Trong đan điền của Đoàn Diệc Lam, Nguyên Lực màu xanh nhạt và Ma Lực màu đen đều chiếm cứ một nửa địa bàn, trên không trung có hai đạo quang ảnh vây quanh, nửa trong suốt là tâm thần của Đoàn Diệc Lam, một chút ánh sáng màu đỏ là Thần Vũ Chu Tước không hiểu sao lại tiến vào trong cơ thể của nàng, nhưng bầu không khí giữa cả hai cũng không quá tốt, thậm chí có chút giương cung bạt kiếm.
Hiển nhiên là Thần Vũ Chu Tước không ngờ rằng nhân loại thực lực thấp như kiến lại dám làm mình bị thương như vậy, hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Thân thể suy nhược này, nếu đổi lại là trước kia, bổn hoàng cũng không xem trọng, động ngón út cũng đủ ngươi chết mười tám lần!"
Đoàn Diệc Lam lại không tức giận chút nào, duỗi bàn tay ra làm tư thế mời, nói: “Nếu không nhìn được thì mời ngươi ra ngoài đi, ngôi miếu nhỏ này của ta không thể đuổi vị đại thần như ngươi đi được."
Thần Vũ Chu Tước cả giận nói: "Ta mới nói là trước kia, hiện tại nếu ta có thể đi thì ngươi cho rằng ta không muốn đi à?"
Nói xong, đã thấy Đoàn Diệc Lam cười chế nhạo nhìn chằm chằm vào mình, Thần Vũ Chu Tước mới đột nhiên phản ứng lại lời nói của mình, tức giận nói: Nhân loại thật là giảo hoạt!"
Đoàn Diệc Lam dở khóc dở cười: “Này! Rõ ràng là ngươi tự nói mà, ngươi tự ngẫm lại đi, từ đầu đến giờ ta có hỏi ngươi vấn đề nào sao?"
Thần Vũ Chu Tước hừ lạnh nói: “Ngươi chỉ là không trực tiếp hỏi ra thôi, nhân loại quả thật giảo hoạt!"
Nghe giọng nói khàn khàn kia, trong lòng Đoàn Diệc Lam lại dâng lên một tia cổ quái, vốn nàng đã chuẩn bị đàm phán tốt, nhưng hiện tại lại giống như là đang đấu võ mồm với một đứa trẻ, vì vậy trịnh trọng nói với Xích Quang: "Xin thỉnh giáo vị đại nhân này một vấn đề."
Thần Vũ Chu Tước thấy nàng gọi mình là đại nhân, tràn đầy phẫn nộ mới dịu đi một chút, cao ngạo nói: "Thỉnh giáo."
"Ngươi bao lớn rồi?"
Thần Vũ Chu Tước vốn còn có chút ý tứ, sau khi nghe thấy vấn đề của nàng, sửng sốt một chút, tiếp theo một cảm xúc nóng nảy từ trong ánh sáng đỏ phát ra, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu liên tục tăng lên.
Đoàn Diệc Lam thấy hắn nổi giận, vội vàng nói: “Coi như ta không hỏi! Chúng ta vẫn đến thương lượng chính sự đi, ví dụ như ngươi dự định sẽ xử lý như thế nào? Linh hồn của Quỷ Huyết Hoa kia là bị ngươi cướp đi."
Nghe Đoàn Diệc Lam hỏi chuyện này, Chu Tước lập tức trở nên yên tĩnh, nàng vốn là hoàng nữ của Chu Tước nhất tộc, cha của nàng là Chu Tước Hoàng đương nhiệm, thực lực là tầng chín, con cái dưới gối rất nhiều, mà thiên phú tu vi của nàng trong huynh đệ tỷ muội chỉ có thể coi là trung bình, căn bản không được phụ thân và trưởng lão trong tộc xem trọng, thậm chí ngay cả nàng độ kiếp thất bại suýt chút nữa hồn bay phách lạc cũng không ai biết được.
Cũng may lúc ấy nàng quả quyết phong ấn thần phách của mình vào trong một cái Thần Vũ mới có thể bảo toàn, không ngờ lưu lạc đến thành Âm Thuỷ lại bị sương mù xám kia để mắt tới, kết quả bị vây khốn cũng không thể hấp thu sức mạnh của mình, nếu không phải lúc ấy Đoàn Diệc Lam phân tán lực lượng của sương mù xám kia thì cuối cùng nàng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục tan biến, hiện tại nàng vô cùng suy yếu, chỉ có thể dựa vào hơi ấm trong đan điền của Đoàn Diệc Lam để sống sót.
Nhưng nàng sẽ không cảm kích Đoàn Diệc Lam, bởi vì nàng biết người này vốn muốn cướp lấy Thần Vũ của mình, chỉ là thực lực quá yếu, không thể chiến đấu với sương mù xám kia mà thôi, nếu để cho Đoàn Diệc Lam biết tình huống của mình, có lẽ sẽ xảy ra suy nghĩ muốn luyện hóa mình, hiện tại tuy rằng mình đang suy thoái, nhưng luyện hóa mình lại phải cần cơ duyên to lớn, loại tu vi nhỏ như Đoàn Diệc Lam, cho dù là cường giả tầng năm cũng sẽ bị cám dỗ.
Đợi một lúc lâu không thấy Xích Quang nói chuyện, Đoàn Diệc Lam cẩn thận suy nghĩ đại khái cũng có thể đoán được nó đang lo lắng gì, lại nói: "Ngươi không cần lo lắng, Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*, hơn nữa ta cũng không muốn để một thứ xa lạ luôn luôn mai phục trong cơ thể ta, ngươi không cần nói cho ta biết tình huống của ngươi, nói xem phải làm thế nào mới có thể giúp ngươi khôi phục sức lực, ngươi rời khỏi đây sớm, ta cũng mới có thể yên tâm."
*Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó.
Sau một hồi trầm mặc, Thần Vũ Chu Tước mới mở miệng nói: "Ta muốn luyện hoá linh hồn của Quỷ Huyết Hoa, ngươi sẽ giúp ta?"
Thấy Đoàn Diệc Lam gật đầu, lúc này Thần Vũ Chu Tước mới nói phương pháp phối hợp cho Đoàn Diệc Lam, hiện tại nàng ngoại trừ tin tưởng lời nói của người này ra thì cũng không có biện pháp khác.
Chuẩn bị sẵn sàng, Thần Vũ Chu Tước thả ra hồn của Huyết Hoa. Tuy hồn hoa không có linh trí nhưng lại có linh tính, vừa cởi trói ra đã lập tức chui ra khỏi đan điền bỏ trốn.
"Đoàn Diệc Lam! Nhanh, đừng để nó chạy!"
Tiếng nói có chút sốt ruột của Thần Vũ Chu Tước vang lên, Đoàn Diệc Lam sử dụng Nguyên Lực hình thành một tấm lưới lớn bao quanh hồn hoa, cho dù hồn hoa chạy về phía nào cũng sẽ bị Nguyên Lực cản trở.
Thần Vũ Chu Tước thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn thứ mình ‘vất vả khổ sở’ có thể chạy trốn như vậy, nàng nhìn về phía Đoàn Diệc Lam, đột nhiên nói: “Tiếp theo ta phải luyện hóa nó, có thể ngươi sẽ cảm thấy hơi đau, nhưng mà ngươi tuyệt đối phải nhịn, nếu để nó chạy chúng ta coi như phí công.”
Đoàn Diệc Lam nói: "Không thành vấn đề, ngươi tới đi."
Thần Vũ Chu Tước không nói chuyện, xích quang lóe lên xuất hiện trong mạng lưới Nguyên Lực mà Đoàn Diệc Lam ngưng tụ thành, bắt đầu tiến hành thiêu khô hồn của Quỷ Huyết Hoa, tiếng nổ chói tai vang lên trong đan điền, hồn của Quỷ Huyết Hoa bắt đầu liều mạng chạy, bất chấp va chạm vào mạng lưới Nguyên Lực ngăn cản của mình.
Vẻ mặt Đoàn Diệc Lam lập tức trở nên tái nhợt, đây nào phải là có chút đau đớn! Nàng không chỉ phải trải qua Xích Hỏa thiêu đốt, còn phải sử dụng Nguyên lực vây khốn Hồn Hoa, tấm lưới Nguyên Lực lớn bị hai luồng sức mạnh tàn phá làm cho nứt vỡ, nàng còn phải chịu đựng đau đớn, điều động một lượng lớn Nguyên Lực không ngừng tiến hành tu bổ.
"Khốn kiếp, chờ ngươi luyện hóa xong, trực tiếp đánh một trận trước!"
Trong lòng Đoàn Diệc Lam tức giận nghĩ, nhưng tốc độ kích hoạt Nguyên Lực vẫn không chậm lại, đại khái qua nửa canh giờ, Thần Vũ Chu Tước mới luyện hóa xong toàn bộ hồn hoa, xích quang hình như sáng ngời một chút, trong âm sắc khàn khàn có chút mừng rỡ nói: “Thành công rồi! Thêm một lần nữa, ta có thể không cần mượn nhờ lực lượng bên ngoài để luyện hóa nữa.”
Đoàn Diệc Lam nghe xong thì vẻ mặt tái nhợt, nhíu mày nói: "Ngươi còn muốn nhiều hơn mấy lần?"
Xích quang lóe lên, Thần Vũ Chu Tước lại biến mất, chỉ có một giọng nói yếu ớt truyền đến: "Mặc dù ngươi chịu chút khổ, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt, ta chỉ hấp thu hoa phách trong hồn hoa, Nguyên Lực trong hồn hoa đều bị ngươi hấp thu, vậy so với ngươi từ từ nạp khí tu luyện nhanh hơn nhiều."
Đoàn Diệc Lam thấy hắn trốn còn nhanh hơn thỏ, âm thầm lắc đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ tuổi của thứ này trong đan điền của mình không lớn. Thu liễm tâm thần lại, nàng quan sát được Nguyên Lực trong đan điền của mình quả thật gia tăng không ít, còn ngưng thực hơn rất nhiều, dù vừa rồi đã tiêu hao một nửa khi vây khốn hồn hoa, nhưng hiện tại còn lại nhiều hơn những gì vốn có trước đó.
Trình độ này đã đạt tới Nguyên Lực trung kỳ tầng một, xem ra thật đúng là như vậy. Mặc dù quá trình này hơi đau khổ một chút, nhưng hiệu quả tu luyện vẫn làm cho người ta hài lòng.
Thu hồi tâm trí, Đoàn Diệc Lam cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục nạp khí vào cơ thể, bổ sung những Nguyên Lực đã bị tiêu hao đi, mãi đến khi đan điền lại trở nên tràn đầy thì trời đã sáng rõ.
Đoàn Diệc Lam đẩy cửa ra, cảm nhận cảm giác lực lượng sung mãn trong cơ thể, trong lòng thở dài: "Chỉ là từ tầng một sơ kỳ đến trung kỳ, đã có biến hóa lớn như vậy, tiến vào tầng hai sẽ có cảm giác gì, không ngạc nhiên khi nói tu vi chênh lệch một tầng có thể trực tiếp bị nghiền áp, hiện tại nàng chỉ thăng lên một đoạn nhỏ, nhưng so với hôm qua lại mạnh hơn không chỉ mấy lần."
Đang đi lại ngẫu nhiên thì bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có mười mấy thanh niên Thiên La trẻ tuổi đang vội vàng đi về phía trước, Đoàn Diệc Lam cũng đi theo, hỏi người đi cuối cùng kia: "Tiểu ca, các ngươi gấp như vậy là định đi làm gì thế?"
Bị nàng hỏi là một thanh niên ước chừng mười tám tuổi, thanh niên kia thấy Đoạn Diệc Lam môi đỏ răng trắng tướng mạo tuấn tú, ánh mắt cũng sáng lên, thấp giọng nói với nàng: “Ngươi mới tới à?"
Đoàn Diệc Lam vội vàng gật đầu, người thanh niên kia lại nói: “Vậy ngươi cũng đi theo đi, xem vận khí của ngươi hôm nay có tốt hay không."
Đoàn Diệc Lam bị một câu nói không đầu không đuôi của hắn làm cho rất hồ đồ, vừa đi vừa hỏi, người thanh niên kia nói cả buổi cũng không nói ra ý tưởng của mình, ngược lại còn vô cùng nhiệt tình giới thiệu tình hình ven đường cho Đoàn Diệc Lam.
Một đám người chưa qua một hồi đã tới một sân luyện công rộng rãi, trên sân không có một người, thanh niên dẫn Đoàn Diệc Lam đứng ở cuối sân, quay đầu nhìn xung quanh nói: “Vẫn may, không tới chậm."
Đoàn Diệc Lam phát hiện những người này mặc dù không nói chuyện, nhưng bọn họ đều mơ hồ chờ đợi cái gì đó, hỏi người thanh niên kia: “Chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Người thanh niên thần thần bí bí nói: “Đương nhiên là chờ Thư Hương tiểu thư rồi, ngươi vừa tới còn không biết, mỗi lần Thư Hương tiểu thư luyện được một môn công pháp mới đều sẽ tìm người đến bồi luyện với nàng, thấy ngươi coi như không tệ ta mới nói, Thư Hương tiểu thư chính là vị tiểu phú bà, theo nàng luyện một ngày công đạt được ban thưởng còn nhiều hơn so với nửa tháng ngươi ở Thiên La, nhưng mà ngươi tuyệt đối phải nhớ kỹ giả bộ thua nàng, nếu không sẽ không nhận được ban thưởng."
Đoàn Diệc Lam không ngờ rằng người thanh niên này dẫn mình vội vàng đến đây chính là vì chuyện này, có thời gian nhàn rỗi, chi bằng cùng Xích Quang Thương trong đan điền thương lượng xem tiếp theo nên làm gì, vừa có thể giúp đỡ khôi phục lại vừa có thể tăng tu vi cho mình, đây mới là chuyện quan trọng đối với Đoàn Diệc Lam.
Vừa chuẩn bị rời khỏi thì lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân đã bước vào sân luyện, người đến có tổng cộng sáu người, Đoạn Diệc Lam cũng nhận ra người đi ở phía trước nhất, vị nam tử trung niên Dư Chấn Hải ở cùng mấy ngày hôm trước cũng nhìn thấy Đoàn Diệc Lam, cảm giác được Nguyên Lực trong cơ thể nàng tinh tiến hơn hôm qua rất nhiều, không khỏi trầm thấp ‘A’ một tiếng.
Đi sau lưng Dư Chấn Hải là một thiếu nữ đáng yêu, thiếu nữ mặc quần áo màu hồng, một đôi mắt vừa lớn vừa sáng, trong lúc mơ hồ còn lộ ra một phần thông minh, nàng chính là Triệu Thư Hương nhị tiểu thư của Thiên La bang, nghe được âm thanh kinh ngạc của Dư Chấn Hải, lập tức hỏi: “Dư thúc, làm sao vậy?"
Dư Chấn Hải cười ha hả nói: "Không có gì, chỉ là gặp một vị tiểu hữu, không ngờ hôm qua hắn mới vào Thiên La Viện, hôm nay đã tới nơi này, xem ra vẫn là Thư Hương tiểu thư của chúng ta có mị lực."
Một câu cuối cùng đương nhiên là Dư Chấn Hải thuận miệng nói, nhưng nghe vào tai Triệu Thư Hương lại vô cùng hưởng thụ, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, gương mặt hiện lên một đôi lúm đồng tiền đáng yêu, thử hỏi có tiểu cô nương nào nghe người khác tán dương mà không vui vẻ chứ.
Triệu Thư Hương nhìn về phía đám người đang đứng trong quảng trường, cơ bản vẫn là mấy người mình quen thuộc, chỉ có thiếu niên áo bào trắng đứng ở cuối cùng kia là vô cùng lạ mắt, chắc hẳn chính là người mà Dư thúc nói.