Này Cậu, Mình Yêu Nhau Không

Chương 19: Hà Anh khờ luôn

Để có được cuộc sống như ngày hôm nay, tớ đã phải đánh đổi rất nhiều thứ...

Tưởng chừng như mình là người hạnh phúc nhất thế gian, tớ đã lầm. Tuổi thơ mất mẹ sớm, lớn hơn chút thì bị cô lập, khinh rẻ. Bây giờ thì lại bệnh tật, ốm yếu thế này.

Tớ đã từng có một tuổi trẻ con vô cùng đau khổ, khi đang sống trong hạnh phúc, thì một biến cố đã xảy ra. Vụ tai nạn ấy đã cướp đi người mẹ luôn tràn đầy sức sống của tớ, khiến bà phải sống trong bệnh viện với những viên thuốc, mũi tiêm đau nhói, đắng ngắt. Người mẹ ấy hằng ngày luôn tươi rói như vậy, sau tai nạn khuôn mặt đã trở nên tiều tụy và xanh xao nhiều lắm.

Vốn đã không có sự yêu thương, khi bị tai nạn lại càng bị hắt hủi. Khi ấy, tớ chỉ còn lại bố với mẹ là chỗ dựa. Mà bố lại bị gia đình, dòng họ chi phối nên chẳng thể làm gì. Đến cuối cùng, người mẹ ấy đã bỏ tớ, đi đến một nơi thật xa, xa mãi...

Lên những năm tháng tiểu học, tớ vẫn phải chịu những hắt hủi không đáng, bị giễu cợt là đứa không có mẹ. Bọn trẻ trong lớp ấy đã đánh đập, dùng dép, bút ném vào đầu, vào người tớ. Cậy thế đông người và không hề chống trả của tớ, đã khiến chúng càng được nước lấn tới. Chúng độc ác lắm, chúng giằng lấy đôi tóc dài của tớ mà kéo, mà bứt cho đến khi thoả mãn. Cuối cùng, chúng cầm lấy những chiếc thước dài của giáo viên mà đánh vào người, đập vào đầu. Cho đến khi có những giọt máu chảy dài trên trán, lan ra đến má, đến cằm thì chúng mới chịu dừng tay. Chúng còn buông ra một câu không chút tình người "Đồ không có mẹ thì xứng đáng bị như vậy lắm".

Mãi, đến khi cô giáo đến, phát hiện và tớ mới được đưa đi bệnh viện. Bằng không, có lẽ bọn chúng sẽ đánh đập cho đến khi tớ chết. Sau đó, tớ đã chuyển trường. Rời xa khỏi nơi quỷ quái đáng sợ ấy, là quyết định đúng đắn nhất.

Suốt quãng thời gian ở bệnh viện, cô Hoa là người đã luôn chăm sóc cho tớ. Cô ấy hiền và ân cần y như mẹ tớ vậy. Cô cũng rất nhí nhảnh và thân thiện, luôn bắt chuyện và làm trò khiến tớ vui vẻ.

Sau hai năm mẹ tớ mất, bố tớ có vợ mới. Một viễn cảnh "Mẹ ghẻ con chồng" đã hiện ra trong đầu tớ, tạo nên nỗi ám ảnh trong một thời gian khá dài.

Thế nhưng, hoá ra người mẹ mới của tớ là cô Hoa. Mẹ Hoa không như những người mẹ kế khác. Mẹ rất thương tớ. Mẹ giúp tớ vượt qua nỗi sợ người khác, nỗi sợ mẹ. Mẹ khiến tớ cảm thấy an toàn và thoải mái. Mẹ dễ tính lắm, nhưng cũng rất nghiêm ngặt. Mẹ biết tớ đã phải trải qua nhiều đau khổ, nên không mấy khi nhắc tới chuyện cũ, sợ tớ đau lòng. Mẹ biết tớ huyết áp thấp nên thường để vài viên kẹo ngọt vào balo của tớ. Mẹ biết dạ dày tớ không tốt, nên ít khi cho tớ ăn những đồ chua cay và ăn vặt. Thế nhưng tớ quý mẹ Hoa lắm, mẹ đã làm, cống hiến rất nhiều cho gia đình tớ, đã làm đẩy lùi được cái ánh mắt hắt hủi của nhà chồng.

Mẹ Hoa giỏi lắm, mẹ là giảng viên của một trường đại học nổi tiếng trong nước, là một doanh nhân thành đạt ở ngoài đời. Mẹ bận rộn lắm, nên luôn nhờ bạn bè của mẹ và tớ ở trường chăm sóc, giúp đỡ tớ. Mẹ để ý đến từng thứ một của tớ, từ học tập đến cơ thể cá nhân. Thế nhưng tớ không hề cho đó là xúc phạm, mà đó là sự ân cần vốn có của một người mẹ. Dù không phải là con ruột nhưng mẹ thương tớ lắm, thương cả anh trai tớ nữa.

Bây giờ, tớ đang được sống rất hạnh phúc và vui vẻ, với những người bạn tốt, trong một gia đình đầm ấm. Tuy rằng có những biến cố xảy ra, nhưng tớ vẫn sẽ cố gắng bước đi, sẽ không chịu bị cuộc sống này điều khiển đâu.

Hôm nay là chủ nhật, tớ với Trang, Chi, Dương và Duy đi dạo một chút cho khuây khỏa. Cả tuần qua tớ đã bị cả phòng và mấy đứa kia chăm như chăm heo, 10 giờ đã phải đi ngủ, ăn ngày từ ba bữa trở lên,... bla..bla... muốn xỉu luôn. Biết là mẹ tớ nhờ gửi gắm con cho mấy người này nên mấy đứa không dám kêu ca gì cả, hài thật đấy! Vả lại, là sợ tớ sẽ lại mệt quá mà ngất như lần trước nên không dám để quá khứ lặp lại.

Câu chuyện đi ngắm đường phố có lẽ sẽ dừng lại ở mức bình thường và có chút thích thú. Trang với Chi đang đi mua chút đồ uống thì ôi thôi, ông Trời không muốn tớ sống yên ổn nữa rồi. Đang rất vui vẻ bỗng dưng được gặp lại ai đây, trông quen thế nhỉ.

- Ơ con Hà Anh đúng không mày, sao giờ lại trông sang chảnh thế kia, leo lên giường được mấy đứa rồi đấy

Úi zời, tưởng ai hoá ra là mấy "yang hồ" ngày đó đã đánh đập tớ đây mà. Có vẻ vẫn chưa ân hận cho lắm nhỉ.

- Ủa bạn nào đây ta?

- Ê chúng mài, đây là thằng ngày trước đã làm tao bệnh như bây giờ đấy! _ Quay ra nói với mấy đứa kia, giọng điệu giễu cợt pha chút nũng nịu.

- À thế à! Chúng nó gan to phết nhỉ!

- Mài đứng yên đây để bọn tao lo.

- Thôi hâm à, chúng nó lại tưởng mày bao nuôi tao giờ. Để đấy, chúng mày chỉ cần... bla...bla...

- Oke nhá!

Sau một hồi bàn tán gì đấy thì tớ cũng chịu quay lại với hai nhân vật vô cùng đặc biệt của ngày hôm nay.

- Chúng mày vẫn còn nhớ đến tao cơ à? Yêu tao hay gì?

- Ai thèm yêu loại không có mẹ như mày chứ!

- Mày chắc không? _ Nói xong tớ quay xuống, ra hiệu cho Duy với Tùng Dương lên cạnh mình.

- Tao cho chúng mày đoán, một trong hai đứa này, ai là người yêu tao?

Mấy đứa kia nhìn có vẻ hốt hoảng lắm, vì hai thằng đang "được" đặt lên bàn cân kia là hai đứa máu mặt nhất nhì cái thành phố này, không mấy ai là không biết. Ngoài nổi tiếng vì học giỏi thì Tùng Duy còn rất giang hồ, có thể là tiền bối của mấy đứa kia. Tùng Dương thì khỏi nói rồi, bất kể là lĩnh vực nào cũng có thể cân được. Việc đưa gia đình mấy thằng trẻ ranh này phá sản, Tùng Dương không thèm động vào luôn chứ, bẩn tay!

- Ê mày, kia có phải là đại ca Duy không? _ Vâng hai thanh niên "tấm chiếu mới" này đang bàn tán đấy.

- Nhìn giống lắm mày, còn thằng bên phải là Tùng Dương của CLN không?_ CLN là tập đoàn nhà Tùng Dương, sau này ổng sẽ cai quản nó. Có thể nói ổng là một người sẽ thừa kế cả một công ty to oạch, động đến là hoàn toàn không nên.

- Hử? Chúng mày đang bình luận về ai vậy? _ Tùng Dương chơi lớn, cúi cằm xuống vai tớ, tay lướt nhẹ mái tóc ngắn đang còn hơi ướt.

- Tên tao... Không đến lượt chúng mày được phép nói!

- Á à con ranh này, mày đã leo lên giường của người thừa kế CLN rồi cơ đấy. Về tao sẽ mách ông nội mày! _ Ơ bọn ranh con này muốn chết rồi à.

- Tao làm gì không đến lượt mày bàn luận.

Rồi xong, hai thằng đó xác định rồi. Vẻ mặt của Tùng Dương đã thay đổi, tối sầm lại, cảm giác như mình cũng sắp bị băm chết. Còn Duy thì... thôi đi! Dám đυ.ng đến tập đoàn nhà nó, còn lâu nó mới để yên!

- Hai thằng vừa nói kia, tao cho chúng mày một phút để thu lại lời nói bẩn thỉu của mày!

- Con đ* ch* này, mày giỏi lắm!

Bỗng hai thằng đó lao đến chỗ tớ, rút dao ra định đâm vào bụng. Bọn này... có âm mưu! Bọn chúng có vẻ như đã chuẩn bị sẵn cho việc này, chỉ chờ thời cơ hành động. May mà tớ né kịp, được Tùng Dương nhanh tay kéo về bên mình nên tớ chỉ bị rách áo và xây xước một chút. Duy đã nhanh chóng cầm được tay tên vừa đâm tớ, khống chế hắn lại. Thế nào mà mấy đứa kia túm được lấy tóc tớ, dúi xuống đất. Tớ hốt hoảng lắm, chết rồi, đầu! Nhưng chúng chưa được lâu thì bị Tùng Duy bắt được và giữ lại. Thế nhưng còn mấy đứa nữa cơ, chúng đang lăm le đến cạnh tớ kìa!

Nhưng có vẻ như tớ đã lo hơi xa rồi. Chưa gì hai thằng kia đã bị "nốc ao" rồi, và mấy tên khác cũng bị xử lí. Người dân xung quanh đó cũng đã kịp thời báo công an đến xử lý. Với tội này thì mấy đứa đấy không thoát được rồi!

Trang với Chi quay lại thì sốc đến tận óc, rời đi chưa đến nửa tiếng mà chuyện gì xảy ra đây, Dương và Duy đang nói chuyện với công an gì đấy, Hà Anh thì ngồi sấp ở dưới đất! Trang vội chạy đến chỗ tớ định kéo dậy, nhưng đứng dậy bây giờ để có mà thiếu máu chết à!

- Từ từ đã, đứng dậy chóng mặt.

- À xin lỗi, tao quên! Mà vụ gì đang xảy ra vậy, đi một lúc đã thành người tối cổ rồi.

- À... là thế này...bla..bla..

- Rồi xong! Mấy thằng đó sống không yên rồi. _ Chi lắc đầu "chẹp chẹp", nó tiếp xúc với Duy nhiều hơn tớ nên nó hiểu thằng nhóc kinh khủng.

Tùng Dương trầm tính thì không nói, nhưng Duy cọc tính thôi rồi, nó sẵn sàng ra chiến trường với đứa nào động đến bạn bè mình, chứ nói gì đến loại có gan móc xỉa tớ như này.

- Chậc chậc... Mai ngày kia thiên hạ náo loạn chắc luôn.

Mãi một lúc lâu sau thì chuyện cũng giải quyết xong, chúng tớ được đi về. Mở Facebook lên thì tiếp tục tá hoả với đống thông báo. Dạo này tớ hay "được" lên confession trường thế nhỉ, đầu tuần thì " Trúc Hà Anh chuyên Anh 10, tiểu thiên thần của chúng ta bị say nắng đến ngất đi rồi, thương quá" rồi giờ thì đến "Có ai biết vụ đâm người chiều nay không, hình như bé Hà Anh trường mình bị nhắm vào ấy. Thương em quá, mong em không sao!".

Mệt não thật đấy, thương em thì để yên dùm cái, bảo thương mà lôi người ta lên hẳn confession, thế mà là thương à! Rồi đến mai kiểu gì tớ cũng bị khủng bố tin nhắn hỏi thăm mất thôi. Muốn làm người bình thường cũng khó quá mà...