Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Chương 17: Tạ Tiểu Hoa

Không đợi tôi lên tiếng.

Ánh mắt Hà Quỷ bà trở nên lạnh như băng, còn chứa đầy hoài nghi!

Ông lão bất thình lình nói: "Hại cậu còn có một thứ khác, cha cậu và La Âm bà đều chết như vậy đấy!"

"Là do cậu đến mộ bới tiền của người chết, nên mới rước lấy họa!?"

Tôi chợt cảm thấy hoảng hốt...

Tiền kia có vấn đề!?

Hà Quỷ bà chắc chắn sẽ không sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy với tôi.

Nhưng bây giờ ông lão lại hiểu lầm tôi...

Tôi ngay lập tức nói làm sao có số tiền này!

Sự hoài nghi trong mắt Hà Quỷ bà lúc này mới tiêu tán, chẳng qua mi tâm ông lão càng nhíu chặt.

Trong lòng tôi lại tràn đầy bất an, hỏi Hà Quỷ bà, người đàn ông kia thật sự là thứ đã hại chết cha tôi và La Âm bà ở dưới sông sao?!

Hà Quỷ bà trầm mặc một lát, rồi mới lắc đầu nói: "Dựa theo lời cậu nói, thì không phải là hắn, nhưng thôn họ Lý lại xuất hiện dạng quỷ vật này, cậu gặp phiền toái lớn rồi.”

Nói xong, ông liền đi thẳng về phía nhà tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy chuyện này phức tạp hơn rất nhiều...

"Người đàn ông" đưa tiền cho tôi tối qua là một con quỷ.

Nhưng hắn cũng không phải là quỷ hại chết cha tôi và La Âm bà.

Như thế, cộng thêm mẹ tôi, và "thứ" hại cha tôi cùng La Âm bà trong nước kia...

Muốn hại tôi, hóa ra có ba con "quỷ"!?

Nhưng ngoại trừ mẹ tôi, hai người còn lại là có mục đích gì?

Tôi đứng ngây người ngay tại chỗ một lúc lâu, thấy Hà Quỷ bà đi xa, tôi mới nhanh chóng đuổi theo.

Cùng lúc đó, con gà già cũng nhảy trở lại cái rương lớn màu đen kia.

Sau khi đuổi kịp Hà Quỷ bà, tôi liền truy hỏi ông lão, thứ tôi gặp tối hôm qua rốt cuộc là cái gì, nó rất khó đối phó sao?

Hà Quỷ bà lại nói chờ gặp chú Hai tôi thì sẽ nói tiếp, rồi ngậm chặt miệng không nói.

Cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà.

Nhưng trong phòng lại có người...

Người này mặt không có nổi hai lạng thịt, nếp nhăn trên trán rất sâu, đôi mắt trông rất tinh quái.

Hắn mặc một thân áo vải xám, hơi khom lưng, giống như là cố ý hạ thấp tư thái, nịnh nọt nói chuyện với chú Hai.

Trong tay chú Hai cầm một chai rượu lão Bạch, mặt mày đỏ bừng do men rượu.

Tôi và Hà Quỷ bà vừa vào cửa phòng, chú Hai liền đứng lên.

Ông ợ một hơi, rồi nói: "Hoàng Thất, chú đi ra ngoài chờ, tôi còn có việc. Có đi vào thành phố hay không thì lát nữa tôi sẽ nói với chú.”

Hoàng Thất gãi gãi gương mặt gầy gò, hắn càng nịnh nọt nói: "Ông Lưu à, quý nhân có thành ý, giá cả có thể bàn bạc.”

Chú Hai nhíu nhíu mày.

Hoàng Thất lập tức xoay người đi ra ngoài, lúc lướt qua chúng tôi còn hiền lành cười cười, chắp tay.

Tôi đã từng thấy cảnh này trước đây. Khi có quý nhân trong thành phố có mong muốn vớt xác, thì đều sẽ phái người hầu đến mời.

Chỉ là tôi không nghĩ tới, sẽ có người đến nhà tôi tìm chú Hai.

Chú Hai đứng dậy, ánh mắt ông đảo qua rương gỗ đen lớn sau lưng tôi, thì sững người, thổn thức nói: "Rương gỗ đen lớn của bà đỡ âm linh đến tay cháu, chuyện tốt, chuyện tốt..."

"Ngoại trừ vớt xác, cháu có thêm tay nghề khác. Y bát của La Âm Bà cũng có nơi truyền thừa.”

Tôi nhất thời không biết nên tiếp lời chú Hai như thế nào.

Hà Quỷ bà đúng lúc mở miệng, ông lão lắc đầu nói: "Lúc trước thì được, chứ hiện tại thì sợ là không ổn lắm.”

Sắc mặt chú Hai khẽ biến, ông thận trọng hỏi Hà Quỷ bà chỗ nào không ổn, chẳng lẽ là tôi không học được đỡ âm linh?

Hà Quỷ bà nhíu mày nói cho chú Hai biết, không phải tôi không học được đỡ âm linh, mà là thôn họ Lý xuất hiện một chó điên xui xẻo [1], còn cho tôi một khoản tiền của người chết, để quấn lấy tôi.

[1] Phần 1 có dịch là "ăn mày chó chết" nhưng dịch giả sửa theo lý giải của bản thân. Trong lĩnh vực phong thủy "chó điên xui xẻo" chỉ người lúc còn sống đã khiến người khác ghét, sau khi chết, họ vẫn còn bám vào thế gian, không chịu đầu thai mà đòi tham gia vào lễ hội hoặc tiệc mừng. Khi chủ nhà thấy họ thì phải vờ như không thấy, nếu đuổi đi khỏi buổi tiệc, thì có thể dẫn đến sự cố hoặc xui xẻo. Chủ nhà bị ảnh hưởng sẽ gặp rủi ro, tàn phế hoặc chết. Trong trường hợp nặng hơn, "chó điên xui xẻo" sẽ liên tục gây rắc rối đến mức khiến gia đình tan nát, thành viên trong gia đình gặp họa liên quan đến tính mạng. Vào ban đêm, "chó điên xui xẻo" còn xâm nhập vào mộ người đã khuất, mở quan tài, lấy quần áo, lấy tiền, rồi ném người đã chết khỏi quan tài còn mình nằm ngủ thế bên trong. Tóm lại, trong phong thủy, "chó điên xui xẻo" là nguyên nhân gây ra vận rủi, khó hóa giải.

Lúc trước, trên người tôi khẳng định có một bảo bối mà chó điên xui xẻo đó thèm thuồng!

Hiện tại nếu lại cầm thêm rương gỗ đen lớn, sợ là chó điên xui xẻo đó sẽ mặt dày mày dạn đi theo tôi không tha!

Trái tim tôi đập thình thịch...

Ông lão nói tối hôm qua con quỷ quấn lấy tôi gọi là chó điên xui xẻo, mà lý do nó quấn lấy tôi là vì muốn thứ gì đó trên người tôi?

Trên trán chú Hai toát ra mồ hôi lạnh.

Trong lòng tôi càng thêm bất an, chú Hai cũng có biểu tình này, vậy chó điên xui xẻo rốt cuộc khó đối phó như thế nào?

Sau một khắc, chú Hai vẻ mặt khẩn cầu bảo Hà Quỷ bà giúp người thì phải giúp đến cùng, phải hỗ trợ một tay.

Ông nói nếu tôi bị quấn chết, thì cái chết của La Âm bà cũng thành uổng phí...

Hà Quỷ bà châm một cuộn thuốc lá, kẹp vào môi.

Khói lượn lờ trong phòng, trong phòng bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Hà Quỷ bà mới thốt ra một câu: "Anh mang theo Lý Âm Dương đi ra ngoài tránh một hai ngày, tôi về nhà sẽ nghĩ cách.”

Rồi ông lão lại nhìn về phía tôi, híp mắt nói: "Tiền của người chết kia bị thôn dân cướp đi rồi, nhưng chó điên xui xẻo nhất định lại đưa đồ cho cậu, cậu tuyệt đối không được nhận. Cậu không lấy đồ của nó, thì nó sẽ không thể cướp đồ của cậu.”

"Làm như vậy, thì chúng ta còn có thể kéo dài thêm chút thời gian.”

Chú Hai ấn bả vai tôi một cái, cho tôi một ánh mắt!

Tôi lập tức phản ứng lại, vội vàng nói cảm ơn Hà Quỷ bà không ngừng.

Hà Quỷ bà ho khan hai tiếng, không nói gì khác, xoay người rời khỏi nhà tôi.

Tôi không thể buông xuống bất an trong lòng.

Yên lặng nhớ kỹ những lời Hà Quỷ bà nói.

Chờ tôi tỉnh táo lại, liếc mắt một cái đã không nhìn thấy bóng dáng của Hà Quỷ bà.

Chú Hai đi hai vòng trong phòng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Qua một lúc lâu, ánh mắt ông rơi về phía cửa phòng, trầm giọng hô một câu: "Hoàng Thất, vào đây!"

"Đây đây!" Hoàng Thất hưng phấn đáp một tiếng, rồi hấp ta hấp tấp đi vào nhà chính.

Vẻ mặt hắn kinh hỉ nhìn chú Hai, nói: "Thầy Lưu, đồng ý? Lúc nào xuất phát?"

Tôi nhất thời liền hiểu được ý của chú Hai.

Hà Quỷ bà kêu chúng tôi tránh đi một thời gian, chú Hai vừa vặn có thể tiếp nhận việc làm ăn trong phố này?

Chú Hai ho khụ, ừ một tiếng, nói: "Đã nói một con cá vàng nhỏ [2], sẽ không giở quẻ chứ?"

[2] Cá vàng nhỏ: 1 lượng vàng

Hoàng Thất Liên liên tục cam đoan, nói: "Thầy Lưu à, ngài yên tâm đi, đây là mối làm ăn mà thầy Lưu cả đã sớm bàn bạc xong từ lâu!"

"Thật sự là một con cá vàng nhỏ, nếu thiếu tiền, thì ngài cứ ném tôi xuống sông treo cho cá ăn!

Tôi nghe vậy thì sửng sốt.

Thầy Lưu cả trong miệng Hoàng Thất, chính là cha tôi.

"Công việc" này, vậy mà lại là do cha tôi khi còn sống đồng ý?

Chú Hai "ừ" một tiếng, gật đầu nói: "Đi thôi, tranh thủ đi lúc bình mình, buổi tối vớt xác.”

Hoàng Thất hưng phấn làm động tác mời, rồi lập tức đi ra ngoài nhà chính.

Chú Hai ý bảo tôi đi theo, đồng thời giải thích với tôi vài câu.

Đại khái chính là, lúc trước cha tôi đồng ý với một vài quý nhân, hỗ trợ vớt thi thể, nhưng lại một mực kéo dài không đi.

Hoàng Thất chính là một nhà quý nhân trong phố phái tới mời.

Tôi vừa đi ra ngoài, vừa nhỏ giọng hỏi chú Hai, một nhà một con cá vàng nhỏ, vậy mười hộ gia đình là có thể đổi một con cá đỏ dạ hay không.

Như vậy chúng tôi sẽ có tiền để mời thầy phải không?

Chú Hai "ừ" một tiếng, nói chuyện này không khó.

Hô hấp của tôi trở nên nặng nề hơn rất nhiều, theo bản năng nắm chặt nắm đấm.

Chú Hai không nói gì nữa, cúi đầu đi ra ngoài.

Không lâu sau, chúng tôi ra khỏi sân và đi lên đường làng.

Lúc này vừa vặn đến giữa trưa, mặt trời chói chang.

Nhưng quái dị là, tôi không hề cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, mà thậm chí còn cảm thấy hơi lạnh...

Tôi rụt vai, tốc độ dưới chân nhanh hơn không ít.

Bất thình lình, bên tai lại nghe thấy tiếng gõ cửa "rầm rầm"!

Tôi sửng sốt, có người gõ cửa nhà tôi?

Tôi theo bản năng dừng lại, rồi quay đầu lại.

Nhưng một cái liếc mắt này, lại làm cho tôi giật thót.

Có một người phụ nữ đứng dưới mái hiên nhà tôi, cô ta đang nâng một cái bụng lớn, gõ cửa một cách khó khăn.

Cô ta dường như nhận ra động tác của tôi, từ từ quay đầu lại.

Đầu tôi "ù" đi, như muốn nổ tung!

Người phụ nữ kia có đôi mắt sưng phù, quầng mắt vừa đen vừa xanh, đôi mắt đen không thấy tròng trắng.

Không phải là người phụ nữ mang thai Tạ Tiểu Hoa sao!?