Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Chương 28: Lời thì thầm trong đêm

Tôi nghe xong những điều này, đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

Tôi mất tự nhiên nói: "Vậy chúng ta làm thế này, có được không. . ."

"Gϊếŧ người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, không có gì không được. Chuyện này đã trở thành như vậy mà còn không can thiệp, thì sau này phiền toái càng lớn. Nhưng chuyện này cũng không dễ, nên chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến. Chắc chắn sẽ có người tới tìm chúng ta." Nói xong, chú Hai lấy ra chai rượu lão Bạch của mình, rồi uống một ngụm.

Lúc này đêm cũng chưa quá khuya, chúng tôi đang ở trong trấn, nên vẫn còn một số cửa hàng mở cửa, đèn sáng.

Có một số người đi bộ rải rác, còn có người kéo xe kéo.

Chú Hai vẫy tay gọi một chiếc xe. Khi lên xe, ông suy nghĩ một lúc, mới nói với người kéo xe địa chỉ.

Tôi để ý rằng chú Hai không nói bến cảng, nên tôi hiểu ngay lập tức, đêm nay chúng tôi không thể trở về làng được.

Chỉ là tôi cũng không hiểu, chú Hai đang dẫn tôi đi đâu?

Người tôi ướt sũng, vẫn luôn cảm thấy lạnh.

Chiếc xe kéo đưa chúng tôi đi quanh huyện Cửu Hà khoảng ba mươi phút, rồi dừng lại trước một cửa hàng gạo.

Lúc này cửa hàng gạo đang dọn dẹp để đóng cửa.

Khi chúng tôi xuống xe, có một nhân viên hỏi chúng tôi muốn mua bao nhiêu gạo, anh ta sẽ nhanh chóng đi cân, vì cửa hàng của họ sắp đóng cửa.

Chú Hai hỏi xem chủ cửa hàng có ở đây không.

Vừa dứt lời, một người đàn ông hai mươi bảy tám tuổi mặc áo dài đi ra từ cửa hàng gạo, người đàn ông này cầm một quyển sổ trong tay, nghi hoặc nhìn tôi và chú Hai.

Nhưng đồng tử của anh ta co lại nhanh chóng, đặc biệt khi nhìn vào chiếc rương gỗ đen trên lưng tôi, vì khi nhìn lên người tôi và chú Hai, vẻ mặt anh ta càng trở nên căng thẳng.

Chú Hai hỏi thẳng: "Tào Vĩnh Quý?"

Người đàn ông lập tức gật đầu.

Chú Hai tiếp lời tự báo tên họ, nói rằng ông là Lưu Quỷ thủ, em trai thứ hai của Lưu Quỷ nước, rồi vừa chỉ tôi vừa giới thiệu danh tính của tôi, cũng như giải thích mục đích đến của chúng tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra, chủ cửa hàng gạo Tào Vĩnh Quý chính là người thứ hai mà chúng tôi muốn vớt xác và đỡ âm linh.

Tào Vĩnh Quý nghe xong lời của chú Hai, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó an ủi chúng tôi nén bi thương, cuối cùng mới trở nên lo lắng không yên, hỏi chúng tôi dự định khi nào đi tìm xác của vợ anh ta đưa lên bờ?

Chú Hai dừng lại một lúc, mới nói: "Vừa đυ.ng phải chuyện buồn bực, tinh thần không tốt, vì vậy cần nghỉ ngơi trước, xem có đủ sức không, nếu không được, thì phải đợi đến tối mai."

Cao Vĩnh Quý cũng không thúc giục ngay lập tức, ngược lại, anh ta liên tục gật đầu, nói đều nghe theo chúng tôi.

Tiếp theo, anh ta dẫn chúng tôi vào bên trong cửa hàng gạo.

Bên trong cửa hàng có đặt rất nhiều bao gạo, tất cả đều là gạo thượng hạng, ở phía sau có một tấm màn.

Sau khi được dẫn vào, tôi mới phát hiện phía sau cửa hàng là sân phòng ở.

Mặc dù nơi đây còn kém rất xa nhà họ Mạnh, nhưng ở đây cái gì cần có cũng đều có, có nhà chính, và phòng ngủ ở hai bên.

Tào Vĩnh Quý sắp xếp cho tôi và chú Hai hai phòng, bảo chúng tôi nghỉ ngơi trước, còn anh ta sẽ để người đi mua chút rượu và thức ăn, sau đó lại nhìn chúng tôi một cách cẩn thận, nói chúng tôi đợi một chút, anh ta sẽ tìm bộ quần áo sạch sẽ cho tôi.

Tóm lại, thái độ của Tào Vĩnh Quý tốt hơn nhiều so với nhà họ Mạnh quả thực là cách nhau một trời một vực.

Đồng thời, anh ta không nghi ngờ khả năng của tôi.

Sau khi Cao Vĩnh Quý đi ra một lúc, khoảng nửa giờ sau, anh ta quay trở lại, không chỉ mang theo bộ quần áo sạch sẽ mà còn có rượu và thịt kho.

Tôi thay quần áo mới và sau đó ra sân để ăn cơm.

Trên thực tế, trạng thái tinh thần của tôi lúc này cũng không tệ.

Bởi vì ở nhà họ Mạnh nghỉ ngơi cả ngày, mà tôi chỉ xuống nước một chút, ngoài việc rất tức giận với người đàn ông đó thì mọi chuyện khác đều ổn.

Vì vậy, tôi đã đề xuất với chú Hai rằng không cần nghỉ ngơi, chúng ta có thể đi làm việc ngay.

Tuy nhiên, chú Hai vẫn kiên quyết yêu cầu tôi lên phòng ngủ một giấc.

Ông nói thẳng, lần này ông sẽ không cho tôi xuống nước, để tôi chuẩn bị tốt việc đỡ âm linh này, cũng không thể chủ quan.

Thai phụ chết đuối khác với thai phụ bình thường chết vì khó sinh, người chết đuối lòng đầy oán hận, thai phụ thì oán hận càng lớn!

Nếu nghỉ ngơi không đủ, tinh lực không đủ dồi dào, thì có thể xảy ra sơ suất. Một sơ suất nhỏ có thể làm cho thi thể hai mẹ con rơi xuống nước hoặc thậm chí người vớt xác cũng có thể mất mạng.

Lúc tôi nói chuyện với chú hai cũng không tránh Tào Vĩnh Quý.

Tào Vĩnh Quý liên tục gật đầu, nói tôi không phải gấp.

Anh ta đã chờ lâu như vậy, là vì sợ xử lý không tốt, cho nên anh ta vẫn luôn chờ đợi.

Bây giờ chờ thêm một ngày cũng không sao, tuyệt đối đừng mạo hiểm.

Cả chú Hai và anh ta đều nói như vậy, tôi không còn lý do để kiên trì.

Tôi quay trở lại phòng và nằm xuống giường. Vốn tôi còn định xem Cửu Thuật Âm Sinh, nhưng kỳ lạ thay, trong phòng lại có hơi lạnh lẽo, vì vậy tôi đã cuộn mình vào trong chăn.

Giữa cái lạnh và cái nóng, cộng với việc trong bụng có thức ăn, khiến tôi cảm thấy buồn ngủ.

Mí mắt trở nên nặng trĩu, gần như không thể mở lên được.

Loáng thoáng, trong phòng dường như vang lên tiếng động nhẹ, như là tiếng cửa bị đẩy ra.

Tôi định mở to mắt ngẩng đầu lên nhìn, nhưng làm thế nào mí mắt cũng không thể mở ra được.

Tôi có cảm giác như có một bàn tay đang ấn xuống đầu tôi, bàn tay đó rất mềm mại nhưng sau khi bị ấn tôi lại càng buồn ngủ hơn...

Tôi nghe thấy những tiếng nói thì thầm bên tai.

Chỉ là tôi không nghe được rõ lắm, phải cố gắng mãi mới phân biệt được một câu.

Hình như là đang nói cô ấy có lỗi với tôi, cô ấy đã lên bờ...

Lời này tôi mãi mới nghe rõ. Nghe xong tôi liền cảm thấy rất sợ, không phải chú Hai, cũng không phải Cao Vĩnh Quý, tại sao lại là một người phụ nữ!?