Ảnh Đế Ơi, Tình Sâu Thắm Thiết

Chương 16: Không xứng (phần 3)

Thích Thời Tự cụp lông mày, tạo thành bóng trên gương mặt thanh tú, có lẽ là vì đang bị bệnh nên còn mang theo vài phần yếu đuối, Hàn Diệp cảm thấy lòng mình rất đau.

Thích Thời Tự ngậm nước để môi và lưỡi làm ấm nước một chút mới chậm rãi nuốt xuống. Rốt cuộc là vẫn có chút lạnh, phủ lên dạ dày liền cảm thấy dạ dày co quắp mấy cái, đau đến mức khiến cơ thể không nhịn được cong lại.

Sau khi ăn khổ, Thích Thời Tự không dám tiếp tục thách thức cơ thể mình nữa.

Dẫu sao, cho dù chỉ có mình quan tâm thì vẫn phải có lòng chăm sóc thân thể của bản thân một chút.

Hàn Diệp lạnh lùng nhìn, không quá vui vẻ nói: "Chấn thương ngay lưng là xảy ra chuyện gì? Tôi không hỏi anh Triệu thì cậu cũng sẽ không nói cho tôi biết?""

Rồi có chút nổi giận xoa bóp mi tâm: "Cậu là người của tôi, không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt được, Tiểu Tự, cậu nghe có hiểu hay không?""

Khi nghe được hai chữ Tiểu Tự, cả người Thích Thời Tự cứng đờ, hồi lâu mới như vừa sửa sang lại tâm trạng của mình: "Tiểu Húc... Đương nhiên là biết.""

Thích Thời Tự cười rạng rỡ, rất hợp với nốt ruồi son nơi đuôi mắt, xinh đẹp động lòng người.

""Là tôi khiến ngài mất mặt, sau này sẽ không có nữa.""

Hàn Diệp bỗng cảm thấy những lời này quá kỳ lạ, ý của anh muốn nói cho Thích Thời Tự biết rằng hắn có thể dựa vào anh. Rõ ràng bản thân bị bắt nạt mà một câu cũng không chịu nói cho anh biết, bị ủy khuất cũng không nói, mặc dù tai cáo con đã tiu nghỉu cụp xuống, nhưng vẫn dụi đuôi vào người anh, cậy mạnh như thể đang nũng nịu, cố tỏ ý rằng nó vẫn ổn.

Quá đau đớn rồi.

""Thích Thời Tự, đừng làm rộn.""

""Tôi rất đau lòng cậu.""

Giọng điệu của Hàn Diệp rất rõ ràng, lời nói rất trịnh trọng. Trong ánh mắt đầy ắp thâm tình, suýt chút nữa là Thích Thời Tự đã tin.

Thích Thời Tự cầm ly thật chặt, phớt lờ những đầu ngón tay lạnh ngắt của mình, buộc bản thân phải rời khỏi tầm mắt của Hàn Diệp đang nhìn mình chăm chú, tự giễu cười một tiếng.

Hắn gật đầu, lúc sau ngẩng đầu lên thì ánh mắt đã cực kỳ bình tĩnh, lộ ra một nụ cười xinh đẹp ngọt ngào.

""Được.""

Hắn đã có kinh nghiệm, sẽ không như nằm mơ giữa ban ngày. Có mấy lời là nói với người nào, bản thân Hàn Diệp không rõ, nhưng hắn nhất định phải hiểu. Không phải của hắn, một xu hắn cũng không thể đòi được, đến cuối cùng khi hai người đã giải quyết xong rồi, nếu hắn vẫn không thanh minh, chắc chắn sẽ rất khó chịu...