Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Chương 13: Mở đường cõi Âm

Dứt lời, chú Hai liền dồn hết sức đẩy thi thể cha tôi lên trên.

Phản ứng của ông khiến cho tôi vô cùng cảnh giác.

Tôi nhanh chóng hợp sức, phối hợp kéo thi thể lên.

Khi thi thể được đặt lên trên thuyền, chú Hai cũng lên thuyền, tôi mới tháo đao một lưỡi xuống.

Tôi vẫn cảnh giác nhìn lướt qua mặt nước một vòng, rồi mới nói rõ cho chú Hai nghe chuyện vừa rồi.

Sắc mặt chú Hai trầm xuống, thì thầm: "Đám súc sinh đó hiếm khi chỉ có một hai con đi ra, chẳng trách chú vẫn luôn cảm thấy có gì đó xung quanh. "

Dứt lời, chú Hai lập tức đi chèo thuyền.

Những đám mây đen trên bầu trời đã tan biến tự khi nào.

Ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo chiếu xuống, trên thi thể của cha tôi lại xuất hiện một luồng khói đen.

Vết đốm trên da trở nên xanh tím, nhìn như mọc ra lông tơ màu đen...

Trái tim tôi ngay lập tức như chìm xuống đáy cốc!

Thi thể biến thành hung thần sẽ sinh ra lông tơ.

Sau đó sẽ là xác chết vùng dậy!

Khi cha tôi vừa ra khỏi mặt nước, ông không hề có dấu hiệu đã hóa thành hung thần. Điều đó đã làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu chưa hóa thành hung thần thì tôi sẽ có thể an táng ông một cách thuận lợi...

Nhưng nếu đã biến thành hung thần, vậy thi thể của ông sẽ phải treo trên vách núi, phơi dưới nắng gió, để tránh ông gây hại cho con người.

Hơn nữa, nếu như ông vùng dậy lúc này, chỉ sợ tôi và chú Hai sẽ gặp chuyện không may trên sông!

"Chú Hai... Lên bờ ngay... Cha cháu..." Tôi cố nén nỗi sợ hãi và bất an, thông báo cho chú Hai ngay lập tức.

Tốc độ của con thuyền lập tức nhanh hơn rất nhiều!

Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cha tôi.

Nhưng khi liếc nhìn, tôi lập tức phát hiện sợi dây thừng gai buộc cha tôi đã bị mòn đi và gần như sắp đứt.

Nếu như vừa rồi tôi và chú Hai còn kéo dài thêm một chút nữa thôi, thì thi thể nhất định sẽ rơi xuống nước...

Thân thuyền bị rung lắc dữ dội, vang lên một tiếng trầm đυ.c, là do mũi thuyền đâm vào bến tàu.

Tôi tỉnh táo lại, chú Hai cũng vội vàng chạy tới. Hai người nhanh chóng khiêng cha tôi lên bờ.

"Hà Quỷ bà, mau đến xem!" Chú Hai vội vàng hô.

Bên cạnh linh đường, Hà Quỷ bà đang rít một cuộn thuốc lá.

Ông lão ho khan hai tiếng rồi tiến đến trước thi thể cha tôi.

Chưa quá nửa chén trà, mà khuôn mặt của cha tôi đã bị lông tơ màu đen bao phủ toàn bộ.

Mí mắt của ông mở hé ra một khe hẹp dài, miệng hơi nhếch lên, trông giống như đang Một nở một nụ cười quái dị!

Tôi vô cùng kinh hãi...

Hà Quỷ bà đột nhiên nâng cánh tay lên, "Chát!" vỗ vào trán cha tôi.

Khi ông rút tay ra, một đồng tiền xu đã được dán chặt vào giữa mi tâm của cha tôi.

Lông tơ màu đen trên da mặt cha dần dần biến mất...

"Mẹ kiếp..." Chú Hai thấp giọng mắng một câu, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ. Nếu như có Hà Quỷ bà giúp đỡ, vậy cha tôi có thể được hạ táng yên ổn?

Nhưng đúng lúc này, đồng tiền kêu "vù" một tiếng, dựng thẳng đứng lên.

Vốn lông tơ đã biến mất lại mọc lên nhanh chóng.

Đôi mắt của cha tôi đột nhiên mở lớn.

Tôi đã bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy, tê liệt ngồi phịch xuống đất.

"Lưu Quỷ nước! Anh muốn vùng dậy lúc này, hại con trai và em trai mình sao! Đã quên tôi nói với anh như thế nào sao?"

Giọng điệu của Hà Quỷ bà đặc biệt nghiêm khắc.

Ông lão lại tát một lần nữa lên trán cha tôi.

Lần này có ba đồng xu được xếp chồng giữa mi tâm cha tôi.

Lông tơ trên mặt ông lại một lần nữa nhanh chóng biến mất, đôi mắt cũng nhắm lại.

Sắc mặt chú Hai căng thẳng, hồi hộp nhìn Hà Quỷ bà.

Tôi cũng cảm thấy bất an đến cực điểm.

Hà Quỷ bà nhìn chằm chằm cha tôi một lúc lâu, cũng không nói gì, nhưng đột nhiên ông lão lại kéo chiếc ao gai ngắn của cha tôi ra.

Khuôn mặt của tôi đột nhiên cương cứng.

Bởi vì có một con dao găm cắm chặt ở trên ngực cha tôi...

Sắc mặt chú Hai cũng thay đổi.

Hà Quỷ bà cau mày đến sít sao.

Ông lão đưa tay rút con dao găm ra, "Cạch!" Ném xuống đất.

"Mẫu sát gϊếŧ người... Còn cần dùng dao nữa à??" Chú Hai lẩm bẩm nói một câu.

Hà Quỷ bà lúc này mới mở miệng, bất thình lình nói: "Ai nói với anh là anh ta bị mẫu sát gϊếŧ?"

Dứt lời, Hà Quỷ bà lại nhìn chằm chằm thi thể cha tôi, hồi lâu không có phản ứng.

Chú Hai có vẻ ngạc nhiên.

Còn tôi cũng cảm thấy hoang mang.

Cha tôi bị chết dưới sông, không phải là mẹ tôi làm hại sao?

Một khắc trước Hà quỷ bà nói mẹ tôi không gϊếŧ được La Âm bà, mà giờ đến cha tôi cũng không phải do mẹ tôi gϊếŧ?

Vậy đã có chuyện gì xảy ra?

Tôi cảm thấy trong đầu rối như tơ vò.

Hà Quỷ bà khép lại quần áo cha tôi kỹ càng, rồi quay đầu nhìn tôi, nhưng trong đôi mắt của ông lộ ra vẻ phức tạp và thâm sâu khó diễn tả.

"Lúc Lưu Quỷ nước đến tìm tôi, tôi đã nói với cha cậu rồi. Tôi không có cách nào khác, cách duy nhất để phá giải mẫu sát tìm con là có một quỷ hung ác hơn thị ta, để cha cậu nghĩ cách chết ở trong tay mẫu sát, tốt nhất là chết ở trong nước. Người vớt xác chết dưới nước, lại bị hung thi hại chết, thì sẽ cực kỳ hung ác."

"Bằng cách này, cha cậu có thể giữ chặt mẫu sát, kéo qua đông chí để bảo vệ cậu."

"Nhưng sau đó, mẫu sát lại lên bờ, thậm chí đã tìm đến cậu. Điều này có nghĩa là cha cậu thất bại, nhưng thị ta lại không muốn mạng sống của cậu, điều này là cực kỳ bất thường."

"Mẫu sát của âm sinh tử, nếu không phải hại, vậy thì là bảo vệ."

"Cha cậu bị thứ gì đó hại chết, và có vẻ như La Âm bà cũng bị thứ kia đòi mạng."

"Lý Âm dương, cậu rất may mắn! Nếu không có thứ gì khác muốn hại cậu, thì mẫu sát này, cũng không thể bảo vệ cậu vào ngày đông chí ấy. "

Lời giải thích này của Hà Quỷ bà, tôi nghe hiểu rõ ràng.

Nhưng điều ông lão nói có đúng không??

Nếu đúng thì thứ gì đã gϊếŧ chết cha tôi và La Âm bà!?

Trong lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi nhè nhẹ và cả sự khó hiểu mù mờ.

Chú Hai ở bên cạnh, gần như nghiến răng nghiến lợi thấp giọng hỏi Hà Quỷ Bà, rốt cuộc là ai đã hạ độc thủ, ông muốn chính tay đâm thứ kia để báo thù!

Ánh mắt Hà Quỷ bà lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt nước sông treo, đồng tử của ông lão co lại.

"Tôi tạm thời không biết, tuy nhiên, tôi không trấn được Lưu Quỷ nước, phải dựa theo quy tắc của người vớt xác các anh treo thi thể lên. Tôi đi cùng hai người một chuyến, miễn cho cha cậu ta vùng dậy giữa đường."

"Trong sông này có không ít thứ hung thần ác sát khác, tối nay hai người không vớt được La Âm Bà đâu."

"Lý Âm Dương, cậu về nhà ngay lập tức, không làm bất cứ điều gì cả, trên đường cũng không được quay đầu. Tối nay, tuyệt đối không được đến gần sông treo."

Dứt lời, Hà Quỷ bà nắm lấy bả vai thi thể của cha tôi, cứ như vậy mà khiêng ông lên lưng.

Tôi và chú Hai đều không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua mặt nước.

Điều khiến tôi giật mình là, trên mặt sông cách đó không xa, có một chùm tóc đang trôi nổi.

Dưới ánh trăng, còn có một loạt cái đầu tròn vo trồi lên mặt nước khoảng nửa tấc.

Da đầu tôi run lên, những thứ đó, hoặc là quỷ thi như vừa rồi, hoặc là xác chết đứng...

Bây giờ xuống nước, đó là tự tìm đường chết.

Chỉ là trong lòng tôi càng cảm thấy hoảng hốt. Khóe mắt nhìn thấy Hà Quỷ bà đã khiêng cha tôi xuống bến tàu.

Ông lão hét lên một tiếng sắc bén.

"Người chết bước qua quan tài không chạm đất, người sống đi đêm không thể quay đầu!"

"Giờ Tý đã đến! Bà cốt mở đường! Tiểu quỷ mau lui!"

Trên mặt đường, dường như nổi lên một làn sương mù, Hà Quỷ Bà tiến vào sương mù, không thấy bóng dáng.

Tôi nhìn mà hoảng sợ lạnh run, vẻ mặt chú Hai cũng hơi hoảng hốt, ông hạ thấp giọng nói: "Quỷ bà mở đường cõi âm, chú đi với ông ấy đến sau núi. Âm Dương, cháu về nhà đi!"

"Nhớ rõ lời của Quỷ bà, trên đường không được làm gì khác, cũng đừng quay đầu lại, tuyệt đối không vào lại sông treo. Các chú nhất định sẽ trở về trước khi trời sáng!"

Dứt lời, chú Hai cũng nhảy xuống bến tàu, vội vã đi theo.