Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Chương 9: Nhất định phải chết

Phùng Đại Căn giơ tay lên, ngón trỏ chỉ vào mũi tôi mắng: "Lương tâm? Lương tâm của Lưu quỷ nước mới gọi là cho chó ăn. Nếu không phải lão ta mang đồ mắc dịch không rõ lai lịch là mày về nuôi dưỡng, thì trong thôn có thể chết nhiều người như vậy hả?”

“Lão ta chết sớm vài năm, vậy mới là điều đáng khen!”

Đầu tôi kêu ong ong, nắm chặt tay muốn đấm vào miệng Phùng Đại Căn.

Dân làng còn lại đồng thời muốn ra tay đánh tôi!

Đúng lúc này, chú Hai bỗng nhiên giơ tay lên, một tay ông bảo vệ tôi.

Vυ't một tiếng, ông rút ra cây đao một lưỡi của người vớt xác ở bên hông!

Trong nháy mắt, mũi đao chỉ vào cổ họng Phùng Đại Căn.

Chỉ cần hơi dùng sức một chút, là có thể đâm xuyên qua cổ họng y.

Thôn dân bị dọa đến mức dừng bước, còn Phùng Đại Căn cũng không dám động dậy nửa bước.

Chú Hai lạnh lùng nói: "Nếu là tao năm xưa, thì đã dùng đao cắt phăng lưỡi của mày rồi. Anh trai tao cũng không làm gì có lỗi với thôn họ Lý mấy người!”

“Hiện tại chúng tao có việc phải làm, đừng chọc tao. Mà mày tốt nhất cũng đừng đυ.ng đến Lý Âm Dương, nếu không cũng không có kết cục tốt!”

Phùng Đại Căn không dám động đậy, cũng không dám lên tiếng, mồ hôi trên trán lại từng giọt từng giọt ứa ra.

Lòng tôi đập như trống bỏi.

Bởi vì lời nói của chú Hai, làm cho tôi nhớ tới thôn dân dập đầu với tôi đến mức nứt toác cả đầu.

Trong lúc nhất thời, cỗ hỏa khí trong lòng cũng được dập tắt không ít...

Hơn nữa hiện tại chúng tôi phải nhanh chóng đi tìm Quỷ bà, cũng không nên chậm trễ thời gian với những thôn dân này.

"Đi thôi, chú Hai." Tôi thì thầm một câu.

Lúc này chú Hai mới thu đao, dẫn tôi đi về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, phía sau truyền đến tiếng chửi rủa của dân làng.

Đại thể chính là mắng, chuyện này họ cũng không để yên, chúng tôi nhất định phải bồi thường tiền, bằng không mỗi ngày đều đến cửa nhà tôi náo loạn!

Chú Hai làm như không nghe thấy cũng không để ý, còn tôi cúi đầu đi theo. Chẳng bao lâu sau hai người chúng tôi đã đi tới bến tàu.

Chiếc thuyền vớt xác của chú Hai đang neo ở bến tàu.

Gỗ màu vàng đen, hoa văn như ngấm một cỗ âm khí, thoạt nhìn lạnh lẽo như băng.

Sau khi lên thuyền, chú Hai liền chèo thuyền về phía trước, vừa vặn đi qua mặt nước nơi thuyền của cha tôi vỡ tan.

Tôi cúi đầu nhìn, vành mắt đỏ hoe, móng tay bấu chặt vào gỗ...

Chú Hai tương đối trầm mặc, một mực chèo thuyền.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt nước, phản chiếu từng vệt sáng rải rác.

Tôi cứ cúi đầu như vậy, không hề nhúc nhích.

Không biết từ khi nào, lại có một vệt bóng đen, ở dưới nước đi theo thuyền của chúng tôi...

Sóng nước lớn hơn, bóng ma kia bỗng vọt lên một ít, trồi lên mặt nước!

Đó là một cái đầu người chết tái nhợt xanh mét!

Tôi bị kinh hãi co rụt lại về phía sau, nó lại chìm xuống một lần nữa ...

"Bên ngoài thôn họ Lý này, quả nhiên là không yên bình, ngay giữa ban ngày còn có xác chết đứng nổi lên." Chú Hai nói một câu nhẹ bẫng.

Tôi ngồi vững lại, ổn định lại tâm lý.

Tử Đảo là một loại hung thi mang theo oán khí không tan, còn gọi là xác chết đứng, dạng thi thể này hàm oan mà chết ở trong nước, không có biện pháp báo thù, nên vẫn cứ trôi nổi như vậy.

Xác chết đứng có một đặc điểm, đó là muốn tìm người vớt xác để giải oan.

Người vớt xác sợ nhất đυ.ng phải Tử Đảo chết đứng, không có lợi để kiếm, mà chuyện xấu thì quá nhiều!

Thuyền chúng tôi đã đi qua được nửa con sông treo, nhưng bóng ma kia vẫn theo sau...

Chú Hai đưa mái chèo làm bằng gậy trúc qua, khuấy mạnh vài cái trong nước.

Cái bóng kia mới chìm xuống đáy nước...

Cuối cùng, thuyền cũng cập bến.

Địa thế thôn họ Hà nằm ở chỗ trũng, không có bến tàu, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cửa thôn cách đó không xa.

Chú Hai quen cửa quen nẻo dẫn tôi đi về phía trước.

Dọc theo đường gặp phải một ít ngư dân, bọn họ chỉ nhìn chúng tôi một cách dò xét, nhưng không có ai mắng tôi, hoàn toàn khác với người nhà họ Lý.

Chúng tôi đi qua ngôi làng, khi đến cuối làng, chú Hai mới dừng lại.

Tôi phát hiện ra một đặc điểm, những người ăn cơm của người chết, đều thích đặt nhà ở cuối làng? Gần như không bao giờ ở cạnh dân làng.

La Âm bà là thế, Quỷ bà này cũng vậy!?

Chẳng qua nhà Hà quỷ bà đẹp hơn rất nhiều.

Những cây dâu tằm thấp bé bao quanh tường nhà, những cây dương đung đưa theo gió trong sân, tiếng lá cây va chạm lại tạo ra âm thanh giống như vỗ tay.

Cửa nhà đóng chặt, trên mái hiên còn treo một dãy chuông.

Chú Hai gõ cửa hai cái, vẻ mặt ông hết sức thận trọng.

Một lát sau, cửa viện ọp ẹp mở ra.

Người mở cửa là một ông già bảy tám mươi tuổi, mặc quần áo sặc sỡ, một bên hông đeo gậy quấn lụa trắng, bên kia là một thanh đao đốn củi rỉ sét loang lổ.

Trái tim tôi đập thình thịch.

Tôi còn tưởng rằng, Quỷ bà là một bà lão, sao lại là ông cụ?!

Chú Hai lại lấy ra một túi vải nhỏ, vô cùng cung kính đưa qua.

"Hà quỷ bà, chúng tôi tới xin kính nhờ ngài làm một việc. Đây là lá cây thuốc lá lấy được từ tỉnh trên, mùi rất nồng, bên trong còn có ít hạt vàng, là thù lao tôi chuẩn bị."

Hà quỷ bà không nhận đồ, ánh mắt âm u sắc bén nhìn về phía tôi.

Tôi trốn tránh theo bản năng.

Hà quỷ bà bất thình lình nói: "Nhóc này còn sống, xem ra, Lưu quỷ nước hẳn là đã chết.”

Lời nói của ông cụ lại làm tim tôi đau nhói.

Chú Hai sắc mặt trắng bệch, ông thấp giọng nói: "Hà quỷ bà, anh trai tôi đích thực là đã chết ở trong nước ngày hôm qua, La Âm bà cũng đã táng mệnh.”

"Cháu trai này của ta cuối cùng mạng lớn, vượt qua xét Dương quan, nhưng mẫu sát hẳn vẫn đang bám theo nó, xin hỏi ngài nên làm cái gì bây giờ."

"Ngoài ra, anh trai tôi chết oan uổng, tôi chắc sẽ không vớt được, còn phải nhờ ngài chỉ cho con đường, tôi mới có thể xuống nước vớt thi thể."

Chú Hai nói rất nhanh, nhưng cũng cực kỳ rõ ràng.

Hà quỷ bà híp mắt lại, thần sắc ông cụ biến ảo không ngừng nói: "Lưu quỷ nước ắt phải chết, không chết, thằng nhóc này sẽ không thể sống sót. ”

"La Âm Bà, làm sao lại chết!? La Âm Bà cũng đã chết, nó là âm sinh tử, làm sao còn có thể sống được!?”

Ánh mắt Hà quỷ bà đột nhiên sắc bén, ông cụ nhìn chằm chằm tôi, dường như có thể nhìn thấu lòng tôi.

Trên trán tôi lập tức đổ mổ hôi lấm tấm.

Nhưng điều làm cho tôi ngạc nhiên nghi ngờ, đó chính là vì sao Hà Quỷ bà này lại nói cha tôi nhất định phải chết!?

Sắc mặt chú Hai cũng thay đổi, ông hạ giọng xuống, hỏi Hà quỷ bà lời này có ý gì?

Hà quỷ bà không để ý tới ông, nhận lấy túi hàng kia kẹp ở bên hông, lại xoay người bước vào trong nhà.

Chú Hai nháy mắt với tôi, ý bảo tôi đi theo.

Chúng tôi vừa mới tiến vào sân, chuông trên đỉnh đầu tôi liền kêu đinh đinh đang đang không ngừng, làm cho tôi cảm thấy bực bội bất an.

Vào nhà chính, Hà quỷ bà lại cuộn mình, ngồi xuống ghế.

Trong tay ông cụ mang theo một điếu thuốc lá cuốn, đốm lửa lắc lư, khói cay nồng bay trong phòng.

Ngửi một ngụm, cũng làm cho cổ họng người ta ngứa ngáy, muốn ho khan.

"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Hà quỷ bà u ám nói, ánh mắt lạnh như băng đi rất nhiều.

Tôi đột nhiên hiểu được.

Thần sắc Hà quỷ bà biến hóa, bắt đầu từ khi nghe được tin La Âm Bà chết.

Giữa hai người bọn họ, có quan hệ gì?!

Còn nữa, vì sao Quỷ bà lại nói cha ta nhất định phải chết?

Ta cố kiềm nén nỗi đau, kể qua một lần chuyện tối hôm qua.

Kể cả cái chết của cha tôi, việc La Âm bà bị đẩy xuống nước, chuyện tôi về nhà, bị "người" che mắt hôn mê...

Hà quỷ bà vừa rồi đã nói tôi là âm sinh tử, thoạt nhìn còn hiểu rõ thân thế của tôi hơn chính tôi, nên tôi cũng không cần nhiều lời về chuyện này.

Trước khi kết thúc, tôi chỉ hỏi Hà quỷ bà.

Mẹ tôi hung ác như vậy, cứ nhất quyết muốn gϊếŧ tôi, tôi phải đối phó bà ta như thế nào!?