Định Mệnh Đặt Nhầm Chỗ

Chương 2

Vừa mở mắt đã được chứng kiến hình ảnh k1ch thích như vậy, ngay cả tôi, tay già đời chuyên viết fanfic cũng không chịu nổi!

Thế là chóp mũi tôi nóng lên, có một dòng nước ấm chảy ra ngoài.

Người mẫu nam... Không phải, ánh mắt Tống Niên dần trở nên hoảng sợ, giọng nói của cậu ta hơi run rẩy:

"Cố Nhiên, cmn cậu thực sự..."

Tôi buộc mình phải giữ bình tĩnh, hắng giọng vài cái, cố tỏ ra đàn ông.

"Khụ khụ," tôi to tiếng, "Tôi chỉ đang bực nên phản ứng hơi thái quá thôi."

Tống Niên thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ hết hồn, còn tưởng cậu có ý đồ với tôi thật chứ."

Cậu ta bắt đầu tự luyến, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Ai bảo anh em cậu đẹp trai quá làm gì!"

Tôi: "..."

Sau khi đuổi cậu ta đi, tôi mới xuống giường thật cẩn thận.

Quay đầu lại nhìn, con ngươi lập tức chấn động.

Mẹ kiếp, một phòng ktx chỉ toàn các đại ca quần đùi!

Máu mũi lại không khống chế được phun ra, khiến ba người trong phòng sửng sốt.

Tống Niên: "Cậu không sao chứ?"

Tôi giả vờ bình tĩnh, hai mắt láo liên: "Tôi không sao, tránh ra, tôi cần... đi vệ sinh."

Nói xong, tôi chạy vào nhà vệ sinh khóa cửa lại, không nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Tống Niên.

Tôi cầm điện thoại nhắn ngay cho Cố Nhiên: "Sao bạn cùng phòng của cậu người nào cũng không mặc quần áo hết vậy, làm tôi sợ chết khϊếp!"

Bên kia trả lời trong vài giây: "Ồ, bạn cùng phòng của cậu cũng cực kỳ nhiệt tình thảo luận văn chương với tôi cả đêm đây."

Mắt tôi mở to, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra: "Văn gì cơ, tôi không hiểu cậu đang nói gì?"

Cố Nhiên gửi tới một bức ảnh, rõ ràng là phần bìa của quyển《 Nhiên Niên 365 ngày đêm 》!

Điện thoại kêu leng keng một tiếng, hai mắt tôi như mất đi ánh sáng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi khờ quá, thật sự khờ quá."

Sao tôi có thể quên mất vụ này!

...

Sau khi đuổi bọn Tống Niên rời đi, tôi như tên trộm lén lút ra khỏi ktx.

Cố Nhiên đã đứng đợi sẵn ở dưới tầng, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra vui giận.

Vừa nhìn thấy anh, hai chân tôi như nhũn ra, run lẩy bẩy đi về phía anh.

Cố Nhiên nhướng mày, lạnh lùng nói: "Cậu không muốn giải thích điều gì à?"

Đối diện với ánh mắt đầy đe dọa của anh, tim tôi đập thình thịch.

Tôi nắm lấy tay anh, vô cùng đáng thương nói: "Thần thϊếp oan uổng!"

"Đều là do bọn họ dùng tiền tài để ép tôi viết, về sau tôi nhất định sẽ rửa tay gác kiếm, cải tà quy chính!"

Không biết có phải do tôi bị ảo giác hay không mà hình như khóe miệng Cố Nhiên hơi cong lên thì phải.

Một lát sau, anh mới nói: "Ý tưởng cốt truyện của cậu... cũng khá là mới mẻ đấy."

Tôi lập tức đứng thẳng người, ưỡn ngực nói: "Đương nhiên, đều là thành quả sau khi tôi đọc mấy nghìn cuốn tiểu thuyết đó!"

Cố Nhiên hơi khựng lại: "Tưởng tôi đang khen cậu à?"

Tôi lập tức mất hết khí thế, rụt cổ: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Gân xanh trên trán anh giật giật, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Ta vội vàng cứu vãn: "Hay là tôi viết cho cậu một quyển mới nhé?"

Cố Nhiên đột nhiên ngước mắt lên, bóng cây lốm đốm dừng trên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, không thể nhìn rõ biểu cảm.

Vài giây sau, anh nhếch miệng: "Cũng được, chờ tôi có bạn gái thì cậu viết lại đi."

Tim tôi đột nhiên nhảy dựng lên, đầu óc cực kỳ không biết xấu hổ nghĩ ra đủ thứ chuyện thiếu đứng đắn.

Nhưng Cố Nhiên lại không có bất kì biểu cảm nào khác, thậm chí lông mày của anh còn giãn ra, có vẻ như đang rất sung sướиɠ.

Thì ra, Cố Nhiên là kiểu háo sắc ngầm!

Hì hì, tôi thích.