Edit: Cháo
Hai ngày sau, Thẩm Huyên còn chưa chạm được Hà Niệm, Thẩm Luyện đã lại đến nhà gã. Lần trước tự tiện xông vào nhà Thẩm Huyên, chìa khóa dự bị đã bị gã thu lại, hắn đứng trước cửa nhà Thẩm Huyên, nhấn chuông cửa hai lần.
Là Hà Niệm ra mở cửa.
Quả nhiên, Thẩm Huyên lại không có nhà.
Không biết là ra ngoài lêu lổng uống rượu, hay là bận bịu công việc nữa.
Thẩm Luyện không thể không thừa nhận, năng lực làm việc của Thẩm Huyên mạnh hơn hắn, Thẩm Huyên đã tiếp nhận một công ty dưới danh nghĩa của cha, kinh doanh rất tốt và cũng đã nhanh chóng đứng vững trên thị trường.
Mà Thẩm Luyện mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, chỉ có thể chạy việc vặt trong công ty của cha, còn có rất nhiều kiến thức tài chính cần phải học.
Bàn về thực lực, hắn kém hơn anh trai rất nhiều, cho nên lúc đó không dốc sức tranh đoạt Hà Niệm, bởi hắn cảm thấy so ra, anh trai có thể cho Hà Niệm cuộc sống tốt hơn.
Chỉ cần Hà Niệm sống tốt, hắn có thể làm trái lương tâm của mình mà chúc mừng anh trai anh dâu trăm năm hòa hợp.
Nhưng Thẩm Luyện quá đơn thuần, sự thật hôm nay đã nói cho hắn biết, rằng người có năng lực chưa chắc đã có tình cảm. Đàn ông biết kiếm tiền chưa chắc sẽ thương vợ.
Hà Niệm đi theo Thẩm Huyên, sống không tốt chút nào.
Nghĩ tới đây, trong mắt Thẩm Luyện tràn đầy vẻ tàn bạo, khi Hà Niệm mở cửa ra, trong thoáng chốc đã nhanh chóng thu lại.
Hà Niệm nhìn thấy hắn, lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng, anh dừng lại mấy giây, sau đó nói: “Vào nhà đi.”
“Hôm nay Thẩm Huyên lại không ở nhà?”
“Ừ, công ty của anh ta có hợp tác cùng công ty nước ngoài, bận công việc rồi.”
Nghe đến công việc, ánh mắt Thẩm Luyện ảm đạm đôi chút, thiếu chút nữa hắn đã gọi thẳng tên Hà Niệm: “Hà… Anh dâu,” nhưng dù hắn có không tình nguyện cỡ nào cũng phải gọi Hà Niệm một tiếng anh dâu quy củ, hắn có thể vô lễ với Thẩm Huyên, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không muốn làm Hà Niệm khó chịu.
Thẩm Luyện nói tiếp: “Anh về nhà cùng em đi, bây giờ thu dọn đồ đạc luôn, bên nhà họ Thẩm và nhà họ Hà em sẽ giải quyết, anh chỉ cần dọn đồ đạc đi cùng em là được.” Dường như sợ Hà Niệm cảm thấy hắn không đáng tin, Thẩm Luyện ôm hết chuyện vào người mình, còn bảo đảm các thứ, muốn làm cho Hà Niệm yên tâm.
Hà Niệm trở tay không kịp, không phải là anh không hiểu ý Thẩm Luyện, nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ, hơn nữa lại chẳng có lý do gì cả.
Nếu bắt buộc phải có một lý do, vậy đó chính là Thẩm Luyện đã nhìn thấy chuyện bừa bãi của Thẩm Huyên.
Nhưng thế thì sao chứ, theo lý thì Thẩm Luyện hẳn phải giả vờ như chẳng thấy gì, bởi vì hắn cũng là người của nhà họ Thẩm, sao có thể đi giúp người ngoài được.
Ngày đó lúc Thẩm Luyện và Thẩm Huyên đối đầu với nhau, cảnh tượng Thẩm Luyện không chút lưu tình nào mà bỏ lại anh vẫn rõ mồn một ở trước mắt.
Hà Niệm không trách Thẩm Luyện, cũng không hận Thẩm Luyện. Anh biết tất cả những thứ này không liên quan gì đến Thẩm Luyện, cho dù Thẩm Luyện có muốn tham gia vào thì cũng không nên giúp anh.
Nhưng bây giờ người đứng trước mặt anh, ánh mắt kiên định muốn dẫn anh đi, thề rằng sẽ giải quyết vấn đề giúp anh, là Thẩm Luyện.
Hà Niệm lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói: “Cậu vẫn còn nhỏ…”
Cậu còn nhỏ, cho nên không hiểu được những lợi ích liên quan trong đó, cũng không hiểu được tình cảm của người trưởng thành dối trá và yếu ớt cỡ nào.
Anh nhớ tới lời của Thẩm Huyên, “Cậu còn muốn vụиɠ ŧяộʍ với anh dâu cậu hả.” Rồi lại nhớ tới lời Thẩm Luyện nói, “Tôi thích anh dâu đấy thì sao.”
Hà Niệm cảm thấy Thẩm Luyện quá ngây thơ, lời như vậy lại nói ra miệng được, tuy lúc đó anh thật sự đã cảm động, nhưng giờ nhìn lại, đó chẳng qua chỉ là lời nói tùy tiện bốc đồng của trẻ con mà thôi.
Hơn nữa anh cảm thấy, chuyện hỗn loạn này của anh và Thẩm Huyên, không thể để một đứa trẻ như Thẩm Luyện đến thu dọn được.
Hắn còn nhỏ, cho nên phải sống vui vẻ dưới ánh mặt trời, chứ không phải nhúng tay vào cái chuyện tồi tệ giữa anh và Thẩm Huyên, bận tâm vào mấy thứ vô dụng này.
“Hà Niệm!”
Thẩm Luyện đột nhiên cất cao giọng, hơn nữa còn gọi thẳng tên của anh, như là vội vã muốn chứng minh cái gì đó, “Em đã trưởng thành rồi, giờ em đang học rất nhiều thứ, cha đánh giá em rất cao, em đang thực tập, sau này sẽ tiếp nhận một công ty khác của cha, Thẩm Huyên làm được, em cũng có thể làm được.”
Hắn cầm lấy tay Hà Niệm, giọng nói có phần đáng thương, “Anh à, về nhà cùng em đi.”
“Anh phải tin em.”
Trái tim Hà Niệm đập thình thịch theo tiếng gọi anh kia của Thẩm Luyện.
Anh đã cúi đầu sống một cuộc sống khuất nhục quá lâu, giống như một quả bóng da, bị người ta đá tới đá lui là anh cũng lăn qua lộn lại, không tức giận cũng chẳng oán hận.
Ngu ngốc làm sao, cũng đáng buồn làm sao.
Nếu không phải tiếng “Anh” này của Thẩm Luyện nhắc nhở, anh cũng suýt chút nữa quên mất, rằng mình cũng được coi là “anh” ở trước mặt một số người.
Họ sẽ cảm thấy tự ti và luống cuống bởi sự chênh lệch về tuổi tác ở trước mặt anh.
Giống như Thẩm Luyện hôm nay, liều lĩnh như một chú cún con, gào khóc kêu loạn, ra sức chứng minh bản thân rất giỏi, lôi kéo tay áo anh muốn giúp anh thoát ra khỏi vũng bùn.
Hà Niệm ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào mắt Thẩm Luyện, như là muốn phân biệt xem hắn có đang nói lung tung hay không.
Anh nghĩ, ở cái tuổi của Thẩm Luyện, anh có được sự dũng cảm như thế không? Cái từ dám yêu dám hận này, đã cách anh xa lắm rồi.
Bởi vì không có vị trí gì trong nhà, cho nên anh đã hình thành nên tính cách nhẫn nhục chịu đựng, sau đó bị ném tới nhà họ Thẩm để đổi lấy lợi ích, anh không có quyền từ chối, chịu tủi nhục ở nhà họ Thẩm, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phản kháng.
Hà Niệm bỗng cảm thấy hơn hai mươi năm cuộc đời của mình sống thật quá buồn cười.
Mà Thẩm Luyện bị Hà Niệm nhìn cho căng thẳng, tim đập rộn lên, tai cũng lặng lẽ đỏ ửng.
Hắn nghĩ, Hà Niệm thật đẹp, nếu cười nhiều hơn nữa thì càng đẹp hơn.
Thẩm Luyện đưa tay che mắt Hà Niệm lại, nói: “Anh, anh đừng nhìn em như vậy.”
Mê người quá rồi.
Trước mắt Hà Niệm tối sầm, lông mi của anh cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ lòng bàn tay của Thẩm Luyện. Anh chớp chớp mắt, hàng mi phe phẩy khiến trái tim Thẩm Luyện ngứa ngáy.
“Thẩm Luyện,” Hà Niệm quyết định dũng cảm một lần, anh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm hỏi hắn: “Lời cậu nói ngày đó, là thật sao?”
Thẩm Luyện không che mắt Hà Niệm nữa, hắn cũng nghiêm túc đối mặt với Hà Niệm, nói: “Đương nhiên là thật rồi anh à.”
Hắn nói với Hà Niệm: “Em thích anh, cho nên anh muốn về nhà với em không?”
Xuyên qua ánh mắt của Thẩm Luyện, Hà Niệm nhìn thấy chính mình, anh quyết định liều một phen, lựa chọn tin tưởng chàng kỵ sĩ với trái tim ngập tràn sự chân thành này.
Hà Niệm ngẩng đầu, cố gắng nở nụ cười với Thẩm Luyện.
“Được, Thẩm Luyện, tôi theo cậu về nhà.”