biệt cô đã trải qua rất nhiều lần.

Nhưng chỉ có duy nhất lúc này đây, tâm tình của cô như bị ai đó đào rỗng đi vậy.

Loại cảm giác này đi theo cô đến tận khi về nhà, nhìn trong căn phòng không có bóng dáng người ngồi chờ, khiến cảm giác của cô càng cảm thấy mãnh liệt.

Mở tủ lạnh ra, bên trong là những hộp cơm được sắp xếp rất chỉnh tề, có một số hộp trước đây ở nhà cô chưa từng thấy, chắc có lẽ Thiệu Tắc Diên mua chúng sau khi cô đi làm.

Đúng như lời của cậu nói, cậu đã chuẩn bị tốt số thức ăn trong nhiều ngày cho cô.

Tối hôm qua cậu ấy đến tối muộn mới chịu đi ngủ, chắc hẳn là đang chuẩn bị những thứ này.

Có lẽ do nhìn vật nhớ người, hốc mắt cô chốc lát ướt đẫm.

Trì Hạ nóng lòng không chờ nổi muốn thấy Thiệu Tắc Diên ngay lập tức.

Âm thanh thông báo gọi wetchat vang lên đã lâu, gần như sắp cắt máy thì người đầu bên kia tiếp nhận.

Khi bắt máy, đập vào tầm mắt cô chính là xương vai xanh gợi cảm của nam sinh.

“Chờ một chút, em mặc áo vào trước đã.”

Giọng nói Thiệu Tắc Diên từ điện thoại phát ra, âm thanh có hơi khàn khàn.

Trì Hạ: “....”

Sao không chịu mặc quần áo tử tế rồi hẳn bắt máy?

Chưa đến một phút, Thiệu Tắc Diên đã xuất hiện trong màn hình.

Trên người cậu mặc chiếc áo phông trắng, sắc mặt ửng đỏ, trên trán còn lấm tấm mô hôi mịn, thỉnh thoảng cái vài giọt chảy xuống cổ.

“Cậu đang tập thể hình?”

“Ừm, một mình nhàm chán nên muốn rèn luyện thân thể."

Màn hình vừa chuyển.

Thiệu Tắc Diên cho cô thấy toàn bộ trang thiết bị tập thể hình ở trong nhà.

Cô nhận biết trong đó có máy chạy bộ cùng tạ cơ, còn có một số cái dùng để luyện cơ bụng.

Thảo nào khó trách dáng người cậu lại tốt như vậy, suy cho cùng cậu thật sự chăm chỉ rèn luyện a.

Cậu vừa có nhan sắc, lại còn có cơ bụng cùng đường nhân ngư, nếu là chụp ảnh để trưng bày mua sắm, chắc hẳn việc kinh doanh ở cửa hàng đó sẽ tăng lên đáng kể.

Trì Hạ đem cái suy nghĩ nay nói cho cậu biết, Thiệu Tắc Diên cúi đầu cười, lên tiếng: “Khó mà làm được, thân thể của em không thể dễ dàng để cho người khác thấy được.”

“Cậu không phải là nữ sinh, sợ cái gì chứ?”

“Em phải tuân thủ giữ gìn nam đức, sợ lão bà tương lai của em không vui.” Thiệu Tắc Diên vẻ mặt ngượng ngùng.

Nghe xong.

Trì Hạ trợn mắt nhìn cậu.

Cmn, cậu ta nói phải giữ gìn nam đức.

Còn không biết người nào, mỗi ngày tắm rửa xong chỉ quấn mỗi cái khăn tắm đi xung quanh trong nhà, cô cũng chưa nghe cậu ta nói phải giữ gìn nam đức đâu.

Có mấy lần Trì Hạ nhìn thấy thiếu chút nữa đã chảy máu mũi rồi.

.......

“Cậu ăn cơm chưa?’

“Chị ăn cơm chưa,?”

Hai người gần như đồng thời nói, ngay sau đó cả hai nhìn nhau cười.

“Nước trong nồi nóng lên rồi, cậu làm cho chị nhiều vậy, mấy ngày nay chắc đã mệt muốn chết rồi.”

“Không mệt, em chỉ sợ em đi rồi chị lại không chịu ăn cơm, cho nên cố gắng làm một ít, ăn mấy thứ đó rồi, chị cũng nên ít ăn đồ hộp, đến lúc đó em sẽ chỉ cách làm qua video cho chị.”

Trì Hạ đại khái ước tính đồ ăn trong tủ lạnh, cô phải ăn ít nhất trong vòng nửa tháng mới có thể ăn hết mấy đống đồ đó.

Nghe ý tứ câu này của cậu, chẳng lẽ cậu không thể quay về sớm sao?

Không phải ghi danh là xong à?