Phong Hoa Đương Ca

Chương 14: Ma tộc cô nương

Cho dù khi đối mặt với sự ăn mòn của cái chết, Khúc Lưu Oanh cũng không lộ ra quá nhiều sợ hãi, mặc dù nàng là Thánh nữ cao quý của Ma Cung, từ nhỏ đã là niềm kiêu hãnh của vô số người, tuổi còn trẻ đã có tôn vị, ngay cả trưởng lão có địa vị cao ở Ma Cung cũng lễ độ ba phần trước mặt nàng, nhưng theo tuổi tác, nàng mới phát hiện mình chỉ là một quân cờ được trời cao ưu ái mà thôi.

Mỗi một lần nàng thử xem bói bằng Đoạn Thiên Quyết đều hoặc ít hoặc nhiều tổn thương đến thần hồn, tin tức nàng nhận được càng chính xác hơn, nhưng những trưởng lão kia lại không quá để ý đến điều này, chỉ là sau khi nàng tiêu hao thì dùng linh đan linh dược để trị liệu khôi phục, đối đãi với nàng giống như linh khí thượng thừa, có lúc cần thiết sẽ phải tế ra, bị hao tổn thì toàn lực chữa trị.

Khúc Lưu Oanh có thể chiếm được thiên ý, nhưng không thể nào tự nắm mạng sống của nàng, thậm chí ngay cả quyền tự do cũng không, sinh mệnh của nàng giống như một cái đầm nước, ngẫu nhiên có khi bị gợn sóng lật qua lật lại, cũng toàn là một chút hồi ức không quá vui sướиɠ, Ma Cung to như vậy thật lòng đối với mình cũng chỉ có một mình Cung Chủ mà thôi, nếu như mình chết như vậy mà nói thì cũng là một loại giải thoát.

Ngay khi nàng nhắm mắt lại chờ đợi sương mù dày đặc hoàn toàn cắn nuốt thân thể của mình, thân thể chợt bị người khác ôm, Khúc Lưu Oanh kinh hãi, mở đôi mắt đẹp ra nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi mà tuấn tú, từ dao động của hắn biết được hắn là một nam tử Nhân tộc, trong thân thể lộ ra Nguyên Lực làm cho bản năng của Khúc Lưu Oanh rất không dễ chịu.

Ma lực bị rút sạch, cảm giác suy yếu đánh tới làm cho Khúc Lưu Oanh không nói ra được một câu, nàng chỉ có thể bất lực vặn vẹo thân thể để biểu đạt sự kháng cự của mình. Cảm giác được thân thể mềm mại trên cánh tay có động tĩnh, Đoàn Diệc Lam vừa toàn tâm toàn ý tránh né sương mù vừa lên tiếng nói: “Cô nương, ngươi đừng sợ, chỉ cần chúng ta có thể chạy ra khỏi con đường này thì có thể tụ hợp với quân đội rồi.”

Khúc Lưu Oanh nghe hắn nói muốn dẫn mình đi gặp quân đội của Nhân tộc, càng dùng hết toàn lực để đấu tranh, Nhân tộc hận mình đến tận xương, rơi vào trong tay bọn hắn quả thực còn khổ hơn chết.

Đoàn Diệc Lam sao có thể biết được tâm tư của nàng, chỉ lo ôm nàng chạy trốn giữa làn khói dày đặc, chợt thấy dưới chân không còn gì, mặt đá vốn hoàn chỉnh bỗng nhiên tách ra hai bên, một vết nứt sâu không thấy đáy hiện ra, cho dù Đoàn Diệc Lam có dùng Phong Linh Bộ cũng không thể bước ra khỏi vết nứt, ôm Khúc Lưu Oanh rơi thẳng xuống chỗ sâu dưới lòng đất.

Sau một hồi lâu không thấy gì, trong nháy mắt khi rơi xuống đất, hai tay Đoàn Diệc Lam nắm lại, bảo vệ Khúc Lưu Oanh vào trong ngực, lưng mình ngã mạnh xuống đất.

Đoàn Diệc Lam chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như sắp bị chấn vỡ, ót lúc này đang trào ra một nắm máu, không đợi nàng từ trong đau đớn hồi phục tinh thần lại, Khúc Lưu Oanh đã cấp tốc thoát khỏi ngực nàng, ôm lấy ngực ngã xuống một bên, đang muốn nói chuyện không ngờ vừa mới mở miệng lại... phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc trước sương mù xâm nhập vào trong cơ thể nàng đã tàn phá bừa bãi ở trong kinh mạch, Khúc Lưu Oanh nhanh chóng ngưng tụ tinh thần, liều mạng nạp khí nhập thể, nhanh chóng chuyển hóa thành từng tia ma lực để chống lại sự ăn mòn của sương mù.

Sau khi hai người Đoàn Diệc Lam đáp xuống thì vết nứt trên mặt đất đã khép lại một cách kín kẽ, Đoàn Diệc Lam xoa xoa đầu nhìn xung quanh phát hiện lòng đất này còn có một cái thành đổ nát, xung quanh đều là những bức tường đổ nát, cũng không biết ánh sáng đỏ từ đâu chiếu xuống làm cho cả một thành trì trong lòng đất trở nên trong suốt, không trung còn có khói xám phiêu tán, những khói xám này ngưng thực hơn lúc trước một chút, nếu không cẩn thận đυ.ng phải thì có lẽ đã bị cắn nuốt đến mức ngay cả cặn bã cũng không còn.

Nhìn thấy màn sương mù màu xám lại có chút dấu hiệu bay về phía mình, Đoàn Diệc Lam vội vàng đi đến bên cạnh Khúc Lưu Oanh, cánh tay vòng qua hai đầu gối của nàng đang muốn ôm lấy nàng, cúi đầu lại nhìn về phía đôi mắt lạnh lẽo, lúc này Đoàn Diệc Lam mới nhìn thấy rõ mình cứu một nữ tử tuyệt sắc động lòng người, không khỏi có chút sững sờ, mãi đến khi thiếu nữ kia hung hăng trừng mắt nhìn về phía mình, nàng mới hồi phục tinh thần lại.

Từ khi Đoàn Diệc Lam học được cách khống chế dao động, đến nay nàng vẫn luôn che giấu khí tức nữ nhân của mình, hiện tại nàng đã không còn là A Mông nước Ngô, nhớ lại lúc nàng còn ở thôn trang nhỏ kia, mỗi lần một nam một nữ đến thăm đều giúp nàng che giấu thân phận, để cho nàng mặc nam bào vải thô, còn bảo nàng tận lực không được đi ra ngoài, bọn hắn rõ ràng cũng là người tu hành, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói chuyện tu luyện với nàng.

Đủ loại tin tức đều cho thấy thân phận của mình rất khả nghi, nói không chừng trên đại lục có kẻ thù lợi hại nào đó, hiện tại thực lực của mình yếu như vậy, vẫn là cẩn thận làm việc thì tốt hơn, để tránh đột nhiên có một ngày bị người khác gϊếŧ chết cũng không biết vì sao, dứt khoát trước hết dùng thân phận nam tử gặp người khác trước đã.

"Mạo phạm."

Lại ôm Khúc Lưu Oanh lên, hơi phân biệt phương hướng, Đoàn Diệc Lam lại nhanh chóng chạy về phía một chỗ ít khói, đi vào một cái đài cao rộng bằng mấy cây cột đá, nhẹ nhàng đặt Khúc Lưu Oanh xuống, để sau lưng nàng dựa vào một cây cột đá nghỉ ngơi.

Khúc Lưu Oanh hơi mở đôi mắt đẹp ra, vừa vặn nhìn thấy trên cổ áo của vị tướng quân trước mắt có thêu một chữ "Lãnh", nàng không tự chủ được thì thào đọc lên, nàng biết rằng tướng quân của Nhân tộc ở khu vực này tên là Lãnh Sương Hoa, xem ra vận khí của mình thật sự không tốt, đầu tiên là bị sương mù xâm nhập vào trong cơ thể, còn rơi vào trong tay thân tín của Lãnh Sương Hoa, lần này mình nhất định là hung nhiều lành ít, nhưng lại không có sức khép hai mắt lại.

"Cô nương ngươi lạnh sao?"

Đoàn Diệc Lam nghe thấy hình như nàng đang thấp giọng hô lạnh, hơi chút suy nghĩ cởi ngoại bào của mình ra choàng lên người Khúc Lưu Oanh, sau đó lo lắng ngồi ở bên cạnh nghĩ đến biện pháp ra ngoài.

Sau khoảng nửa canh giờ, Nguyên Lực trong cơ thể Đoàn Diệc Lam đã khôi phục như lúc ban đầu, nàng còn nhớ Lãnh Sương Hoa đã dạy mình làm sao để kích hoạt Nguyên Lực giúp người khác khôi phục, trên mặt hiện lên sự vui mừng, đỡ Khúc Lưu Oanh ngồi dậy, khoanh chân ngồi sau lưng nàng, bàn tay nhẹ nhàng chống sau lưng nàng, Nguyên Lực chậm rãi rót vào trong cơ thể Khúc Lưu Oanh.

Nhưng Khúc Lưu Oanh lại tức muốn chết, điều tức nửa canh giờ, không dễ gì mới có thể tích tụ một chút ma lực, đang muốn điều động ma lực đi xua đuổi sương mù xám chiếm cứ ở trong kinh mạch, không ngờ một luồng Nguyên Lực đột nhiên xâm nhập, xông ngang đánh thẳng xuống làm kinh mạch của nàng hơi vặn vẹo, quả thực còn mạnh hơn cả lực phá hoại của sương mù xám.

Nàng không thể không sử dụng ma lực để chống đỡ Nguyên Lực, nhưng rất nhanh đã bị Nguyên Lực làm cho liên tiếp bại lui, cho đến khi một tia ma lực cuối cùng cũng biến mất không còn, Khúc Lưu Oanh cũng không nhịn được nữa. Lại có máu tươi chói mắt từ trong miệng thơm tràn ra, lúc này Đoàn Diệc Lam cũng cảm thấy không đúng, vội vàng thu hồi Nguyên Lực, tiếp được thân thể mềm mại bất lực ngã về phía mình, khϊếp sợ nhìn qua khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mà tái nhợt nói: “Ngươi... Ngươi là người của Ma tộc... sao?”

Khúc Lưu Oanh chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, hàm răng nhẹ cắn môi đỏ lên tiếng nói: “Ngươi là tên ngốc hả?”

Một lần nữa đặt Khúc Lưu Oanh bên cột đá, Đoạn Diệc Lam đứng lên, bước đi chậm rãi, nàng biết Nhân tộc và Ma tộc không cùng một thế lực, theo lý mà nói thì nàng không nên ra tay cứu người của Ma tộc, nhưng hiện tại muốn nàng ném người kia ở đây để tự sinh tự diệt thì nàng lại không làm được, nhìn thấy đôi mi thanh tú của Khúc Lưu Oanh nhíu chặt giống như rất khó chịu, trong lòng Đoạn Diệc Lam không khỏi sốt ruột, thậm chí không dám mang nàng chạy loạn nữa, lo lắng nàng sẽ càng khó chịu hơn.

Đôi mắt đẹp của Khúc Lưu Oanh hơi mở ra, nhìn Đoàn Diệc Lam đang đi tới đi lui trước mặt mình thỉnh thoảng còn nhìn mình một chút, yếu ớt nói: “Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, không cần giả bộ bình tĩnh như vậy.”

Đoàn Diệc Lam vội vàng chắp hai tay nói: “Ma tộc cô nương, ta không gϊếŧ ngươi, ngươi phải khôi phục thật tốt, ngươi có thể hành động tự do ta liền rời đi.”

Khúc Lưu Oanh lạnh giọng nói: “Nếu như ta có thể khôi phục, điều đầu tiên ta làm chính là gϊếŧ ngươi.”

Đoàn Diệc Lam rụt cổ lại: “Ma tộc cô nương, không phải là ngươi nghiêm túc đấy chứ?”

Khúc Lưu Oanh không để ý đến nàng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trải qua chuyện bị Đoàn Diệc Lam quấy nhiễu lúc trước, nàng không thể không nạp khí vào cơ thể, chỉ đợi sương mù kia bộc phát, vận mệnh tang thương ở nơi quỷ quái này, đáng hận là mình không thể tự tay làm thịt thiếu niên Nhân tộc khinh bạc mình.

Đoàn Diệc Lam vốn định đi tìm kiếm xung quanh xem thử có đường ra ngoài hay không, nhưng sợ mình vừa đi thì cô nương Ma tộc kia đã bị sương mù dày đặc thôn phệ, vì vậy chỉ dám đi lại gần xem xét, không dám đi quá xa, kết quả tra xét cũng rất xấu, thành trì này giống như còn lớn hơn cả thành Âm Thuỷ, trừ phi nàng có thể bổ ra chân trời đỏ sậm kia, một lần nữa trở về mặt đất, nếu không thì nơi này giống như không có lối ra nào.

Ngay khi nàng đang trong lúc hết đường xoay sở, đột nhiên nhớ đến hai bình Bồi Nguyên Dịch còn lại của mình, vội vàng đi về phía Khúc Lưu Oanh, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, ngồi xổm bên cạnh Khúc Lưu Oanh, lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng mở ra đôi môi đỏ làm cho người động lòng, cẩn thận chậm rãi đổ Bồi Nguyên Dịch vào.

Mãi cho đến khi đổ hết hai bình Bồi Nguyên Dịch vào trong miệng thơm kia, Khúc Lưu Oanh mới chậm rãi tỉnh lại, cảm nhận được năng lượng đột nhiên tăng lên trong cơ thể mình, nàng biết là thiếu niên Nhân tộc trước mắt này lại một lần nữa cứu mình, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm, suy nghĩ xem người kia ra tay cứu mình đến cùng là có mục đích gì.

Đoàn Diệc Lam thấy Bồi Nguyên Dịch quả nhiên hữu dụng, cao hứng nói: “Ma tộc cô nương, ngươi cảm thấy thế nào, có thể tụ khí được không?”

Khúc Lưu Oanh gật đầu, cho dù trong lòng thiếu niên Nhân tộc này có tính toán gì thì chỉ cần mình có thể khôi phục Ma lực, sẽ không để mặc cho hắn tính toán, vì vậy nàng bắt đầu một lần nữa nạp khí nhập thể, sau đó vận chuyển kinh mạch.

Đoàn Diệc Lam thấy nàng đã bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện nên cũng không đi quấy rầy, nghiêm túc phụ trách xua tan sương mù dày đặc đang bay về phía này.

Mấy canh giờ sau, Khúc Lưu Oanh mừng rỡ phát hiện đan điền của mình lại có thêm một đoàn Ma lực, nhưng nàng mừng rỡ không bao lâu, trong nháy mắt, sương mù quỷ dị trong cơ thể nàng từ trong kinh mạch nhảy ra, trực tiếp vọt tới đan điền của nàng, Khúc Lưu Oanh vội điều động ra Ma lực, đâm vào sương mù đang trùng kích tới kia.

Nhưng khi ma lực của mình gặp phải sương mù, sương mù lại phát ra một trận vù vù tham lam, giống như là mỹ thực ngon dâng tận miệng, cắn nuốt ma lực của Khúc Lưu Oanh vào, đợi sau khi luyện hóa những ma lực này, sương mù rõ ràng lại trở nên nồng đậm hơn không ít, nhưng nó lại không có động tác tiến thêm một bước, giống như là chờ đợi Khúc Lưu Oanh lại lần nữa nạp khí hình thành càng nhiều ma lực.

Khúc Lưu Oanh cũng phát hiện điểm này, mặt lập tức như tro tàn, như vậy xem ra, ma lực của mình đúng là chất dinh dưỡng hoàn mỹ nhất, mình càng cố gắng khôi phục Ma lực thì chỉ sợ chết càng nhanh.

Đoàn Diệc Lam thấy khí tức của nàng vừa có chuyển biến tốt, nhưng lại rất nhanh uể oải, cũng rất lo lắng, đột nhiên, nàng nhanh trí khẽ động nghĩ đến một biện pháp, Nguyên Lực trong cơ thể vị cô nương kia sẽ bài xích mình, nhưng nếu như là Ma lực thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì chứ?