Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Chương 3: Bóng đêm

Thôn dân kia khạc một bãi nước bọt, nói kháy: "Bà già chết tiệt, bà giả thần giả quỷ cái gì đấy. Định hù dọa tôi hả, bà đã nhận được đồ tốt gì từ họ Lưu Quỷ nước kia hả!?”

"Ông đây không bỏ qua đâu! Lý Âm Dương chết vì bệnh dịch sớm ngày nào là tốt ngày ấy! Chờ nó chết đi, ông đây sẽ cho mả nó ngâm nướ© ŧıểυ!”

Một hòn đá nhỏ được ném vào mặt hồ yên lặng, những dân làng khác cũng bắt đầu mắng chửi tôi, lời nói thậm chí còn cay nghiệt hơn!

La Âm Bà liếc mắt nhìn qua đông đảo thôn dân, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ âm u và lạnh lẽo.

Ánh mắt kia, làm cho tôi cảm thấy đặc biệt bất an...

Ngay sau đó, bà lại thấp giọng nói một câu “đi”, rồi tiếp tục đi về phía trước, còn tôi thì theo sát phía sau.

Tiếng chửi rủa dần dần biến mất bên tai, một khắc sau, đã đến cuối đường làng.

Nơi này có mấy gian nhà được làm bằng gạch đất, được bao quanh bởi một hàng rào tre.

Đây cũng chính là nhà của La Âm bà.

Sau khi bước vào nhà chính, La Âm Bà thận trọng nói cho tôi biết, tôi một tấc cũng không được rời, phải ở lại trong nhà, hai ngày sau qua Đông Chí mới có thể an toàn.

Trong lòng tôi cảm thấy hơi hốt hoảng một chút, vội hỏi La Âm Bà vì sao đợi đến đông chí sẽ không có chuyện gì?

Rốt cuộc là cái quái gì đang theo tôi?

La Âm Bà cũng không trả lời tôi, mà là còng lưng đi tới chiếc ghế đang được đặt dựa vào tường, rồi ngồi xuống.

Chân tường có một chậu gốm, chứa đầy đất sét đen như mực.

Bà nắm chặt một nắm đất, cúi đầu vuốt ve.

Tôi lúng túng đứng một lúc, bà vẫn không để ý tới tôi, tôi mới bắt đầu nhìn trái phải trong phòng.

Trên tường treo một vài miếng da rắn, da chuột, và một số da lông mà tôi không biết, có màu vàng hoặc trắng...

Một hồi lâu, tôi lại hỏi La Âm Bà, vừa rồi có phải bà đang hù dọa thôn dân kia hay không?

La Âm bà không ngẩng đầu, nhưng lại bất thình lình nói: "Bà già đây chưa bao giờ lừa người khác. Thằng đó không chết cũng phải bị lột một lớp da.”

Tâm trí tôi lập tức rơi vào rối loạn, thôn dân kia chẳng qua chỉ là mắng tôi mà thôi, sao có thể xảy ra chuyện gì?

Mấy năm nay, người mắng tôi còn ít sao?

La Âm bà lại không để ý tới tôi .

Tôi ngồi trên một chiếc ghế tre nhỏ khác, suy tư nhìn ra khoảnh sân bên ngoài.

Nghĩ mình phải ở trong nhà La Âm Bà lâu như vậy, vậy cha tôi phải làm sao?

Không biết qua bao lâu, ngoài nhà đột nhiên xuất hiện không ít thôn dân.

Bọn họ vậy mà lại mang theo một chiếc quan tài màu đen như mực!

Cho dù là ban ngày, quan tài kia cũng vô cùng dọa người.

Một thôn dân đứng đầu hô La Âm bà!

La Âm bà lúc này mới đứng dậy, còng lưng đi về phía cửa nhà.

Tôi không dám đi qua, chỉ co người lại ở phía sau cửa nhìn xem.

Rất nhanh, La Âm bà đã đến trước cửa nhà.

Thôn dân cầm đầu, thần sắc hốt hoảng nói chuyện với La Âm bà, còn nhét cho La Âm bà một túi tiền dầy cộp!

Không bao lâu sau, La Âm Bà mở cửa nhà, đoàn người kia đúng là nâng quan tài tiến vào nhà chính!

Tôi không muốn đối phó với dân làng, gần như co rúc lại trong góc.

Kết quả dân làng căn bản không để ý tới tôi, mà là buông quan tài xuống rồi vội vàng rời đi.

La Âm Bà chậm rãi đi vào phòng.

Bà đứng yên trước quan tài, không hề nhúc nhích.

Tôi cũng nhìn cỗ quan tài này, màu đen kia làm cho tôi cảm thấy rợn hết cả người, tựa như ở phía sau có người đang nhìn chằm chằm tôi.

Không biết qua bao lâu, La Âm Bà bỗng nhiên yếu ớt nói: "Nhóc con, giúp bà già này đẩy nắp quan tài ra.”

Trong lòng tôi thấy hơi hốt hoảng, mí mắt điên cuồng giật giật, trên trán cũng thấm ra mồ hôi.

Trong lúc nhất thời tôi không nhúc nhích.

La Âm bà lại liếc tôi một cái, hỏi tôi học vớt xác nhiều năm như vậy, xác chết cũng không sợ, mà còn sợ quan tài?

Lời này lại làm cho mặt tôi đỏ lên, tôi sợ làm mất mặt cha mình, nhắm mắt tiến lên đẩy quan tài.

Tiếng kẹt kẹt vang lên, khiến trên người tôi nổi không ít da gà.

Nắp quan tài rất dễ dàng bị đẩy ra một nửa!

Khí lạnh từ trong quan tài tràn ra, thổi vào cổ tôi, lạnh đến mức khiến tôi rùng mình một cái.

Có một thi thể người phụ nữ nằm dưới đáy quan tài!

Thi thể của người phụ nữ có sắc mặt màu vàng như nến, mặt co rút lại, môi hơi mở ra, dưới kẽ răng lại tối đen vô cùng.

Mái tóc khô xơ có vẻ rất lộn xộn, không có dấu hiệu nào của sự sống.

Mà làm cho trên người tôi nổi da gà không ngừng, đó chính là cái bụng của thi thể nữ này nhô lên cao, nghiễm nhiên là dáng vẻ mang thai được mười tháng!

La Âm Bà kinh ngạc nhìn bên trong quan tài, trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà lộ ra cảm giác thở dài.

"Mười tháng mang thai, thai đã đủ tháng, hồn cũng đủ thân, lại một thi hai mạng, đúng là tạo nghiệt."

La Âm bà cúi người tiến gần vào trong quan tài, không ngờ bà lại dán mặt vào phần bụng đang nhô lên của cái xác nữ kia!

Tuy nói mấy năm nay, tôi đi theo cha tôi gặp qua không ít xác chết, nhưng bản thân xác chết cũng sẽ mang lại cảm giác cô quạnh và sợ hãi cho con người, vì vậy cho dù là cha tôi cũng sẽ không chạm vào thi thể như vậy...

Sau khoảng nửa chén trà, La Âm Bà ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi, đột nhiên nói một cách sâu xa: "Vốn bà chỉ canh đêm cho nhóc, nhưng không nghĩ tới trong nhà lại có phụ nữ mang thai được đưa đến. Vì vậy đêm nay, bà phải canh giữ ở nhà chính.”

"Không có thứ ma quái gì có thể tiến vào trong nhà, đến lúc đó con cứ yên ổn mà ngủ, hiểu chưa?"

Nghe vậy, lòng tôi như đông cứng lại.

Do dự một chút, tôi vẫn hỏi ra nghi hoặc của mình, vì sao bọn họ lại mang quan tài đến đây?

Người chết không phải nên được đưa đi chôn cất hay sao?

La Âm bà lại đưa tay sờ sờ đầu tôi, nói cho tôi biết, bảo tôi đừng hỏi nhiều như vậy, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được.

Sau đó, bà xoay người, đi vào nhà bếp ở bên cạnh.

Một mình tôi bị để lại trong nhà chính, trong lòng liền thấy bàng hoàng không tả nổi. Tôi không muốn nhìn thi thể nữ trong quan tài, nhưng bị bản năng thúc đẩy, khiến cho tôi không nhịn được mà ngó nhìn...

Càng quái dị hơn là, vốn gương mặt của thi thể nữ kia cứng ngắc, vậy mà lúc này tôi lại cảm thấy cô ấy giống như đang cười với tôi.

Không bao lâu sau, La Âm Bà liền đi ra. Trong tay bưng bánh bao chay, dưa muối, còn có cháo, bà gọi tôi đi ăn.

Bụng tôi lập tức kêu lên òng ọc.

Một bữa cơm ăn xong, trong bụng ấm áp hẳn lên, tinh thần cũng tốt lên hơn rất nhiều.

La Âm bà lại trở lại trên ghế, nặn khối bùn đen kia, vậy mà lại nặn ra vài phần hình dáng của con người.

Tôi ngồi trên ghế bên kia, ngẩn người buồn ngủ.

Ban ngày trong nháy mắt liền đi qua, bên ngoài trời đã tối.

La Âm bà sắp xếp cho tôi một căn phòng bên, bên trong còn có giường đất.

Bà bảo tôi đi ngủ, còn dặn dò tôi, hãy ngủ ngon vào ban đêm, trên đầu giường có đặt thùng nướ© ŧıểυ.

Sau khi dặn dò xong, La Âm bà liền trở về nhà chính, hơn nữa còn đóng cửa lại, trong phòng lập tức chỉ còn lại một mình tôi .

Tôi quấn chăn, quay đầu đi ngủ.

Trong đầu mơ mơ màng màng suy nghĩ, La Âm bà tuy rằng kỳ quái, nhưng bà thật sự là một bà cụ tốt, nếu không phải có bà đến quản tôi, chỉ sợ lúc này tôi vẫn còn ở nhà ngủ không ngon giấc, bị ác mộng giày vò...

Vừa nghĩ như vậy, thì việc có quan tài trong nhà cũng không còn là một vấn đề quá nghiêm trọng nữa.

Càng ngày càng thấy buồn ngủ, tôi chậm rãi ngủ thϊếp đi.

Nhưng không biết vì sao, bên tai lại tựa như nghe được tiếng khóc nức nở của người phụ nữ, còn có âm thanh bi thương nói đau quá.

Tôi lăn qua lộn lại, ngủ không an ổn.

Đúng vào lúc này, một tiếng vang lại vọng đến tai tôi.

Dường như có người vội vàng hét lên: "Bến tàu xảy ra chuyện! Mau đi thôi!”

Ngay lập tức, trong lòng tôi giật nảy lên một cái, tôi chợt mở mắt, từ trên giường ngồi bật dậy.

Trong phòng tối tăm đến dọa người, tôi đột nhiên lại bị dọa đến giật mình.

Trên giấy dán cửa sổ ở trên tường bên cạnh, tại sao vẫn in bóng người?