Thức dậy với một tâm trạng khá là tốt, tớ rất háo hức nhưng cũng vô cùng hồi hộp và lo lắng về kỳ thi này. Tớ dậy từ lúc 5 giờ sáng, vệ sinh cá nhân rồi tập thể dục một chút cho người khoẻ khoắn. Rồi thì mở sách ra ôn lại một lượt tất cả các phần có thể sẽ ra trong bài thi.
Hôm nay tớ thi Toán trước vào buổi sáng, và chiều thi Ngữ Văn. Vẫn là Toán - cái môn mà tớ không hề tự tin một chút nào. Được cái lúc trước ôn thi tớ được Tùng Dương gửi cho khá nhiều tài liệu kiến thức và bài tập dễ ra, cộng thêm việc được mẹ khá là nhiệt tình soạn đề để ôn, thì tớ cũng không quá sợ hãi. Nhưng mà có thể chỉ lấy được mức 7+ chứ lên 8+ thì hơi khó với tớ. Thôi thì làm được đến đâu thì làm, hết sức mình là được. Ngữ Văn thì với kinh nghiệm 2 năm đội tuyển thì tớ chẳng sợ gì rồi, tự tin lấy 8+ dễ dàng luôn ấy, và quyết tâm leo lên mức 9+ đấy nhé.
Sau khi ăn một bữa sáng khá là mê tín với xôi gấc để cho... may mắn, tớ bắt đầu hơi lo lắng rồi. Sợ liệu mình có làm được bài không? Nhỡ đề bài khó quá không làm được thì sao? Nhỡ điểm mình dưới khá nữa thì thế nào?... Đầu óc bắt đầu bi quan rồi đấy! Thế là, tớ ngồi thiền một lúc cho tĩnh tâm chứ thế này thì thi cử sao được. Mãi một lúc sau tớ mới đỡ hồi hộp đấy. Xong thì cầm lấy túi đựng bút, thước kẻ các thứ đi. À, còn cả đồng hồ và tờ giấy dự thi nữa, tí thì quên!
Bố đưa tớ đến địa điểm thi, hôm qua tớ đã được ghé qua xem thử rồi mà bây giờ vẫn sợ. Hôm nay áp lực hơn nhiều so với hôm qua. Nhìn các bạn thí sinh ai cũng có vẻ là rất đỉnh, trong lòng tớ lại bị hồi hộp, nhưng mà cũng thấy cả bản thân hơi thấp kém. Bỏ mặc dòng suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, tớ đi tìm phòng thi của mình. Chen vào đám người đông đúc, tớ khó chịu lắm mà vẫn phải cố chịu để nhìn tên mình. Lúc này, không hiểu sao trong đầu tớ vụt lên hình ảnh của Tùng Dương, tớ đau lắm!
Bỗng có tiếng hét vang vọng cả sân trường, xoá tan ý nghĩ đang in trong tâm trí tớ:
- HÀ ANH ƠI, MÀY PHÒNG 2 NHÉ!!!
Khϊếp không, đây đích thị là cái giọng không lẫn vào đâu được của cái Trang đây mà! Nãy tớ đi tìm nó mà không thấy đâu cả, hoá ra đã đến sớm thế rồi. Tin tưởng con bạn thân dữ lắm, nên tớ luồn ra khỏi cái "địa điểm giảm cân" đó luôn. Không khí ở ngoài đúng là dễ chịu thật! Tớ "lết" đến chỗ Trang để chào nó cái, nay thi nên không có ý định cà khịa nhau nữa rồi.
- Ơ mày đến sớm thế à? Nãy tao tìm mãi mà không thấy, lạc lõng giữa chốn người xa lạ này tao cô đưn lắm biết hongg!!
- Sao đi thi mà mày cũng nhõng nhẽo được thế hả? Dẹp ngay đi cho tao! _ Hic, sao tớ lại có đứa bạn phũ phàng thế nhở.
- Rồi rồi, mày thi phòng mấy vậy? _ Tớ chuyển chủ đề ngay lập tức, chứ không nó lại đấm cho không trượt phát nào và khỏi thi thố gì nữa.
- Phòng 10! Khϊếp, xa cách nhau vạn dặm mày ạ, thế này chán quá nhỏ... _ Nó bắt đầu than trách vì không được thi gần phòng với tớ. Lúc nào cũng thế.
- Mày nghĩ sao người ta cho một đứa tên chữ A và một đứa tên chữ T ở gần nhau hả?
- Hứ! Sau tao sẽ lên làm hẳn Bộ trưởng Bộ Giáo dục rồi sắp phòng lung tung cho mày coi!
- Mơ mộng gì vậy bạnnn. _ Đấy, chưa gì mà cái máu cà khịa ở tớ đã lại bắt đầu sôi lên rồi, lại muốn ăn đòn đây mà!
Nó lườm nguýt một cái rồi vênh mặt tuyên bố:
- Mày cứ chờ đấy, tao sẽ cho mày lác mắt!!
Nhanh chóng cắt đứt sự ảo tưởng của con bạn thân, tớ hỏi nó cái câu mà tớ chưa kịp hỏi ai cả:
- Ê mày, câu này hôm qua tao làm mà không biết giải đúng chưa nữa.
- Đâu đưa tao xem nào!
- Nè! Chỗ này tao thấy nó hơi sai sai mà không biết cái vấn đề nó ở chỗ nào nữa.
- Chỗ này phải sửa thành abc xyz... bla..bla... mới đúng nè!
- Úi giời, hỏi đúng dân chuyên Toán nó cứ bị gọi là xịn nhỏ!
- Thôi về phòng thi đi, phòng 2 đấy nhé. Chúc mày thi tốt. Cố lên!
- Tất nhiên là phải tốt rồi. Mày chắc không cần tốt đâu nhỉ, have fun!
Sau màn chào hỏi ly kỳ thì bọn tớ đã ai về phòng nấy. Một lúc sau, sáu tiếng trống thôi thúc khiến tất cả các thí sinh trong phòng thi đều rạo rực trong lòng. Giờ phút thiêng liêng đã đến! Các thí sinh đặt bút viết những dòng chữ đầu tiên với sự tự tin căng tràn. Những tia hy vọng ánh lên sáng chói trong ánh mắt của mỗi con người. Ai nấy đều rất quyết tâm với ước mơ của mình. Tớ cũng vậy!
Làm bài thi với tâm trạng khá ổn định, nên kiến thức cũng được vận dụng rất triệt để, tốt hơn rất nhiều so với tớ nghĩ. Hy vọng điểm sẽ cao!
Bước ra khỏi phòng thi, tớ đã tự tin hơn nhiều, và cả yêu đời nữa. Tung tăng chạy sang phòng cái Trang, nó cũng đang đi ra! Cả hai đều làm bài khá tốt. Buổi trưa nó sẽ ở lại để chiều thi luôn, nên tớ muốn hỏi cho nó ở cùng khách sạn với tớ. Dù gì cũng chỉ có một buổi trưa thôi mà! Bố tớ thì okay cả thôi, chỉ có bên mẹ Trang thôi. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi thì cũng được đồng ý ở cùng nhau. Tớ với nó đi ăn xong thì mở tiệc trong phòng luôn! Hai đứa hâm dở thân nhau mà lại ở chung thì sẽ như thế nào? Vâng nó chẳng có gì yomost hơn nữa. Bố tớ cũng đi ăn uống với bạn nên chỉ có hai đứa trong phòng thôi, ăn xong thích làm gì thì làm. Thế là ôn bài các thứ rồi thì hai đứa mở pạt-ty luôn! Đồ hôm qua mua tớ để dành lại chính là cho mấy ngày hôm nay đấy. Nhưng mà không chén hết đâu, bọn tớ vẫn còn biết ý biết tứ để phần lại cho bố mẹ với bọn trẻ con nữa, về chúng nó thể nào cũng đòi quà mà!
Party xong xuôi thì hai đứa dở bọn tớ cũng đi ngủ. À! Dọn phòng các thứ hết rồi ấy nhé, chứ không phải xong để đấy đâu. Bọn tôi hơi bị ý thức =)). Vì đã quá quen nhau rồi nên ngủ dễ lắm, ngủ một cách vô tư nhất có thể luôn. Thôi kệ đi!
Hẹn chuông dậy chiều là 13 giờ mà 12 rưỡi tớ đã bị bố dựng dậy để chuẩn bị trước rồi. Nhưng bố tớ không biết là trong lúc chơi bời cả hai đứa đã sắp đồ chiều thi luôn rồi, để lát dậy là chỉ có đi luôn thôi. Thi buổi chiều là Ngữ Văn, tớ không lo gì cho lắm, cả Trang cũng thế. Nó là trùm luôn rồi, cái gì cũng giỏi nên không phải lo cho nó đâu. Ngủ dậy thì hai đứa vệ sinh các thứ xong còn rề rà ăn uống nữa cơ. Không hiểu bố tớ lo cái gì nữa, phòng thi thì vẫn như sáng, thời gian thi vẫn còn sớm cả tiếng đồng hồ, mà môn thi thì cả hai đứa đều best cả, nên lo cái gì không biết nữa! Nhưng mà vì đi thi nên mình vẫn nên đi sớm ôn lại một chút. Và...đi thôi! Tớ đã khá quen với nơi đây rồi, cũng có chút thích thích. Vẫn giữ được phong thái tự tin đi đầu nên tớ thi vẫn tốt, còn trúng tủ nữa cơ. Kiểu này nếu không có gì thì 9 điểm quá dễ xơi!
Vẫn là tự tin nhưng Trang ôn hơi lệch chút xíu, may không bị tủ đè. Nó không có cơ hội bị tủ đè đâu, ít nhất là thế. Định rủ nó ở lại buổi tối luôn cho gần mà mẹ nó hổng cho nên thôi vậy. Lúc về còn nán lại buôn nữa cơ.
- Ê mày thi có thấy Tùng Dương đâu không, tao tìm mãi chả thấy đâu cả.
- Không thấy đâu, ơ tao tưởng ở chung phòng với mày mà?
- Làm gì có, tao nhìn cả mấy phòng khác cũng không có luôn. Tao hoang mang quá.
- Hay là nó không thi ở đây nhỉ, thôi ai mà biết được thằng ý! Mày phải hỏi nó thôi.
Nói rồi nó chạy về phía mẹ và đi về, còn tớ vẫn ở trong khuôn viên trường với những suy nghĩ hỗn tạp. Rốt cuộc thì cậu đang ở đâu cơ chứ?
- Sao thế con? Làm bài không tốt à?
Sợ bố để ý nên tớ đổi ngay sang giọng điệu tươi cười
- Dạ, con làm okay lắm luôn nhá!!
- Ừ, mai cố gắng phát huy nhé. Giờ đi về tắm rửa còn ăn tối.
Suốt cả quãng đường về khách sạn, cả người tớ cứ thẫn thờ mãi không thôi. Dạo này tớ không thấy Tùng Dương đâu cả, hỏi cô Giang thì cô cũng có vẻ né tránh. Ngày trước thi thoảng cậu cũng nghỉ học một vài ngày, nhưng sau đó cậu đều quay trở lại cả mà.
Còn bây giờ, Tùng Dương đi chẳng những không nói lời nào mà còn mãi chẳng trở về với tớ. Cậu cứ mất tích thế này thì tớ phải làm sao đây? Tớ nhớ cậu... nhiều lắm!! Có những lúc học mệt quá cũng nghĩ đến cậu, liệu cậu có đang mệt, đang cố gắng giống tớ không nhỉ? Cậu có nhớ tớ không?
Tớ nhận ra, hình như tớ đã lỡ cảm nắng cậu mất rồi. Tớ muốn gặp cậu, muốn dang rộng cánh tay nhỏ bé của mình mà ôm cậu, muốn nắm tay cậu đi hết con đường dài phía trước, muốn được nhìn thấy nụ cười tươi rói như ánh mặt trời của cậu, muốn nhìn thấy dáng vẻ thoải mái khi trêu chọc tớ,... muốn nhiều lắm!
Hôm nay đi thi, tớ cứ tưởng là sẽ được gặp lại cậu, để rồi cũng háo hức và mong chờ lắm! Nhưng không, tớ đã tìm loạn cả mắt ở danh sách các thí sinh trong các phòng thi, nhưng chẳng phòng nào có ghi tên thí sinh "Hoàng Tùng Dương" cả. Tớ thất vọng và hụt hẫng ghê luôn ấy. Cảm giác như cái động lực để cố gắng của mình đã biến mất rồi, trong lòng trống trải lắm. Tớ ngoài mặt cứ cười cười nói nói vô tư thế, đâu ai biết tớ nhớ cậu đến mức nào đâu.
Thời gian đáng sợ thật! Chỉ một thời gian ngắn mà cũng có thể khiến con người ta rơi vào yêu đương và sự nhớ nhung. Chỉ gần cậu có mấy lâu, mà tớ đã thích cậu, đã yêu cậu mất rồi. Tớ biết mình chẳng phải là gì của nhau cả, anh em không, thân thiết không, người yêu lại càng không. Nhưng sự chân thành mà tớ dành cho cậu... là thật.