Ảnh Đế Ơi, Tình Sâu Thắm Thiết

Chương 10: Giả bệnh (phần 2)

Hàn Diệp nói xong lời này, đột nhiên cảm thấy Thích Thời Tự gần như mất khống chế đã bình tĩnh lại, dùng ánh mắt ngậm nước mơ hồ nhìn anh, gương mặt giống như đang không dám tin, Hàn Diệp vốn dĩ muốn lau chút mồ hôi toát ra ngoài cho Thích Thời Tự, nhưng khi anh còn chưa kịp nhìn thấy biểu tình của Thích Thời Tự thì Thích Thời Tự đã cúi đầu xuống trước, khăn tay anh cầm còn chưa kịp đưa ra.

Tay của Thích Thời Tự vẫn còn bị Hàn Diệp nắm chặt, hắn thật sự đau đến mất hết sức, mà hắn cũng không thật sự muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Hàn Diệp.

Hàn Diệp cảm nhận được Thích Thời Tự đang đau tới mức phải cố gắng khắc chế bắp thịt dưới lòng bàn tay anh để không cử động, anh thấy ngực mình hơi nhói lên, nhưng còn chưa đợi anh thể hiện ra cảm xúc gì cụ thể thì đã thấy Thích Thời Tự ngẩng đầu lên, thử thăm dò muốn rút tay mình về.

Sắc mặt của Thích Thời Tự vẫn tái nhợt, những sợi tóc dính mồ hôi bết lại trên trán, nhưng đường nét của hắn lại được phác họa rất rõ ràng, lúc này còn dùng kiểu ánh mắt vừa ngoan vừa mềm đó nhìn anh chằm chằm, Hàn Diệp chỉ cảm thấy mình bị hắn nhìn đến lòng ngứa ngáy.

Có chút không nỡ mắng hắn, bất đắc dĩ nhìn Thích Thời Tự, giọng nói dịu dàng: ""Ngoan một chút, đừng cử động, nhé?""

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Thích Thời Tự, cố ý trấn an nói.

Bản thân Hàn Diệp không mong đợi câu trả lời của Thích Thời Tự, nhưng hồi lâu sau lại nghe thấy Thích Thời Tự thấp giọng ừ một tiếng.

Anh nhìn Thích Thời Tự ngoan ngoãn thì có chút kinh ngạc, nhưng thoáng trông thấy người trước mắt ngượng ngùng cúi đầu, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu cũng giống như mệt mỏi vô cùng, mềm oặt nằm yên trên đó. Hàn Diệp cảm thấy Thích Thời Tự rất đáng yêu, không nhịn được khẽ cười, nhưng người nọ vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ có vành tai là càng lúc càng đỏ ửng.

Thích Thời Tự cảm thấy cơn đau đang khiến mình sinh ra ảo giác, nhưng vẫn không nhịn được mà đắm chìm. Hắn không muốn Hàn Diệp biết mình đang bị đau, nhưng khi Hàn Diệp chủ động trêu chọc hắn, hắn vẫn là không khống chế được mà càn rỡ hơn một chút.

Vốn cho rằng Hàn Diệp sẽ cho hắn cút xuống xe, nhưng cảm nhận được tay Hàn Diệp đang nắm lấy tay mình, nóng rực đến mức hắn không thể tránh né được, cảm thấy đau đớn kéo dài mở ra một vết thương cuối cùng cũng chịu cho hắn một chút ấm áp.

Còn chưa kịp thở thì bụng đã tiếp tục quặn lên, thậm chí ngay cả nơi giao nhau giữa trái tim và miệng cũng nẩy dữ dội, đáng tiếc, cơ thể rách nát của hắn cũng chỉ có hai cái tay dài.

Ngay khi Hàn Diệp vừa mới nghiêng người chuẩn bị rót nước ấm từ trong bình thủy ra thì cảm nhận được Thích Thời Tự đang chui ra ngoài, cả người co rúc lại với nhau, sự đau đớn trên mặt không cách nào che giấu nổi, cánh môi rõ ràng bị cắn đến rướm máu. Đau đớn kinh khủng như vậy, nhưng ngay cả một tiếng kêu đau anh cũng không nghe được.

Thích Thời Tự, cậu thật sự có thể nhịn.

Hàn Diệp cúi đầu, mềm lòng hôn lên nơi giữa hai chân mày của Thích Thời Tự.

Thích Thời Tự rất sợ đau, vẫn luôn sợ đau.