Ảnh Đế Ơi, Tình Sâu Thắm Thiết

Chương 39: Không biết tự lượng sức mình (phần 3)

Sau đó, miễn là anh còn nhớ, anh sẽ như hình với bóng không tách rời khỏi Thôi Húc, nhưng tại sao thậm chí anh lại không thể giải thích được sự nhiệt tình của Thôi Húc dành cho nghề phóng viên thường trú chiến tranh này đến từ đâu, giống như... Giống như có một khoảng thời gian của Thôi Húc, anh chưa từng tham dự vậy.

Nhưng trừ hai tháng anh nằm liệt trên giường dưỡng bệnh, Thôi Húc vẫn luôn chăm sóc anh.

Cho dù là trong khoảng thời gian nằm liệt trên giường hai tháng, Thôi Húc vẫn ở bên anh cho đến khi anh tỉnh dậy sau ca phẫu phuật hồi phục...

Cho nên, cái người ở bên cạnh anh cho đến khi anh tỉnh lại, không phải là ""Thôi Húc"" sao?

Hàn Diệp ngẩn người, cảm thấy trái tim mình co thắt khó tả, vỡ ra với nỗi đau âm ỉ.

Nhưng anh... Làm sao có thể nghi ngờ anh ta được? Làm sau anh có thể nghi ngờ Thôi Húc chứ?

Nếu như người đã khiến anh động tâm không phải là Thôi Húc, vậy những năm gần đây, anh yêu cái gì? Rốt cuộc Thích Thời Tự là bóng dáng của ai?

Ánh mắt chua xót phát đau, Hàn Diệp ổn định giọng nói run rẩy của mình, nhưng đôi mắt lại nhuốm màu pha lê trong suốt khi nhìn vào Thích Thời Tự.

Thích Thời Tự không nhìn được một Hàn Diệp như vậy, Hàn Diệp rất ít khi khổ sở trước mặt hắn.

Cho dù đó là cơn ác mộng dày vò anh rất lâu, hay là lời nỉ non thủ thỉ trong cơn say rượu.

Hàn Diệp vẫn luôn ngoan cường như mười tám năm trước, nhưng bây giờ, là điều gì đã khiến anh trông đau khổ thế này?

Thích Thời Tự muốn kéo tay Hàn Diệp, lại nghe thấy: ""Cậu từng hiến tủy?""

Tay hắn cứng đờ giữa không trung, cuối cùng cũng là một bước đi xa.

Thích Thời Tự nuốt nước bọt, hai mắt đỏ ngầu, khô khốc lên tiếng: "Tại sao anh lại hỏi chuyện này?""

Hàn Diệp không nhân nhượng chút nào: "Nói cho tôi biết! Cậu hiến tủy cho ai?""

Thích Thời Tự im lặng, có lẽ hắn đang sốt nhẹ, nếu không tại sao lại cảm thấy hô hấp của mình không thông như thế.

""Tôi không có...""

""Cậu còn nói dối trước mặt tôi sao? Thích Thời Tự?"" Giọng nói của Hàn Diệp khàn khàn, giống như đang kiềm chế một nỗi đau rất lớn.

""Thích Thời Tự, con mẹ nó có phải tôi trong mắt cậu là một thằng đần hay không?""

Hàn Diệp cảm thấy bản thân cực kỳ nực cười, ngay cả sự bất lực quét qua toàn thân khiến anh không có đủ năng lượng để chống đỡ đến khi nghe xong một câu trả lời: ""Cậu lừa tôi vui thật đấy...""

""Cậu muốn tôi tin cậu, tôi làm sao tin cậu?""

Thích Thời Tự siết chặt chăn, cảm xúc trong lòng hỗn độn, không phân biệt được là hoảng sợ nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn, nốt ruồi son nơi khóe mắt đỏ đến mức gần như rỉ máu, cùng với khóe mắt thấm đẫm bi thương thấu tận tâm can.

Thích Thời Tự nhìn Hàn Diệp trước mắt, một cái chớp mắt cũng không muốn dời tầm nhìn đi, hắng giọng một cái, gần như thản thiết gọi một tiếng anh.

""Anh... Vậy anh thì sao? Trong lòng anh nghĩ đâu mới là sự thật? Em có thể nói được gì chứ?""

""Em thừa nhận thì anh sẽ tốt hơn một chút sao? Hay là anh sẽ cảm thấy buồn nôn vì em đã hiến tủy cho anh, trong thân thể anh có máu của em, anh sẽ cảm thấy ghê tởm?""

Tốc độ nói chuyện của Thích Thời Tự rất chậm, từng chữ từng chữ một với giọng điệu khàn khàn, nhưng đó là những lời mà hắn khóc hết lần này đến lần khác trong ký ức, những lời đã suy nghĩ rất lâu.

""A Diệp, anh nói sẽ tin em, nhưng bây giờ em không biết anh nên tin em như thế nào, hay là, anh sẽ thuyết phục mình như thế nào?""