Hai ngày trước ——
Thích Thời Tự nhìn những ngày mưa liên tục không thấy kết quả, hắn âm thầm dúng sức ấn vào phần lưng bị tổn thương của mình, mím môi nhịn đau, chỉ hy vọng có thể trụ được đến khi buổi biểu diễn kết thúc.
Thôi Anh lạnh lùng nhìn những động tác nhỏ của Thích Thời Tự, đôi tay loay hoay với đạo cụ biểu diễn trở nên bồn chồn, cậu ta cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ muốn đi chất vấn của bản thân, bộ hí phục cậu ta nắm trong tay cũng không như bề ngoài đè nén bình tĩnh của mình, mà dần dần trở nên méo mó.
Thích Thời Tự đợi cảm giác đau giảm bớt, tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Thôi Anh đang chăm chú đặt lên người mình, hắn bình tĩnh tiếp tục xoa lưng, chờ đối phương mất kiên nhẫn trước, tìm hắn mở miệng.
Đương nhiên là hắn biết Thôi Anh, dẫu sao đau khổ có thể được chữa lành, nhưng vĩnh viễn không thể nào bị lãng quên.
Trời càng lúc càng nặng hạt, mạnh mẽ túm lấy những đám mây trắng, dùng màu đất trầm mặc để cưỡng chế dựng mái vòm trên đầu người, ý nghĩa của bầu trời là gì? Nó chỉ là để thông báo cho thế giới biết rằng sắp tới sẽ có mưa lớn, dù những ngày gần đây không có chút nắng nào.
Thích Thời Tự chợt cảm thấy có chút lạnh, bèn siết chặt quần áo, từ từ xé túi sưởi ấm Triệu Lục đặc biệt ""dán"" cho hắn từ bên trong xuống, thật ra thì túi sưởi ấm có ấm hơn đi chăng nữa thì sức cũng có hạn, cho hắn được mấy tiếng không sợ lạnh là hắn đã hài lòng rồi. Thích Thời Tự cụp mắt xuống, giống như đang đối xử với trân bảo, ôm túi sưởi ấm trong lòng bàn tay. Tay hắn rất lạnh, không thể giữ được hơi nóng không tiêu tan dù chỉ một chút, nhưng khi nó mất đi, hắn vẫn muốn cẩn thận quan sát nó, dù sao trong khoảng thời gian hắn lạnh đến mức không co lại nổi dù chỉ một ngón tay thì nó quá ấm áp, cho dù chỉ là sự ấm áp đến trong một cái chớp mắt, cũng là một khắc thời gian của hắn, hắn không muốn buông tay là thật.
Thích Thời Tự vịn vào ghế loạng choạng đứng lên, cho dù có là lừa mình dối người cũng được, người ngoài nói gì, hắn vẫn có thể ủng hộ.
Hắn kéo bước chân của mình về phía Thôi Anh, đi rất chậm, cũng rất kiên định, như thể chặn tất cả các đường lui của mình, cũng như thể đang nói với Thôi Anh rằng cậu ta đừng trốn tránh. Hắn lao về phía số phận của mình, hắn vẫn luôn do dự, nhưng lần này vất vả lắm mới có được một đoạn nhân quả như vậy, hắn muốn trốn cũng không thể trốn.
Thôi Anh giễu cợt nhìn bước chân tập tễnh của Thích Thời Tự, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mở miệng: "Thích Thời Tự? Anh Thích? Ngược lại còn giả vờ làm người tốt.""
Thích Thời Tự không quan tâm đến lời nói của Thôi Anh, hắn đã sớm đoán ra được ý đồ của Thôi Anh, hắn hiểu rằng sự đâm thọc trong lời nói của cậu ta chỉ là món khai vị, hắn tới để thương lượng, không phải để gây gổ hay tranh giành mấy cuộc trò chuyện không cần thiết.