Này Cậu, Mình Yêu Nhau Không

Chương 17: Mảnh vỡ

"Choáng váng" chính là cụm từ phù hợp nhất đối với hoàn cảnh hiện tại của Hà Anh.

Chả là hôm nay là một ngày không đẹp trời cho lắm, hơi âm u, tớ vì cái thói ngủ nướng nên vẫn như thường lệ, nghe tiếng chuông báo thức thì tắt đi và ngủ tiếp. Suýt nữa thì dậy muộn, tớ chả quan tâm gì vệ sinh cá nhân mặc đồng phục rồi chạy hồng hộc đến trường, lòng thầm cầu nguyện "Chúa ơi đừng vào lớp bây giờ". May sao, Chúa như nghe được lời thỉnh cầu da diết nên đã cho tớ một cơ hội làm lại cuộc đời mình, vừa vào lớp thì trống vào lớp. Cái Chi ngó sang hỏi thăm:

- Ủa mày dậy từ mấy giờ vậy? Bọn tao gọi mãi mày chả nghe gì cả.

- Tao ngủ có biết gì đâu...

- May nhá, hôm nay kiểm tra mà đi muộn là xác định luôn đấy.

- Thôi sợ bome ra rồi, không dám có lần sau đâu, cô Khánh có khi cho tao điểm liệt luôn chứ đùa à.

- Haha, thế thì bỏ cái thói ngủ nướng đi, à mà phải bớt thức khuya đi nữa chứ.

- Để tính đã!

Vâng tiết đầu là của cô Khánh dạy địa lý, người được học sinh các khoá coi như kẻ thù không thể đánh bại, người đã ban cho tớ điểm 5 chói lọi trên tờ giấy kiểm tra vào ngay tuần đầu tiên của năm học. Đó chính là một nỗi nhục mà tớ nguyện thề phải rửa sạch. Và thế là tối qua tớ đã thức đến 2 giờ sáng để ôn và làm bài tập cho buổi kiểm tra hôm nay. Mà trớ trêu thế nào, tớ mất công ôn tập bao nhiêu, cuối cùng cô thông báo một câu rõ là bức xúc đối với tớ:

- Hôm nay vì cô phải ôn tập cho các anh chị lớp 11 thi quốc gia nên chúng ta sẽ dời lịch kiểm tra sang tuần sau nhé.

Nghe đến đây là trái tim tớ đã tan nát rồi, ôi cuộc đời tớ sao lại bi thảm như thế.

- Cả lớp mở sách tự ôn tập, lớp trưởng trông coi lớp cho cẩn thận đấy nhé.

Giờ thì tớ hiểu tại sao cô Khánh lại bị ghi thù trong mắt học sinh rồi, vì giờ tớ cũng sắp sửa có thù với cô rồi đấy. Ôn tập thì xong từ hôm qua hết rồi còn gì, giờ chả lẽ lăn ra ngủ à, ai lại làn thế! Tớ lấy tập đề tiếng Anh cô mới phát cho để làm, và đã có một pha "chấn động nhẹ" vì bài tập nó khó gì đâu luôn á.

Quay xuống hỏi Duy thân yêu một câu tớ không biết thì nó hết hồn.

- Gì đấy! Cô mới phát đề hôm qua mà mài đã làm được gần một nửa rồi á, mày là giống nào đấy, không phải con người mà.

- Ơ hâm à, đang hỏi chỗ nào thì tập trung chỗ đấy đi.

- Vâng vâng, câu bao nhiêu?

- Câu 74.

- Chia danh từ là assimilator, mà sao mài không hỏi Chi ấy, hỏi tao làm gì.

- Không nhìn nó đang bận làm bài Lý đấy còn gì, mài bận chỗ nào mà không giúp được.

- Tối mày lại ngủ muộn làm bài chứ gì, đã ăn gì chưa?

- Mày nghĩ tao suýt vào lớp muộn thì đã ăn được gì chưa?

- Thế chưa ăn chứ gì, tí ra chơi tao mua cho hộp sữa, ăn cái gì để mua luôn

- Hí hí bánh sicula ^^

Haizz cứ suốt ngày ăn đồ free thế này thì bao giờ tớ mới biết tiếc tiền nhỉ, mà thôi vì đồ trai đẹp rich kid cho nên tớ sẽ ăn.

- Mà mày có mang thuốc không đấy.

- Ơ sao mày cũng biết bệnh tao rồi thế? Tao nhớ chỉ có Trang, Chi, chị Châu với anh mày biết thôi mà?

- Thì ông ý bảo tao chứ còn gì nữa. Dương bảo tao để ý không mày mà làm sao chắc ổng chém tao luôn quá.

- Ơ từ khi nào Tùng Dương quan tâm tao zị

- Thôi bạn đừng có mà ảo tưởng, lo học hành đi.

- Ai đã nói gì đâu mà...

Rồi sau một hồi tán nhảm thì tớ cũng quay lại với đam mê học hành. Làm bài quên thời gian luôn cơ, đến vào tiết khác rồi, may có đứa bạn ngồi bên cạnh nhắc tớ mới biết ý. Siêng thế này mà không được đi thi quốc gia thì hơi buồn đấy.

À mà nhớ ra tớ còn chưa ăn đồ Duy mang lên cho cơ, tại vì bận quá, bụng hơi đau rồi mới nhớ ra. Ủa bình thường tớ nhịn cả sáng vẫn được mà sao dạo này yếu vậy, chắc là do quên không uống thuốc thường xuyên rồi. Ngồi học toán mà tớ không chú ý không nổi, vì lơ là một giây là coi như xong công sức tập trung vào bài giảng. Đến ra chơi thì tranh thủ làm bài tập nên mới uống được hộp sữa, thôi cũng coi như lót dạ.

Và cứ thế diễn tiếp câu chuyện đến buổi trưa, đáng lẽ tớ được đi ăn mà cô chủ nhiệm lại gọi lên, bảo làm đề khảo sát gì đấy. Rồi cái làm xong thì hết buổi trưa vì cái đề nó khó daman ý. Đến lúc xong cô cũng xin lỗi vì lỡ giờ ăn trưa, có gì đâu mà phải xin lỗi nhỉ?

Khủng hoảng hơn là giữa cái nắng nóng 40°C, tớ phải phơi mình gần 30 phút đi bộ để đến được căn tin. Chưa bao giờ tớ ghét sự rộng lớn của trường mình đến vậy! Mong là vẫn còn vài người chứ không thì ngại chết mất, dù mình chả làm gì sai cả. Giờ cũng quá trưa rồi nên tớ mua tạm hộp sữa uống đỡ đói, lát lên phòng ăn cái bánh mì sáng Duy mua cho là được.

Vâng nhưng đấy hoàn toàn chỉ là dự định thế, chứ vừa mới được tắm nắng free thì cái đầu tớ nó đã ấm áp lắm rồi, lại còn có chút phê pha của thuốc nắng made in Mặt Trời nữa chứ.

Đi được hơn nửa đường là tớ thấy đầu nóng nóng, không ổn chút nào cả. Lấy quyển sách ra che cũng không giảm chóng mặt nhiều. Kiểu này có khi lại say nắng rồi!

Còn một đoạn nữa thì đến ký túc xá, nhưng mà tớ còn sức đâu nữa. Bây giờ người đẫm mồ hôi, đầu cứ choáng choáng, lâu lâu lại nhói lên. Người bình thường đi đầu trần giữa nắng cũng mệt nhoài, mà tớ thì còn đến mức nào. Tớ nào có khoẻ được như người ta đâu.

Bây giờ tớ thấy rất không ổn, đầu rất khó chịu, nóng ran lên mà còn choáng nữa, cộng thêm cái bụng đói khiến tớ chỉ muốn gục ở đấy luôn thôi. Tay lục lọi ba lô lấy cái điện thoại ra gọi cho Trang, bảo nó xuống dìu lên thôi chứ mệt sắp ngất rồi.

- Trang ơi mày xuống sân ký túc đỡ tao lên với, sắp xỉu đến nơi rồi này.

Nó vẫn tưởng rằng tớ đang đùa như mọi lần nên bảo

- Ủa mệt đến vậy hả? Có lên nhanh không thì bảo, giờ là mấy giờ rồi. Tiền điện thoại không ít đâu nên đừng gọi để đùa kiểu này.

- Ai đùa đâ...u.....-

Một cơn đau nhức nhối và chóng mặt từ khắp các vùng ở đầu kéo đến khiến đầu tớ chỉ muốn nổ tung. Bình thường say nắng tớ cũng đâu có đến mức này đâu, chỉ sợ bị bệnh gì thì xong.

- Ơ từ từ đừng làm tao sợ, mày đang ở đâu đấy tao xuống ngay đây...

- --------

( spoil chap sau)

- Mẹ ơi con không muốn mà, mẹ đừng rời xa con có được không?

- Con yêu nín nhanh nào, mẹ làm phẫu thuật sẽ rất nhanh thôi, rồi sẽ về với con nha. Ngoan, mẹ thương!

- Mẹ ơi, lớn lên con sẽ trở thành bác sĩ cứu mẹ có được không ạ?

- Con yêu muốn là được, mẹ chiều con hết!

- --------

- ... Mẹ....