Ảnh Đế Ơi, Tình Sâu Thắm Thiết

Chương 26: Cuộc sống mới (phần 3)

Cuộc sống ở nhà họ Thôi bây giờ xem ra vẫn cô độc và trừu tượng như cũ, mặc dù hắn chưa bao giờ gặp trực tiếp với Thôi Húc, nhưng hắn biết rõ nhất cử nhất động của Thôi Húc, cũng nghe được rất nhiều lời khen ngợi không liên quan đến mình. Bảy tuổi, chung quy vẫn là một độ tuổi đã hiểu rõ lý lẽ.

Hắn không có thân phận trong nhà, vì thế cả ngày chỉ ở lì trong phòng mình rất ít đi ra ngoài theo yêu cầu của Bạch Lê, vì thế trong mười một năm chờ đợi để hiến tặng, hắn cơ hồ chưa từng gặp qua Thôi Húc một lần nào.

Hắn và Thôi Húc không quen không biết, nhưng hắn lại là người hiểu rõ Thôi Húc nhất trên đời.

Ví dụ như, chỉ có hắn biết Thôi Húc thích Hàn Diệp.

Thích Thời Tự cảm thấy mình không nên mắc nợ ai điều gì, nhưng bởi vì biết được tin này mà mỗi đêm đều lòng mang áy náy, trằn trọc trở mình, rồi đến rạng sáng hôm sau, hắn lại cảm thấy tuyệt vọng.

Sớm chiều hắn và Hàn Diệp bên nhau là do trộm được. Thôi Anh nói trúng một câu, hắn chưa bao giờ muốn đồng ý, nhưng thật ra trong lòng đã ghi khắc dấu ấn, muốn nói ra lại thôi, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười. Dù sao hắn cũng chưa từng trộm được, lại từ đâu mà nói là trộm?

Mặc dù Thôi Đình không quá quan tâm đến hắn nhưng rốt cuộc vẫn vì mặt mũi, không muốn hắn trở thành một tên vô dụng, dù gì hắn cũng tên là Thôi Thời Tự, mang tên nhà họ Thôi. Vì vậy hắn bị đưa vào trường công lập, hoàn toàn tránh được Thôi Húc.

Trước giờ hắn luôn làm rõ lợi ích trong đó, nhưng sau khi nghĩ lại sẽ thay đổi suy nghĩ một chút, cảm thấy điều đó không nhất thiết. Cho dù hắn thi thành cái dạng gì, điều đó cũng không quan trọng với Thôi Đình, bảng điểm của mình cũng không thể đưa lên bàn làm việc của Thôi Đình bên cạnh một dự án hơn một tỷ, vì vậy hắn đã chăm chỉ học tập, nghiêm túc thi cử, nghĩ rằng khi mọi thứ đã ổn định, dựa vào trình độ học vấn của mình, ít nhất vẫn có thể giải quyết được vấn đề ấm no, muộn nhất là khi ân oán đời trước kết thúc, điều cuối cùng còn lại của hắn sẽ là sự tự do.

Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn biết rằng hắn không rảnh rỗi, cũng không cần phải gây phiền toán, kết bạn với một vài người, để cho mình có một chút xao động thanh xuân. Vì vậy hắn có thói quen ở một mình, một người vì thần. Hắn không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng trường hắn được giới thiệu đến học là trường của Thôi Húc và Hàn Diệp.

Nhưng may mắn thay, ở tuổi mười tám, việc hiến tặng tủy của hắn có thể là cánh cửa đầu tiên dẫn đến sự tự do.