Đến khi bản thân tỉnh dậy, cả người mệt nhoài còn thấy nóng nóng, tớ mới nhận ra... mình lại ngủ quá lố rồi!
Mỗi lần tớ ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, là y như ở trên mây xanh vậy, người lâng lâng không biết mấy ngày mới hết.
Như một thói quen, nhìn nhìn xung quanh phòng, xác nhận không còn ai ngoài Tùng Duy và người bạn ốm yếu giường bên, tớ mới ngồi dậy.
- Ôi người bạn thân yêu của tôi ơi, bạn ngủ có ngon khônggg? _ Tùng Duy chạy qua giường của tớ, tay vung vẩy túi đồ gì đó.
- Ờm cũng ngon, thân thể hơi bất ổn tí thôi.
- Gì cơ!? Mày đau chỗ nào, mệt chỗ nào? _ Nó vừa đặt túi đồ xuống, đang cầm mấy quả táo đi rửa thì nghe tớ nói, giật mình quay lại.
- Ủa... t...tao đùa tí thôi mà, mày làm gì giật mình ghê vậy? _ Tớ bất ngờ trước phản ứng có vẻ hơi... thái quá của Duy.
Nó nhăn mặt đầy nghi ngờ, rồi tiến đến hỏi:
- Thật không đấy?
- Màii không tin tao àaaa
- Chính là không thể tin được! Dì Hoa đã giao cho tao một trọng trách, đó là trông chừng mày cẩn thận cho đến khi dì đi công tác về.
- Écc mẹ tao lại đi công việc nữa rồi sao?
- Bingo, miền Nam đang có công việc vô cùng khẩn cấp, cả bố và mẹ mày đều bị xách đi cả rồi.
- Aiyaa chán vậy, lại phải nương tựa vào đàn ông mà sống.... _ Tớ trượt dài xuống giường than thở.
- Gớm, thôi đi bạn. Nghe gì mà kinh khủng thế...
Nó bĩu môi.
- Hứ! Bổn cô nương đây vốn không muốn phụ thuộc vào người khác được chưa!
- Vâng vâng, bạn là nhất, không ai là chủ nhật cả....
Duy lườm, kết thúc cuộc trò chuyện. Mọi thứ không có gì cho đến khi nó sờ trán tớ...
- Biết ngay mà, trán mày nóng quá, ngồi yên tao đi tìm nhiệt kế. _ Nó nhăn mày, lập tức đi hỏi mượn nhiệt kế cho tớ.
Sau một hồi chờ đợi thì Duy cũng về, nó đưa vội cho tớ cái nhiệt kế rồi lại bay đi đâu...
Xùy xùy kệ đi, người ta là mẫu đàn ông của công việc!
Đo đo một lúc thì tớ đã xác nhận: 38,9°C. Cũng hay lắm, nằm ngủ cũng sốt ra đấy được.
Theo tài năng suy luận của một fan cứng Conan 13 năm và niềm đam mê y học, tớ đã có kết luận:
Bệnh -> mệt + thất tình -> khóc -> sốt!
U là trời, tớ thật là thông minh, quá ngưỡng mộ bản thân!
Thôi stop, hết 15 phút huyên thuyên ảo tưởng rồi, trở về làm người bình thường thôi.
Biết mình bị sốt rồi thì nên làm gì? Đi ngủ!
Nói thì hơi.... (tự hiểu đi:vv) nhưng về thực tiễn thì nó rất hiệu quả. Nhưng tớ vừa đặt cái thân ốm yếu xuống giường bệnh êm ái thì...
- Hello em gái, bệnh tật sao rồi em!!! _ Một chị nào đấy chạy như bay vào phòng bệnh, nhìn mờ mờ đã thấy rất xinh gái rồi nha.
Tớ ngơ ngác, ủa ai đây? Tớ nhớ mình đâu có quen chị nào mũi cao, da trắng, mặt thon, mắt to, tóc mượt, chân dài, body đẹp như này cả mà?
- Ơ...dạ? _ Tớ cứ ngớ nga lớ ngớ, không biết làm thế nào.
- Chị Trâm đấy, mày có thể gọi hai tiếng em dâu luôn cũng được! _ Tùng Duy đi theo sau, tay lại xách hai túi đồ nữa.
(p/s lời trăn trối của tác giả: có ai nhớ tui để tên chị người eo Tùng Duy là rì honggg huhu, tui hông có nhớ T^T)
Đây chính là chị người yêu của Tùng Duy sao, xinh quá đi!! Mấy lần video call ké với Duy tớ đã thấy chị rất xinh rồi, gặp trực tiếp hoá ra còn rạng ngời hơn nữa.
- Uii hoá ra là chị ạ! _ Tớ bối rối, nhất thời không biết nói gì, chỉ cười cười.
Định đi xuống giường pha nước cho chị thì tớ bị ngăn lại:
- Ơ kìa, em cứ ngồi đó dưỡng bệnh đi, chị có chân nè, có tay nè, chị tự phục vụ được! _ Chị trả lời vô cùng nhí nhảnh.
Chị xinh đẹp đến bên đỡ tớ trở lại giường như người mới phẫu thuật xong vậy. Hicc tớ có bị làm sao đâu nhỉ!!
- À đấy, con kia đo nhiệt độ xong chưa, ổn không!! _ Tùng Duy nói vọng vào.
- Ơ thằng kia, mày ăn nói thế với chị dâu mà được à, cho ăn đấm giờ! _ Chị An giơ nắm đấm lên doạ.
NHƯNG trọng điểm của câu nói này hình như không phải vậy, chị vừa gọi tớ là gì cơ? Chị dâu á? No no, không được đâu!!
- Ơ chị, em có phải chị dâu của ai đâu màaa
Tớ thấy chị vô cùng vô cùng thân thiện trên cương vị là một đứa nhút nhát và ít giao tiếp với người lạ như tớ mà còn nói chuyện với chị rất tự nhiên là đủ hiểu rồi đấy.
Tùng Duy qua chỗ tớ, cầm lấy cái nhiệt kế vẫn còn chút hơi ấm, nhăn nhó vì nhiệt kế chỉ đến con số 38,9°C.
- Mày, nằm yên đây, để tao đi chuẩn bị nước ấm và khăn để chườm. Chị Trâm canh con lăng quăng này hộ em! _ Nó nói, cái giọng nghiêm nghị như một bác sĩ thực thụ.
Với cái thân nhiệt 38,9 độ thì tớ quả thật cũng không dám làm gì, mà đúng hơn là không làm được gì cả!
- Ơ, điện thoại tao đâu Duy? _ Dạ vâng, đến tận giờ phút này tớ mới nhớ ra một vật mà đáng lẽ nó là "bất ly thân".
- Ở trong ngăn tủ quần áo đó, ngay ngoài thôi. Trâm lấy hộ em với!
Nhận lại chiếc điện thoại thân yêu, tớ phải kiểm tra mọi thứ thật cẩn thận, xem có gì mới lạ không.
Tớ bị sốc bởi mấy chục tin nhắn chờ và khoảng từng đó tin nhắn chưa đọc.
Trong cuộc đời tớ từ trước đến nay, chưa một lần nào nhận được nhiều tin nhắn đến vậy.
Từng người, từng dòng tin nhắn đều là những lời hỏi thăm, những lời chúc sức khoẻ, vô cùng ấm áp.
Nhất thời tớ chưa thể nào trả lời được hết, vì thế nên báo tạm cho mấy đứa cùng phòng và vài người thân thiết trước, sau đó, khi cơ thể ổn hơn, tớ sẽ trả lời từng tin nhắn một, chắc chắn!
"Tao vẫn ổn nè, thân thể thần thϊếp chỉ là có hơi ấm một chút, chắc tại được sẻo cưa cưa chăm sóc đấy >