Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 19: Chỉ yêu dublin

Tô Diệc Mân từng hỏi tôi tại sao hồi đó lại lựa chọn đến Dublin.

Câu trả lời của tôi rất thành thực: bởi vì nhiều năm trước tôi từng đọc một bộ tiểu thuyết, tôi không xúc động vì sự thâm tình của nam nữ chính, nhưng nữ phụ lại khắc sâu trong lòng tôi.

Nữ phụ nói: “Anh ấy không sai, chỉ là không yêu tôi.”

Tôi không biết khi nói câu đó cô ấy tuyệt vọng đến nhường nào, chỉ là khi con của nam phụ đầy tháng, anh ấy đột nhiên hỏi: “Bầu trời Dublin liệu có tuyết rơi không?”

Chính vì câu nói như thế, vậy mà tôi khóc đến độ khó kiềm chế bản thân.

Tôi muốn biết, là thành phố xinh đẹp thế nào đã khiến cô gái ấy lựa chọn dừng lại.

Rời xa một thành phố, chỉ bởi vì trái tim đã bị thành phố ấy làm tổn thương.

—Tô Tử Quân.

————————-

Hai người vội vã trở về từ Dublin, trước tiên trở về biệt thự nhà họ Tô. Thím Đường lập tức đón lấy đồ Tô Diệc Mân xách trong tay, tất cả đều là quà mua cho hai ông bà chủ. Tô Diệc Mân hiểu, lúc chọn mấy món quà này, điều Tô Tử Quân xem trọng hơn là mức giá. Cũng phải, giá thấp thì tin rằng Ôn Như Kiều cũng chẳng ưng nổi.

“Mệt lắm đúng không! Đi lâu vậy cơ mà.” Ôn Như Kiều nắm tay Tô Tử Quân. “Mau cho mẹ xem ảnh xem nào, lâu lắm không được nhìn cảnh tượng khiến người ta thấy hạnh phúc như vậy rồi.”

Tô Tử Quân đưa luôn ảnh qua, chỉ là bộ ảnh cuối cùng cô để trong một chiếc túi nhỏ khác, cô không định lấy ra cho mọi người xem.

Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều cùng cầm ảnh xem đi xem lại, còn thảo luận về phong cảnh trong các bức ảnh. Ngay cả thím Đường cũng đi qua xem. “Cậu chủ và cô chủ là đẹp đôi nhất, đúng là cặp đôi trời sinh mà.”

“Thím Đường càng ngày càng biết nói chuyện rồi.” Tâm trạng của Tô Giải Phong khá tốt.

Thím Đường cười khẽ. “Tôi nhìn cô chủ và cậu chủ cùng trưởng thành mà, hai cô cậu kết hôn sống hạnh phúc bên nhau là tâm nguyện bấy lâu nay của tôi.”

Tô Tử Quân nhíu mày, nhìn Tô Diệc Mân một cái, phát hiện nét mặt anh rất lạ, có vẻ lúng túng và gượng gạo, nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc. Ánh mắt của Tô Diệc Mân nán lại trên khuôn mặt thím Đường, qua một lúc anh mới nói: “Cháu hơi đói rồi, bao giờ mới ăn cơm hả thím?”

“Cậu xem cái trí nhớ của tôi nó thế đấy, cơm trong bếp chắc sắp chín rồi.” Thím Đường vội vã chạy ù vào bếp.

Tô Tử Quân cười, giọng khẽ khàng. “Anh đói đến thế ư?”

“Em đâu phải anh, sao biết anh không đói đến thế?”

Tô Tử Quân mặc kệ anh, ngồi bên cạnh Ôn Như Kiều. “Mẹ ơi, thời của bố mẹ mặc váy cưới thế nào ạ?”

“Hồi đó đâu có thịnh hành mấy thứ này, chỉ mặc một bộ đồ màu đỏ là coi như kết hôn rồi. Cho nên mới nói thời của bọn con tốt hơn, vừa ra đời thứ gì cũng có, chẳng cần lo lắng gì. Sau khi lớn lên lại có thể hưởng thụ được thú vui của cuộc đời, nhìn thấy những thứ mà thời của bọn mẹ có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.”

“Mẹ đang đánh trống lảng, con không chịu đâu.” Tô Tử Quân kéo lấy Tô Giải Phong. “Dượng ơi dượng nói đi, chắc chắn mẹ đang xấu hổ không muốn nói nhiều rồi.”

Tô Giải Phong nắm tay Tô Tử Quân. “Chất lượng của hôn nhân không được quyết định bởi việc con mặc chiếc váy cưới thế nào, mà là con có một trái tim chân thành ra sao. Váy cưới chỉ là một điểm xuyết của hôn nhân, có thì thêu hoa trên gấm, không có thì cũng không ảnh hưởng gì.”

Tô Tử Quân ngẩn người, cô nhớ, hồi học trung học, rất nhiều bạn nữ đều bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ mình khi mặc váy cưới. Nguyện vọng và chờ mong tốt đẹp ấy, chẳng lẽ chỉ là một hình thức không quan trọng?

“Chuyện này liên quan đến năng lực, có người có thể mặc chiếc váy cưới trị giá hàng nghìn hàng vạn, cũng có người mặc váy cưới trị giá mấy trăm, đương nhiên cũng có người chỉ mặc chiếc váy cưới bình thường, càng có người còn chẳng mua nổi, chỉ có thể đi thuê. Váy cưới có lẽ không thể chứng tỏ gì, nhưng lại phô bày ra giá trị của một người, mà giá trị thì là biểu hiện của năng lực.” Tô Diệc Mân thản nhiên nói. “Yên tâm đi, chiếc váy cưới của em sẽ là chiếc có giá nhất.”

Tô Tử Quân biết anh lại đặt một chiếc váy cưới ở Paris, đặt vì hôn lễ của họ, nhưng không phải vì cô. Song chẳng biết tại sao anh lại nhắc đến vào lúc này, nụ cười của anh vẫn chói mắt như thế, đồng thời cũng gai mắt như thế.

Ôn Như Kiều cười. “Xem ra Diệc Mân thật sự định cho Tử Quân mặc váy cưới thành nghiện rồi, cũng tốt, thế hệ của dì không mặc váy cưới mấy, để Tử Quân mặc thêm hai bộ hộ dì cũng được.”

Tô Giải Phong cười. “Chẳng lẽ bà đang trách tôi không cho bà mặc váy cưới hả?”

“Hay là đặt một bộ váy cưới cho dì cùng với kiểu của Tử Quân luôn, thế được không dì?”

“Đã ngần này tuổi rồi, đâu thể giày vò như tụi thanh niên trẻ bọn con.” Ôn Như Kiều cười. “Diệc Mân có lòng như thế là dì đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Cái gì mà ngần này tuổi rồi, lần nào mẹ cũng nói năng linh tinh. Mẹ con vẫn còn trẻ, trẻ măng luôn ấy.” Tô Tử Quân nằm trong lòng Ôn Như Kiều.

“Người ta nói con gái càng lớn càng độc lập, sao con càng lớn càng dính người thế?” Ôn Như Kiều nhéo mặt Tô Tử Quân. “Sau khi chung sống cùng Diệc Mân thì thật sự ảnh hưởng đến tính cách của con à?”

“Oan quá dì ơi.” Tô Diệc Mân cười. “Cô ấy nhớ dì quá thôi. Lúc ở Dublin cô ấy cứ nhắc đến dì mãi, muốn chọn thứ này, lựa thứ nọ cho dì. Cuối cùng hai tay con nhét đầy ứ đồ.”

Ôn Như Kiều cũng cười.

Thím Đường bưng cơm canh lên. “Hôm nay tôi nấu thêm mấy món. Đây là mấy món bà chủ thích, đây là món ông chủ thích. Mấy món khác đều là món cậu chủ và cô chủ thích ăn.”

“Vất vả cho thím rồi.” Tô Giải Phong gật đầu.

“Vất vả gì đâu, vất vả gì đâu ông.” Thím Đường nói luôn miệng. “Tôi đi bưng canh.”

Một bữa cơm trôi qua coi như hòa hợp, có điều phần lớn đều là Tô Tử Quân nói, kể lại rất nhiều điều cô thấy ở Dublin. Tô Diệc Mân cẩn thận lắng nghe lời cô nói, có chút cảm giác xa lạ, những thứ cô nói đều là những thứ mà họ cùng nhau trải qua ư? Tại sao anh chẳng có chút cảm giác nào.

Ăn cơm xong là về căn hộ, còn Tô Diệc Mân thì về công ty.

Tô Tử Quân cảm thấy mình diễn tới nỗi mắt cũng mỏi, nằm trên giường tựa như một động vật thân mềm.

Cô gọi điện thoại. “Tớ mang quà về cho cậu, cậu qua đây xem đi.”

“Sao cậu không biết đường mang qua cho tớ hả! Chẳng có tính tự giác gì cả.” Lý Giai Tinh ca cẩm ở đầu bên kia điện thoại.

“Tớ mệt muốn chết rồi đây này. Có thể nhớ tới cậu thì cậu nên biết đường thấy đủ đi.”

“Vậy được. Tớ tới đây, nhân tiện xem căn nhà nhỏ thân yêu của hai người luôn.”

Tô Tử Quân nghe thấy lời cô ấy nói thì thoáng run rẩy, ngắt máy mà chẳng mảy may do dự.

Cô trở mình, nheo mắt. Ánh nắng không chói, len vào qua kẽ cửa bằng thứ màu vàng nồng nhiệt và quyến rũ. Lúc này, cô đứng dậy. Dường như, lần đầu tiên cô phát hiện, nhìn xuống dưới từ ô cửa sổ trong phòng, vừa khéo là một cây phong.

Cô định thần mấy giây, như không dám tin rằng đó thật sự là một cây phong, chỉ là lúc này nó vẫn xum xuê lá xanh.

Ngôn ngữ loài hoa của cây phong: khả năng tự chủ.

Cô từng làm một bài kiểm tra trên tạp chí: Thích loại hoa này tức là bạn có nguyên tắc sống của bản thân, tích cực tiến thủ, không ngừng tiến về phía trước. Về mặt tình cảm, bạn tỏ ra khá lui bước, vẫn nhớ mãi không quên mối tình đầu, sinh ra sự e sợ với tình yêu, thực ra chỉ cần bạn hiểu cách trau dồi bản thân qua kinh nghiệm thất bại thì tìm được tình yêu đích thực nào có khó.

Châm ngôn hoa: lúc nên dịu dàng thì dịu dàng, lúc nên ra oai phải ra oai.

Lá phong tượng trưng cho hồi ức với chuyện cũ, sự lắng đọng của đời người, sự vĩnh hằng của tình cảm cùng với sự luân hồi của tháng năm.

Cho nên, cô thích lá phong, tựa như canh giữ một bí mật của bản thân mình. Nhưng vào khoảnh khắc này, bí mật mà cô vốn tưởng lại bị bóc tách, hơn nữa còn dùng phương thức như vậy. Cô còn nhớ, là Tô Diệc Mân cứ đòi mua căn hộ này, anh không nói lý do, mà cô cũng không quan tâm.

Cô thà tin rằng anh chỉ mua bừa căn hộ này còn hơn, huống hồ cây phong ấy mọc ở phía sau căn hộ.

Nghe thấy tiếng chuông, cô hồi hồn.

“Mở cửa nhanh thế, cậu đang làm gì đấy?”

Tô Tử Quân chẳng định đoái hoài đến cô ấy, tự ngồi trên sofa, ôm một chiếc gối ôm, đôi mắt hơi mơ màng.

“Quà đâu! Mang ra đây.” Lý Giai Tinh vươn tay ra chẳng hề khách sáo.

Tô Tử Quân hếch cằm. “Tự đi lấy, tớ lười nhúc nhích lắm.”

“Tớ xem thường kẻ lười, xem thường cậu.” Lý Giai Tinh quyết định tự đi lấy. Cô lục chiếc vali nhỏ mà Tô Tử Quân còn chưa mở ra. “Sợi dây chuyền này hả?”

“Ừ.” Tô Tử Quân chẳng buồn quay đầu.

Lý Giai Tinh bĩu miệng, lại lục những thứ khác. Khi nhìn thấy bộ ảnh đó, nét mặt cô nàng cực kỳ phong phú. “Trời má, đây là ảnh cưới mà hai người chụp ấy hả? Eo ơi rõ là rù quến. Đây rõ là sự cám dỗ trần trụi mà…”

Bấy giờ, Tô Tử Quân lập tức nhảy bật dậy. “Cái con nhỏ này, sao lại tùy tiện lục đồ của người khác.”

“Chẳng lẽ không phải cậu bảo tớ lục à?”

“…”

Lý Giai Tinh vô cùng có hứng thú với mấy tấm ảnh này. “Ai chụp cho vợ chồng cậu đấy, tấm này chụp rõ đẹp. Với lại cái ý tưởng này đỉnh quá luôn. Cậu nhìn tấm này xem, Tô Diệc Mân dù là một tên lưu manh thì cũng là lưu manh có khí chất quý tộc, cậu dù là một vũ nữ thì cũng…” Lý Giai Tinh hít ngược một hơi. “Nhẹ thôi má, làm bằng thịt chứ không phải bằng sắt thép đâu…”

“Xem cậu có biết đường ghi nhớ không, dám nói vớ vẩn nữa thử xem.”

“Nói vớ vẩn chỗ nào. Cậu xem thái độ của hai người bọn cậu đi. Cả xấp này là bức tranh cuộc gặp gỡ giữa một đôi nam nữ, còn chẳng cần dùng chú thích luôn, chỉ nhìn ảnh thôi đã đủ để khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ rồi. Nói xem, sao mối quan hệ giữa hai bọn cậu lại có sự biến đổi về chất lớn như thế?”

“Trời ạ. Tớ thề là khi ấy tớ uống say mà.”

“Hành vi sau khi say mới là hành vi bản năng. Vậy chứng tỏ trong lòng cậu muốn như vậy.”

“Cậu mới đang nghĩ vớ vẩn ấy.”

“Tớ đâu có nghĩ vớ vẩn. Tấm này làm người ta rộn hết cả ràng lên đây này. Cậu nhìn ánh mắt Tô Diệc Mân mà xem, giống như sắp ăn tươi nuốt sống cậu, là ánh mắt kiên quyết phải làm được ấy.”

“Rõ ràng vậy hả?”

“Đương nhiên.”

“Cho nên, nhϊếp ảnh gia đó yêu cầu cao lắm, hại tớ bị anh ta đả kích cả đống lần. Cậu đừng có thấy tấm này nhìn cũng được, thực ra phải chụp cả đống lần đấy…”

Lý Giai Tinh sáp lại gần Tô Tử Quân mà cười gian. “Vậy tức là Tô Diệc Mân phải hôn cậu cả đống lần hử?”

“…”

Tô Tử Quân cảm thấy khoảng cách giữa cô và Lý Giai Tinh càng lúc đã càng xa.

Hôm kết hôn, cuối cùng Tô Tử Quân cũng mặc chiếc váy cưới mà Tô Diệc Mân đã đặt. Chỉ là không nặng như cô tưởng tượng, trên thực tế, kiểu dáng váy là kiểu rất đơn giản, hơn nữa còn không che giấu đi vẻ đẹp của nó. Tuy cực kì không muốn thừa nhận, nhưng thẩm mỹ của Tô Diệc Mân đối với những thứ này đều đạt được sự công nhận của cô.

Lễ cưới không long trọng, vốn chỉ là một hình thức. Khách mời đều là những gia đình qua lại thân thiết và những đối tác làm ăn nhiều năm.

Chỉ có điều, chuyện khiến Tô Tử Quân kinh ngạc là hai người vốn là kiểu người không quan trọng hình thức và ghét rắc rối, nhưng Tô Diệc Mân lại lựa chọn lễ cưới kiểu Tây, kiểu giống như rất nhiều lần cô thấy trên tivi. Cô dâu chú rể đứng trong giáo đường, nghe lời chúc phúc của cha xứ.

Cô nói gì cô đã quên mất rồi, chỉ thấy giáo đường đầy ắp người, họ đều đang cười.

Điều duy nhất cô nhớ là Tô Diệc Mân nói khẽ bên tai cô: “Có thể phiền em chăm chú hơn được không?” Lúc nói câu ấy, anh đang hôn lên trán cô.

Sau đó là trao nhẫn cưới, nhẫn do Tô Giải Phong chuẩn bị. Tô Tử Quân nhớ đôi nhẫn cô tự mua, đó mới là nhẫn cưới cô tự chuẩn bị cho mình, chỉ có điều nó lại quá mộc mạc đối với Tô Diệc Mân.

Tô Tử Quân cũng không biết rốt cuộc mình đã nói những gì đã làm những gì, chỉ làm cho xong chuyện.

Sau đó, cuối cùng cũng có thể cởi chiếc váy cưới ấy xuống, mặc lễ phục, đi tiếp đón khách.

Tiệc cưới được đặt ở nhà hàng xa hoa nhất thành phố, cô đi theo sau Tô Diệc Mân, kính rượu hết ly này tới ly khác. Cô vẫn biết tửu lượng của Tô Diệc Mân rất tốt, nhưng bây giờ mới không thể không thừa nhận rằng tửu lượng của anh thực sự khiến người ta phải thán phục. Những người này Tô Tử Quân không quen biết, nhưng có vẻ họ rất thân quen với Tô Diệc Mân, trêu chọc rồi từng người tới kính rượu, nói một cách hoa mỹ là kính rượu riêng mới có thể bày tỏ thành ý, trên thực tế thì là muốn chuốc say Tô Diệc Mân. Còn Tô Diệc Mân thì chẳng buồn nhíu mày mà uống rượu luôn.

Sau tất cả, Tô Diệc Mân còn dẫn Tô Tử Quân tới trước mặt một cô gái rất có khí chất. “Đây là thư kí nhiều năm kiêm cộng sự tốt nhất của anh, Tử Quân, kính một ly đi.”

Bấy giờ Tô Tử Quân mới quan sát đối phương, cô đã từng nghe thấy cái tên “Kha Hoa”, người này có năng lực rất mạnh, là trợ thủ trong công việc của Tô Diệc Mân.

Kha Hoa rõ ràng không ngờ Tô Diệc Mân lại giới thiệu mình một cách trịnh trọng như vậy, bưng rượu lên. “Sếp Tô khách sáo rồi.”

Lông mày của Tô Tử Quân khẽ cử động. “Cảm ơn chị đã giúp Diệc Mân giảm bớt không ít gánh nặng. Diệc Mân thường nhắc rằng chị vô cùng nghiêm túc với công việc, làm việc không qua loa cẩu thả, rất được lòng anh ấy.”

“Là sếp Tô lãnh đạo có phương pháp, chúng tôi chỉ làm từng bước theo thôi.” Kha Hoa cười khách sáo. Chị biết rõ hơn ai hết, ông chủ của chị sẽ không nhắc đến nhân vật nhỏ là chị.

“Chị Kha khiêm tốn quá rồi.”

“Là phu nhân quá khen rồi.”

Tô Diệc Mân nhìn hai người phụ nữ múa mép khua môi trước mặt, cười nhẹ, sau đó kéo lấy Tô Tử Quân. “Đến bàn của bác em.”

Tô Tử Quân nhìn Kha Hoa một cái áy náy, rồi cùng Tô Diệc Mân đi qua đó.

“Bác ơi, bác uống thỏa chưa ạ?” Tô Tử Quân đi lên trước kéo Ôn Như Lôi. “Hồi trước bác mới bị đau dạ dày, uống ít đi thì hơn.”

Ôn Như Lôi nhìn Tô Diệc Mân một cái. “Vừa nãy bác vẫn không động vào rượu, chỉ đợi hai đứa tới kính rượu thôi. Tử Quân lại muốn tới khoe tài, lần này không được, còn chưa uống rượu đã tới sắp xếp cho bác rồi. Rót đầy cho bác.”

Tô Tử Quân thầm thở dài, chẳng ai dễ dối phó cả.

Nét mặt Tô Diệc Mân vẫn không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ là cam tâm tình nguyện uống rượu. Giữa lúc đó, Tô Tử Quân nhiều lần muốn dùng đề tài gì đó để đánh lạc hướng, nhưng Ôn Như Lôi có vẻ không định bỏ qua cho Tô Diệc Mân, luân phiên cùng người trên bàn này đối phó với Tô Diệc Mân.

Tô Tử Quân toan lên tiếng nói gì đó thì Ôn Tâm Di đi tới bên cạnh Tô Tử Quân. “Tử Quân, sao em vẫn ở đây thế? Vừa nãy cô đang tìm em đấy, có vẻ có chuyện quan trọng gì đó. Em mau qua đó đi.”

“Mẹ có chuyện thì sao không gọi điện cho em.” Tô Tử Quân nhìn Ôn Tâm Di với vẻ thắc mắc.

“Cô không mang di động, vừa nãy chạm mặt cô chị mới biết cô đang tìm em. Cô còn hỏi chị. Hóa ra em ở đây.”

Tô Tử Quân nhíu mày với vẻ nghi hoặc, rồi vẫn xoay người rời đi.

Ôn Tâm Di cười lạnh, sau đó quay về bàn tiệc, nũng nịu với Ôn Như Lôi. “Sao mẹ vẫn chưa đến hả bố, có phải có chuyện gì rồi không. Bố, bố đi xem xem.”

Ôn Như Lôi không nghi ngờ gì, thật sự đứng dậy, cười nói với Tô Diệc Mân: “Lần này bỏ qua cho cháu đấy nhé. Bác ra ngoài một lúc đã.”

“Bác cứ tự nhiên.”

Ôn Như Lôi vừa đi, Ôn Tâm Di đã đi tới bên cạnh Tô Diệc Mân. “Anh Diệc Mân, anh kết hôn là chuyện lớn như thế, sao có thể thiếu rượu của em được nhỉ!”

Cô ta đưa một ly rượu cho Tô Diệc Mân. “Coi như là lời chúc phúc của em đối với anh.”

Tô Diệc Mân phát hiện Tô Tử Quân không ở đây, nhìn xung quanh một lượt, chỉ muốn rời đi nên liền uống rượu của Ôn Tâm Di.

“Cảm ơn lời chúc phúc của em.”

Tô Diệc Mân đặt rượu xuống toan rời đi, Ôn Tâm Di cười đuổi theo. “Anh đang tìm Tử Quân hả. Em thấy con bé lên lầu rồi, em đưa anh đi tìm.”

“Cảm ơn. Phiền em quá, anh tự đi là được.”

Ôn Tâm Di đi theo. “Trên lầu có khu VIP, anh biết là tầng nào không?”

“Vậy vẫn phải phiền em Tâm Di báo cho anh biết rồi.”

“Em nghĩ hay là để em dẫn anh đi nhé.” Ôn Tâm Di kéo tay áo Tô Diệc Mân. “Có em dẫn đường rồi anh sợ gì? Chẳng lẽ em có thể làm gì anh hay sao?”

Tô Diệc Mân rút tay về. “Anh chỉ không muốn làm phiền em thôi.”

Ôn Tâm Di cười, không trả lời.

Hai người cùng vào thang máy.

Tô Tử Quân đi tới cạnh Ôn Như Kiều. “Mẹ, mẹ uống bao nhiêu rồi.”

Ôn Như Kiều nhíu mày. “Sao con tới đây? Diệc Mân đâu?”

Thoắt cái, sắc mặt Tô Tử Quân thay đổi, cô liền biết, Ôn Tâm Di không có ý tốt. Nhưng cô chỉ đành cười. “Trốn một lúc không được ạ?”

Ôn Như Kiều cười. “Đúng là trẻ con mà.”

Tô Tử Quân thấy tay mình hơi nhớp nháp, thì ra là mồ hôi lạnh.