Này Cậu, Mình Yêu Nhau Không

Chương 23: Bạn đến chơi nhà

Ây gù, tớ thấy nhà mình cũng bình thường mà ta, không hiểu sao mấy đứa dở kia cứ ồ ồ lên từ lúc thấy nhà tớ đến lúc vào nhà vẫn không thôi. Tớ cũng bất lực với mấy đứa này rồi, chả muốn chửi nữa đâu.

Ờm thì... nhà tớ có mỗi ba tầng, nhưng thiết kế theo phong cách hiện đại gọn gàng nên nhà cũng sạch sẽ, dễ lau dọn. Tớ thích ngôi nhà này cực, vì nó có một cảm giác rất ấm cúng, không hề mang vẻ trống vắng của một căn nhà hiện đại mà lại luôn có tiếng cười đùa của mẹ Hoa, của bé Dâu con gái mẹ.

Từ khi mẹ về đây, thì ngôi nhà mà tớ đã từng không hề muốn quay về đã ấm cúng hơn rất nhiều. Mẹ vì tớ mà đã chuyển ra ở riêng, không ở nhà cũ với ông bà tớ. Nhưng ngôi nhà cũ đó giờ cũng chẳng có ai ở cả, mẹ Hoa ngỏ ý muốn bán đi hoặc cho thuê, nhưng tớ không muốn. Bởi ngôi nhà lụp xụp ấy là nơi đã lưu giữ những kỉ niệm vui vẻ của tớ bên mẹ ruột khi mẹ còn khoẻ mạnh. Thế nên nhà đó giờ chỉ dùng như một cái nhà kho vậy, cũng không mấy ai qua đây ngoài nhà tớ cả.

Ngôi nhà hiện tại tớ và mẹ Hoa đã cùng chọn đồ, cùng sắp xếp nên tớ rất ưng nó. Còn là theo hướng hiện đại, đơn giản nhưng rất xinh. Những kí ức đau thương ngày đó tớ sẽ để nó trôi đi cùng với thời gian, bởi giờ tớ đã có một cuộc sống rất đáng trân trọng rồi.

Quay trở lại với đám bạn nhí nhố này thì chúng nó còn đang lăng xăng ở trong nhà đây. Công nhận bọn này khả năng ngoại giao quá tốt đi, làm quen vài phút nói chuyện rôm rả như mấy ông bà hàng xóm.

- Tùng Dương với Tùng Duy là con bác sĩ Hải đúng không ấy nhể, lâu rồi chú không xuống thăm. Dạo này bố mẹ thế nào rồi, vẫn khoẻ sự nghiệp vẫn ổn định chứ? _ Đây là một câu hỏi đậm chất xã giao, và tớ không thích cho lắm, vì nó giả trân không tưởng được. Thế nhưng vốn là người được huấn luyện học tập từ bé nên Tùng Dương đáp lại xịn sò lắm cơ.

- Dạ bố mẹ con vẫn khoẻ ạ, bây giờ bố mẹ con đang phát triển công ty ở nước ngoài ạ! _ Vẫn là cái khí chất đó, hỏi gì trả lời đấy, không lan man dài dòng.

- Ây dà, lâu lắm rồi cô không thấy mẹ con đấy, nhớ bà ý lắm luôn mà bận quá không gặp được.

Ủa bố mẹ tớ có quen bố mẹ Tùng Dương luôn hả? Sao tớ không biết gì hết vậy?

- Mẹ con cũng kêu nhớ cô Hoa lắm đấy ạ! Mấy tháng nữa mẹ con về chắc gặp được cô ạ, lúc đó cô ghé nhà con chơi! _ Duy chứ còn ai nữa, Tùng Dương không có nói chuyện kiểu gần gũi như vậy được nhiều với người lớn đâu, ổng chững chạc lắm.

- Hahaa thôi mấy đứa lên tắm rửa cho sạch sẽ đi rồi xuống ăn cơm.

Và tiếp theo đó là những con lăng quăng lại hiện nguyên hình. Chúng nó đi lên tầng trong tầm nhìn của bố mẹ tớ thì im ắng ngoan hiền lắm, đến phòng rồi thì như mấy đứa dở. Hình như tối nay tớ sẽ phải ngủ với cả lũ này luôn thì phải, tại phòng tớ rộng nhất nhà mà. Chạy lên phòng dư thì vẫn là một đống tan hoang. Thở dài bất lực rồi kêu chúng nó vào phòng mình.

- Úi Hà Anh ơi, anh mày có ở nhà à? _ Nhỏ Chi vừa làm gì không biết mà sao trông nó như vừa bị doạ vậy.

- Tao không biết! _ Ừ thì nãy giờ tớ có thấy thằng anh mình đâu mà đòi biết. Bình thường thì giờ này ổng sẽ ở trên chung cư mà ta?

- Để tao xuống xem? _ Duy với Dương chắc là lấy quần áo đi tắm rồi.

À, là mỗi đứa một nơi nhé, đứa tắm ở tầng hai, đứa ở tầng ba. Chứ không phải tắm chung như mấy bà đang nghĩ đâuuu.

Tớ chạy xuống dưới nhà, và chẳng còn thấy gì nữa ngoài đống đồ ăn ngon nghẻ kia. Hí hí, nay lại được ăn ngon rồi.

- Anh Khánh cũng ở nhà ạ?

- Ừ, sao thế?

- Ủa sao anh ý lại về giờ này à mẹ, bình thường rúc trên chung cư mà...

- Nó về làm dự án ý mà. Sao vậy, nó làm gì con với mấy bạn à?

- À không ạ, con hỏi thế thôi...

Còn phải chôm miếng bánh bao chiên đã rồi tớ mới luyến quyến đi lên phòng, aaa bánh bao ơi em đợi chị nhé, chị tắm táp sạch sẽ rồi chị sẽ xử em sau.

(P/s lời TG: Mí má nghĩ trong sáng lênnnn)

- Chi ớiii _ Cái giọng chanh chua ở nhà của tớ đã xuất hiện rồi đấy.

- Hả sao dị? _ Con bé đang lấy quần áo để đi tắm ấy mà, phải đợi Tùng Duy xong rồi mới tắm được, nãy giờ đi bị dính chút mưa khó chịu lắm.

- Hí hí anh tao có nhà mài ợ! _ Ủa tưởng phải là giọng buồn rầu chứ, sao nó lại thành cái nhí nhảnh rồi thế này!

- Ỏ zị hả, tao muốn thấy nhan sắc anh mài ghê

- Thôi đi mài, đã muốn làm chị dâu tao rồi hử.

- Úi vụ gì vậy, cho tui tham gia với _ mầm non Tùng Duy đã tái xuất rồi đây, ủa mà mấy đứa con trai tắm xong thường men lắm mà, sao vào Duy lại như đứa mầm non năm tuổi không cơ chứ.

- Xuỳ xùy quên đi mài, tao tắm đây. _ Chi lấy cớ để không nói đến chuyện đấy nữa, thì tớ cũng thôi chứ biết sao giờ.

Chỉ là tớ vẫn sẽ bình thường cho đến khi Tùng Dương đi xuống, má ơi đẹp trai xỉu. Bỏ kính ra trông ổng có một chút ngầu và nhiều chút đẹp traiii. Haiz thời kỳ mê trai của tớ lại đến rồi mà, không bỏ được.

- Hí hí tắm xong rồi hả, tui lên tắm đây. _ Hí hửng ôm đồ chạy lên tầng, tắm xong mình sẽ xinh gái.

À thì cái thời gian tắm của con gái ấy, nó... thôi chắc mọi người cũng biết cả rồi. Nó lâu muốn xỉu luôn á. Nhất là Linh Chi! Nãy giờ tớ tắm xong lâu rồi mà nó còn chưa xong nữa, haiz. Nay tớ mặc váy cho xinh xắn, là váy hai dây với áo phông trắng. Hí hí có con trai ở nhà, không dám mặc quá hở đâu. Vả lại đây là đồ mẹ mới mua cho tớ hồi đầu năm mà chưa được mặc lần nào, nên nhân dịp này mặc luôn đi cho nó xinh.

Haiz ba đứa đợi dài cổ cuối cùng nó cũng xong, hoá ra là nhỏ còn phải skin care chút vì đang lên mụn. Uầy con người sang chảnh có khác, ăn mặc nó cứ phải gọi là đỉnh kout.

Mấy con lăng quăng mà cùng ăn cơm với nhau thì sẽ rất náo loạn, đúng chứ? Thế nhưng không, bọn này rất lễ phép èn lịch sự. Thì toàn con nhà gia giáo cả mà, không lễ phép thì bố mẹ có khi tống khỏi nhà cũng nên. Bọn tớ ăn uống nói chuyện đều rất hoà hợp, tự dưng thấy tự hào vì mình có một đám bạn thế này.

Ăn uống xong thì đến những pha tranh nhau rửa bát, thể hiện tài năng như đúng rồi. Và cuối cùng người phải dọn vẫn là tớ! May có Tùng Dương đứng phụ cùng để nói chuyện cho đỡ chán chứ cũng trông mong gì ở mấy thằng con trai!

- Yaaa bọn kia đi đâu đấy!!! _ Vẫn là cái giọng chanh chua của Hà Anh, mấy đứa mới đến lần đầu mà rủ nhau đi chơi như đúng rồi ý.

- Ê chúng mài, chơi true or dare không? _ Thấy nụ cười đầy nham hiểm của Tùng Duy là tớ đã nghi nghi rồi mà, đấy có sai đâu.

- Thôi đi mày, đi ngủ sớm mai còn phải dậy sớm đấy. Có tin tao đá mày ra khỏi nhà tao không hả! _ Bắt đầu, cái trò doạ nạt con nít của tớ làm gì xi nhê được mấy đứa này.

- Hí hí chơi một lúc đi, còn sớm mà _ Linh Chi năn nỉ với một thứ lí do hết sức thuyết phục.

- Ừ thì chơi vậy! Một lúc thôi đấy nhá _ Bất lực với đám bạn của mình, tớ đành chơi vậy.

- Hihi quy tắc rất đơn giản, Hà Anh lấy tao cái chai! Đầu chai quay vào đứa nào đứa ý phải chọn true hoặc dare, đuôi chai chỉ đứa nào đứa ý đưa ra thử thách! _ Haiz Duy luôn là đứa tạo ra những trò chơi nguy hiểm mà.

Với sự bảo kê của thần xui xẻo thì ngay trận đầu tiên tớ đã bị nhắm trúng. Gòi xong! Tùng Dương hỏi thì thâm thúy lắm, aaa không chịu đâu.

- Rồi chết này rồi Hà Anh ạ! _ Á đến Duy cũng phải chào thua sao, pha này qua không nổi rồi.

- Hà Anh! _ Tùng Dương bất chợt gọi tên tớ, làm giật hết cả mình.

- Có... _ Trả lời yếu ớt của bên bị động là tớ, ôi tớ hối hận vì đã cho bọn này chơi mà.

- True or dare?

- Hic dare đi... _ Tớ đang sợ lắm đây, nhỡ ổng mà cho mấy thử thách quá đáng là xong đấy.

- Tự làm 10 cái bánh bao chiên và ăn! _ Ơ sao lại là bánh bao chiên? Tớ thích bánh bao chiên lắm áaa

- Hả? _ Mặt hai đứa kia kiểu: "Mày đang đùa tao đấy hả" trông ngố thật sự. Ahihi, chúng nó sẽ không moi được thông tin bí mật nào từ tớ đâu!

Lăng xăng chạy xuống nhà gào thét gọi mẹ.

- Mẹ ơiii còn bánh bao mini hồi nãy không mẹ?

Đấy cái giọng chua loét này lại bắt đầu giở ra rồi đấy.

- Hả, nãy mẹ dùng hết rồi. Muốn ăn nữa thì mua thêm ý.

- Hí hí thế con đi mua thêm nhá! Chi ơi đi mua đồ với taoooo

Haiz tớ sẽ cho Chi mở rộng tầm mắt về thế giới này. Mấy bà cô bán đồ ở chợ nay cưng tớ ghê ý, gọi lại cho thêm bao nhiêu đồ.

- Mày thấy tài năng của tao chưa! _ Tớ hất mặt với cái Linh Chi.

- Mày đỉnh thật sự!

Hí hí, đi người không mà về vác cả đống đồ ăn rồi thịt cá các thứ, mấy hôm sau nhà không cần mua thức ăn nữa rồi.

- Uầy, sao mua nhiều thứ thế Hà Anh, con bảo mua mỗi bánh bao mà? _ Mẹ cũng hoảng hồn với đống đồ tớ mang về.

- Hí hí mấy bác bán hàng cho con đấy!

Hí hửng chạy vào làm đồ ăn, tớ định mang lên cho mấy đứa kia nữa mà

- Thôi ăn tối béo lắmm _ Cả một đám than thở, ơ thế hoá ra chúng nó đang chuốc béo tớ à.

Ngồi chơi tiếp thì đến nhỏ Chi trúng đạn, hí hí tớ sẽ trừng phạt nó hẳn hoi, cái tội nãy dám bốc phốt tớ trước mặt mấy bà bán hàng cơ.

- Hí hí Chi ơi, true or dare?

- À thì dare đi!

- Muốn cưa đổ anh tao khum? _ Tớ bắt đầu bước vào hỏi dò con bé.

- Có có! _ Haiz riết rồi không biết tớ hay nó được lời nữa.

Nãy ăn tối nó nhìn anh tớ muốn mòn con mắt rồi và lúc đi mua đồ nó nhảy xổ lên, kêu cuồng anh tớ mất rồi. Haiz cái thứ mê trai này....

- Hí hí, lát mày phải làm thế nào nắm được tay anh tao, tất cả bọn tao đều phải thấy.

Rồi xong, sau vụ này lên trường kiểu gì cũng có ít nhất vài đứa biết á khoa khối chuyên Anh crush anh trai Đặng Trúc Bảo Khánh của Hà Anh chuyên Anh 1 này nhé. Nhỏ Chi sắp tiêu đời rồi, cơ mà nhỏ cũn hời lắm chứ, được gần anh tớ không phải đứa con gái nào cũng làm được đâu nhé.

Tui đang hóng một couple ~~