[4] GIẢI QUYẾT
Cố Thanh Dật từ chối phối hợp với phương pháp điều trị của các bác sĩ, anh không kháng cự quá đáng, chỉ là không nói chuyện hoặc dứt khoát đi ngủ. Dù Cố Uyên, Thành Mẫn và Cố Quân Trạch khuyên nhủ thế nào, anh đều giữ im lặng. Bản thân anh biết rõ mình không có vấn đề tâm lý, vốn không cần bác sĩ tâm lý. Nhưng nhà thôi miên đó khiến anh không dám xem thường. Anh chưa từng tiếp xúc, cũng không biết nhà thôi miên có đỉnh như trong lời đồn hay không, nhưng anh không thể mạo hiểm, anh không thể tiết lộ một chút xíu gì về chuyện liên quan đến Bạch Y Y.
Những ngày bị giam giữ không quá khó chịu với Cố Thanh Dật, họ cũng phát hiện để anh ở trong phòng thì không quá thỏa đáng nên cho phép anh dùng điện thoại và máy tính, cũng cho anh xem tivi.
Ban ngày, phần lớn thời gian Cố Thanh Dật đều xem tivi với cô. Chỉ là cô không ham thích tivi như trước đây nữa, sự chú ý của cô đặt vào anh nhiều hơn, cô sẽ cầm tay anh lên thổi hơi vào cổ tay anh. Lúc đó cổ tay anh bị túm chặt, có vết thương nhỏ, bây giờ đã khỏi song cô rất cố chấp thương xót bằng cách của cô, bởi vì cô nhớ chỗ đó đã từng bị thương.
Bạch Y Y ngồi trước mặt anh, đây là yêu cầu của anh, tầm nhìn thế này sẽ chỉ khiến người nhà anh tưởng rằng anh đang xem tivi.
Anh nhìn bóng lưng cô, không biết vì ánh sáng hay vì anh nảy sinh ảo giác mà hình như cô không còn quá trong suốt nữa. Chẳng rõ tình huống này là tốt hay xấu, anh hơi lo lắng.
Bạch Y Y.
Anh thầm gọi cái tên này. Cảnh ngộ rất kỳ lạ. Ban đầu lúc nhìn thấy cô, anh muốn trốn tránh theo bản năng, có lẽ bản thân anh đã có dự cảm rằng không được lo chuyện của cô vì nó sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình. Khi cô đột ngột xuất hiện bên cạnh anh, anh bài xích, phẫn nộ, muốn đuổi cô, thậm chí cũng muốn khiến cô biến mất.
Sau khi biết nguồn gốc của cô, suy nghĩ của anh về cô hoàn toàn thay đổi, bởi dẫu sao cô đâu có làm sai gì? Cô giống như một đứa trẻ, vốn chẳng thể quyết định sự ra đời của mình, cô không có quyền lựa chọn đến thế giới này, anh không thể coi cô thành quái vật và muốn làm cô biến mất chỉ vì cô đặc biệt.
Anh thương hại cô, cũng đồng cảm với cô, và âm ỉ nỗi áy náy với cô. Nguyện vọng của cô quá nhỏ, lại khó như thế, cô chỉ muốn làm người mà thôi.
Anh dạy chữ cho cô, để cô biết về thế giới này, họ sống hòa thuận dưới một mái nhà, chẳng rõ tự lúc nào, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên gần gũi, anh thậm chí đã quên mất họ không phải cùng một giống loài.
Advertisement
Cố Thanh Dật khẽ thở dài một hơi, không biết là bất lực hay chỉ là bày tỏ sự lực bất tòng tâm. Anh phân tích mọi thứ bằng lý trí. Người có niệm thì phần lớn sẽ chết đột ngột, rất nhiều người trong số họ cam tâm tình nguyện ư? Niệm là người bạn đời được nặn ra từ hình mẫu người mà đáy lòng mình thích nhất, phối hợp với tất cả ảo tưởng của bản thân, khiến người ta sao có thể không thích cho được, cộng thêm việc chung đυ.ng ngày đêm, tình cảm như thế vượt qua tất cả, từ một góc độ nào đó thì đó cũng là chuyện rất hạnh phúc khi được ở bên người mà mình thích nhất, lại còn cùng chung sinh mệnh, cùng sống cùng chết.
Bạch Y Y là niệm của anh ư?
Cố Thanh Dật không biết. Nhưng cô đơn thuần và trong sáng như thế, anh biết, mình chẳng thể để mặc cô rời xa, cô rời xa mình thì có thể sống thế nào?
Cho nên? Anh phải chăm sóc cô cả đời?
Cố Thanh Dật không muốn suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Buổi tối, Cố Thanh Dật sẽ giảng cho cô nghe về lịch sử, thi thoảng trông cô sẽ hơi lố, kéo lấy tay anh mà hỏi: Con người thật sự do vượn tiến hóa thành ư? Trông không giống mà, con người đâu có nhiều lông như thế!
Cố Thanh Dật nhẫn nại giải thích cho cô, thời gian trôi qua rất nhanh, cách chung đυ.ng dè chừng như thế lại thoảng mùi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cảm giác cũng vui vui.
Ngày hôm sau, cửa phòng bị đẩy ra, Cố Thanh Dật tưởng là người làm đưa cơm nên không lưu ý, cho đến khi không có bất cứ âm thanh nào, anh mới nhìn sang.
Đới Tâm Từ ngây ngốc nhìn anh, cô đã gầy đi và trông rất chán nản.
Cố Thanh Dật lạnh nhạt nhìn cô. Họ là bạn học cũ, hồi đi học, cảm giác của anh với cô cũng được, sau này cô xuất ngoại, chút ít cảm giác đó cũng phai nhòa theo sự ra đi của cô, nhưng anh biết cô là mẫu hình mà anh thích.
“Ông vẫn ổn chứ?” Đới Tâm Từ cắn môi, khó khăn lắm mới nói ra được câu này.
Cố Thanh Dật gật đầu. “Trông bà… có vẻ không ổn lắm.”
Đới Tâm Từ nghe câu này thì hơi kích động. “Ông… tại sao ông phải bảo vệ thứ đó?”
Cố Thanh Dật chợt hiểu ra, người nhà anh không thể kể chuyện này vì dẫu sao nó cũng quá khó bề tưởng tượng, người khác sẽ không tin mà sẽ chỉ nhận định cả nhà này đều bị thần kinh, cho dù tin thì cũng sẽ cảm thấy chắc chắn là vì anh đã làm chuyện khuất tất nên ma quỷ mới quấn lấy anh chứ không quấn lấy người khác. Suy cho cùng thì lòng người cũng quá đỗi phức tạp.
Cố Thanh Dật biết, chắc chắn chính cô đã nhận ra điều gì đó, bảo sao người nhà anh bỗng nhiên biết, là vì cô đã quan sát mình tỉ mỉ.
“Trạng thái tinh thần của bà không ổn lắm, về nghỉ ngơi đi!”
Đới Tâm Từ nhìn anh vẻ không thể tin nổi. “Cố Thanh Dật, ông… sao ông…”
Câu chuyện thư sinh bị yêu tinh mê hoặc, dù thế nào cô cũng không muốn tin là nó lại xảy ra với Cố Thanh Dật.
“Cảm ơn bà đã đến thăm tôi, tôi rất ổn, thật sự rất ổn.”
Đới Tâm Từ nhìn anh hồi lâu, mắt đỏ hoe, cắn môi, cuối cùng ra về.
Bạch Y Y ngây ngẩn nhìn về hướng Đới Tâm Từ rời đi. “Cô ấy tổn thương rồi.”
Cố Thanh Dật nhắm mắt lại.
…
Mấy hôm nay Thành Mẫn vẫn chồng chất tâm sự, cả người tiều tụy hơn không ít. Họ đều đang nghe ngóng các thầy nổi tiếng, qua một vài con đường, họ biết được thầy giỏi thực sự ít đến đáng thương, có thể gặp chứ không thể cưỡng cầu, các thầy trên thị trường gần như đều điêu ngoa, khi thật sự gặp chuyện tâm linh kỳ dị thì còn chạy nhanh hơn bạn. Bởi thế họ vẫn không tìm được thầy có thể giải quyết chuyện này.
Còn đạo sĩ mà Thẩm Huệ tìm? Nếu thật sự đáng tin cậy thì Hạo Minh sẽ chết đột ngột à? Chắc chắn là tên lừa đảo rồi.
Thành Mẫn ngủ không ngon, người cứ mơ màng, nửa tỉnh nửa mơ, trong tâm trí đột nhiên vang lên câu – người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Thành Mẫn sợ đến mức ngồi bật dậy thở hổn hển, tim đập nhanh như thể sắp nhảy ra ngoài.
“Sao, mơ thấy ác mộng à?” Cố Uyên bật đèn, toan khuyên bà đừng lo, nếu không Cố Thanh Dật còn chưa làm sao thì bản thân bà đã sụp đổ trước rồi, kết quả là nhìn thấy dáng vẻ của vợ, Cố Uyên giật nảy mình.
Thành Mẫn căng thẳng túm lấy tay ông. “Ông còn nhớ lời Thẩm Huệ nói không?”
“Lời nào?”
“Chị ta nói tôi cũng sẽ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh giống chị ta, sao chị ta lại nói thế?”
“Chị ấy nói vớ vẩn thôi!”
“Không, không phải. Chị ta nói tôi đã hại Hạo Minh, chị ta căm hận tôi, chị ta muốn khiến tôi đau khổ, cho nên chị ta nguyền rủa tôi… Sau đó Thanh Dật gặp chuyện.”
“Thành Mẫn.”
“Đúng là vậy rồi, chắc chắn là vậy rồi, là trò mà Thẩm Huệ bày ra, chính là chị ta. Ông đừng có không màng đến sống chết của con trai mình mà tha cho chị ta chỉ vì chị ta là chị dâu ông, chính là chị ta, chính chị ta muốn hại con trai mình…”
…
Trạng thái của Thành Mẫn rất bất ổn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp. Cố Uyên hết cách, chỉ có thể cùng Cố Quân Trạch và bà đến nhà Cố Kình theo ý của bà.
Cố Kình thấy họ đến thì cũng rất thắc mắc, trông thấy dáng vẻ của Thành Mẫn thì giật nảy mình.
“Cho tôi gặp Thẩm Huệ, cho tôi gặp chị ta.” Hai mắt Thành Mẫn đỏ ngầu.
Cố Uyên rất ngại ngùng khi đối diện với Cố Kình, nhưng vẫn gắng gượng trình bày, Cố Kình hơi khó chịu, nhưng cuối cùng không phản bác.
Thành Mẫn vừa thấy Thẩm Huệ thì đã xông tới, kéo áo Thẩm Huệ. “Chị đã làm gì con trai tôi? Chị nói đi, rốt cuộc chị đã làm gì…”
Cố Uyên và Cố Quân Trạch vội đến kéo Thành Mẫn lại.
Nhưng Thẩm Huệ lại ngẩn người, sau đó nở nụ cười. “Con trai cô gặp chuyện rồi? Gặp chuyện rồi hả? Giống như Hạo Minh? Ha ha, ông trời có mắt rồi…”
Thành Mẫn không kích động nữa, bà nhìn nét mặt điên cuồng và khoái trá của Thẩm Huệ thì gần như muốn quỳ xuống. “Chị đã làm gì Thanh Dật? Tôi cầu xin chị tha cho nó, tôi cầu xin chị đấy…”
“Thành Mẫn, cô cũng có ngày hôm nay, báo ứng đấy, chính là báo ứng đấy. Muốn cứu nó? Không thể đâu, Hạo Minh chết rồi, để con trai cô cũng đi bầu bạn với thằng bé đi!”
Cố Kình cũng đã nghe ra, ông nhìn vợ mình vẻ chẳng thể tin nổi. “Bà… bà đã làm gì? Hạo Minh chết là chuyện ngoài ý muốn, có liên quan gì đến vợ chồng họ đâu.”
“Ha, Hạo Minh bị họ hại chết đấy, dựa vào đâu mà con trai tôi chết còn con trai cô ta vẫn sống sờ sờ chứ.”
Cố Kình không nhịn được mà tát cho Thẩm Huệ một bạt tai. “Sao bà có thể ác độc như thế? Rốt cuộc bà đã làm gì? Thanh Dật và Hạo Minh thân thiết như thế, bà làm vậy thì Hạo Minh sẽ không thấu hiểu cho bà đâu, thằng bé sẽ ghét bà, bởi vì bà khiến nó chết rồi mà cũng phải vác theo một mạng người.”
Thẩm Huệ cười quái gở. “Mấy người muốn cứu Cố Thanh Dật hả… Vô dụng thôi, hết cơ hội rồi.”
Cố Quân Trạch không nhịn được mà lên tiếng: “Bác đã làm gì rồi?”
Thẩm Huệ cười phá ra. “Đạo sĩ Trương bảo tôi đốt cuốn tiểu thuyết đó đi, tôi không đốt, tôi đặt nó vào xe của Cố Thanh Dật… Cậu ta quả nhiên gặp chuyện, thứ đó lại quấn lấy cậu ta rồi, đúng không? Ha ha ha, hết đường cứu rồi, Cố Thanh Dật sẽ giống như Hạo Minh thôi… Không ai cứu nổi cậu ta nữa, không cứu nổi nữa đâu.”
Nếu có thể cứu thì Hạo Minh của bà ta sẽ ra đi chắc, cho nên hết đường cứu rồi, đi bầu bạn với Hạo Minh đi!
…
Thành Mẫn gần như ngất đi, bà bắt mình phải xốc lại tinh thần, kiên định nói với chồng và con trai: “Chúng ta đi tìm đạo sĩ Trương.”
Không cần bà nói, Cố Uyên và Cố Quân Trạch cũng định đi tìm đạo sĩ đó.
Cố Kình đi theo họ.
Muốn tìm Trương Thành Hán không khó, bởi dù sao ông ta cũng hoạt động trong giới này, vừa kiếm chút tiền vừa giải quyết khó khăn cho người khác.
Thành Mẫn nhìn thấy Trương Thành Hán thì lập tức muốn quỳ xuống. “Mong thầy hãy cứu con trai tôi, xin thầy hãy cứu lấy nó.”
Trương Thành Hán rất bối rối, Cố Quân Trạch an ủi mẹ mình rồi mới nói rõ với Trương Thành Hán mục đích đến đây.
Trương Thành Hán nghe xong thì trầm mặc nhìn họ. “Cố Thanh Dật từng đến tìm tôi.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trương Thành Hán kể lại chuyện Cố Thanh Dật đến tìm ông ta cho họ biết, đồng thời cũng nói chuyện liên quan đến niệm, Cố Thanh Dật cũng biết thứ đó chính là niệm.
Thành Mẫn lải nhải nhiều lần rằng nhất định phải cứu con trai bà.
Cố Kình đỏ hoe mắt nhìn sang Cố Uyên mà sám hối, thật sự là họ đã hại Cố Thanh Dật, là Hạo Minh gọi thứ đó đến, là Thẩm Huệ chuyển sách cho Thanh Dật nên mới khiến Thanh Dật gặp chuyện.
Trương Thành Hán bị Thành Mẫn bám lấy mà bất đắc dĩ. “Chuyện này tôi không thể giải quyết được, tìm sư phụ tôi có lẽ sẽ có cách.”
Thế là cả nhà Cố Uyên lại lập tức đi thăm hỏi Thẩm Hải Lâm.
Thành Mẫn thấy Thẩm Hải Lâm thì lại quỳ xuống xin ông hãy cứu lấy con trai bà.
Thẩm Hải Lâm không phản ứng quá dữ dội. “Niệm khác với ma quỷ bình thường, nó được sinh ra bởi ý niệm của con người, tôi chưa từng xử lý chuyện thế này, không rõ nên làm thế nào.”
“Cầu xin thầy hãy cứu lấy con trai tôi, thằng bé vô tội, thằng bé chẳng làm gì cả.”
Thẩm Hải Lâm im lặng cười, thứ đó đã trở thành niệm của Cố Thanh Dật, chính là nhân quả của Cố Thanh Dật rồi, vô tội ư? Người có thể gặp được niệm thì không gánh được hai chữ “vô tội”, huống hồ bản thân cậu ta cam tâm tình nguyện nuôi niệm này.
Tất cả mọi người đều cầu cứu Thẩm Hải Lâm, cần bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần ông có thể giải quyết chuyện này.
Thẩm Hải Lâm thở dài một hơi. “Tôi thật sự không biết giải quyết thế nào, bởi dù gì thì niệm và người vốn là một thể, nhưng nếu mọi người đã muốn đuổi niệm đi thì tôi có thể cho mọi người gợi ý thế này.”
Gợi ý gì?
“Nếu tất cả đều bắt đầu từ cuốn tiểu thuyết kia thì trước tiên phải đốt cuốn tiểu thuyết đó đã, không chỉ bản ban đầu mà phải đốt tất cả các bản. Nhưng đốt sách cũng không hoàn toàn thỏa đáng, bởi dù sao rất nhiều độc giả vẫn có hình tượng nhân vật đó trong lòng, phải thiêu hủy hình tượng đó, mọi người phải tìm được tác giả bảo người ta viết lại cuốn tiểu thuyết này, thay đổi hết tên rồi thiết lập nhân vật, hoàng toàn xóa sổ sự tồn tại của cô ta… Chuyện này hơi rắc rối, có xử lý hay không tùy vào mọi người thôi.”
…
Người nhà họ Cố cùng ra về.
Trương Thành Hán lấy làm khó hiểu nhìn sư phụ mình. “Làm vậy là có thể khiến niệm biến mất ạ? Nhưng niệm rõ ràng do con người tạo ra, không liên quan nhiều đến cuốn tiểu thuyết đó mới phải chứ ạ.”
“Suy cho cùng thì niệm này đặc biệt, là từ tiểu thuyết mà ra, tiểu thuyết tương đương với nhà của cô ta.”
“Mất nhà thì người sẽ chết ạ?” Trương Thành Hán lắc đầu. “Mất nhà, con người ta sẽ đau buồn, nhưng sẽ không chết mà thầy.”
Thẩm Hải Lâm cười. “Làm nghề của thầy trò ta thì phải bớt tạo sát nghiệp giúp người nhiều hơn, niệm không phải yêu ma quỷ quái mà là nhân quả của một người, chúng ta không nên phá hoại.”
“Thế sao thầy còn bảo họ đốt nhà của người ta ạ?”
Thẩm Hải Lâm thở dài. “Niệm này hình thành rất đặc biệt, mỗi độc giả đều có ảo tưởng về cô ta, chỉ có ảo tưởng của Cố Hạo Minh trở thành niệm, Cố Hạo Minh đã tranh đoạt với vô số người nên tiêu hao nhiều, bởi thế cậu ta chết khi còn trẻ. Bây giờ tiểu thuyết vẫn còn, tác dụng phụ với Cố Hạo Minh trước đó sẽ chuyển sang Cố Thanh Dật…”
Trương Thành Hán bỗng ngộ ra. “Sau khi thiêu hủy tiểu thuyết, thứ mà Cố Thanh Dật phải đánh đổi chỉ là nhu cầu sinh tồn của bản thân niệm, không cần tiêu tốn sức lực để tranh đoạt với người khác…”
Thẩm Hải Lâm cười mà không nói.
“Sư phụ, sao thầy lại phải giúp họ ạ!”
Thẩm Hải Lâm vươn ngón tay ra tính toán, tại sao nhỉ? Có lẽ vì tính ra đây là tình kiếp mà hai người kia đang trải qua, tình kiếp này không phải kiếp bình thường, tình yêu chết đi sống lại mới có thể tháo cởi nút thắt chết mà Nguyệt Lão đã buộc, kiếp này cứ để họ sống dễ chịu một chút đi!
oOo
Cố Thanh Dật cảm nhận rất rõ ràng sự thay đổi của người thân dạo này, trước đây họ sẽ đến phòng anh nói chuyện, đặc biệt là mẹ anh, bây giờ họ rất hiếm khi đến, giống như đang bận bịu chuyện quan trọng gì đó. Anh hơi bất an, song liên tưởng đến lời Thẩm lão tiên sinh từng nói rằng chỉ có người tạo ra niệm mới có thể nhìn thấy cô, anh lại thoáng yên lòng.
Anh đương nhiên sẽ không biết gần như tất cả người nhà họ Cố đều được huy động, họ liên lạc với nhà xuất bản phát hành cuốn Anh – người yêu em, lấy tất cả những cuốn còn tồn kho và những cuốn ở các nhà sách về, đồng thời thu hồi sách trong tay tác giả với giá cao, đăng bài trên mạng cho biết cuốn sách này có vấn đề, thêm việc tác giả cũng kêu gọi thu hồi sách nên mọi chuyện được tiến hành cũng coi như thuận lợi. Bên cạnh đó, tác giả vốn có bản thảo, chỉ cần thay đổi nội dung về Bạch Y Y, diễn biến tình cảm của nam nữ chính không bị ảnh hưởng, bởi thế tác giả cũng mau chóng hoàn thành việc này. Có điều, sau khi thay đổi Bạch Y Y từ người trong lòng nam chính thành em gái nữ phụ thảo mai tục tằn, tác giả đã phải nhận lấy sự bất mãn từ một vài độc giả, ngoài ra những thứ khác vẫn ổn.
Mục đích nhà họ Cố thu mua sách khiến người ta rất chú ý, nhưng sau khi nghe ngóng nhiều nguồn, chẳng ai có được thông tin xác thực, còn tác giả gốc nhờ chuyện này mà hết sức được quan tâm nên cũng nổi tiếng một phen.
Cố Thanh Dật cùng Bạch Y Y xem tivi, là một bộ phim học đường, điều hiếm có là bộ phim được gọi là phim truyền cảm hứng, song lại bị các diễn viên chính diễn thành phim hài, cô đã cười rất nhiều lần.
Trước đây Cố Thanh Dật không xem phim kiểu này, bây giờ lại cảm thấy thú vị, nhất là khi thấy cô cười, tâm trạng của anh cũng trở nên tốt hơn.
Bất chợt, cô không cười nữa. Sắc mặt Cố Thanh Dật tối sầm, anh muốn hỏi cô bị làm sao, song lại trông thấy khuôn mặt trắng nhợt của cô, gần như trong khoảnh khắc, cả người cô tan biến thành sương.
Anh trợn mắt. “Y Y?”
Anh vươn tay ra, song không tóm được cô. Anh như nhìn thấy cô vào lần đầu tiên, giây trước sợ sệt nhìn mình, giây sau đã tan biến như sương. Khi ấy cô đã tiến vào trong cuốn sách đó, bây giờ thì sao?
Anh lập tức phá hủy camera giám sát. “Bạch Y Y? Em ở đâu, em đi đâu rồi?”
Không có câu trả lời.
Anh như phát điên, tìm kiếm hình bóng cô khắp cả phòng dù rõ ràng biết cô không thể trốn ở đâu cả, cô sẽ chỉ đi theo anh thì sao có thể trốn cơ chứ. Lúc chơi trốn tìm, chỉ cần anh gọi tên cô, cô sẽ ngay lập tức xuất hiện khiến anh cực kỳ bất lực.
Bạch Y Y, Bạch Y Y.
Anh ra lệnh cho mình bình tĩnh lại. Cô không phải yêu cũng chẳng phải ma, không tồn tại cách nói đã bị ai thu phục. Huống hồ lần trước Trương Thành Hán làm phép, sau đó cô vẫn xuất hiện, lần này có lẽ cũng giống như lần trước thôi.
Anh muốn bắt mình bình tĩnh lại, nhưng lại không làm được, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lúc Cố Quân Trạch đi vào thì trông thấy dáng vẻ kìm nén của Cố Thanh Dật, anh thở phào một hơi, cách này quả nhiên hữu dụng.
Cố Thanh Dật ngoảnh mặt sang, nhìn anh. “Mọi người đã làm gì rồi?”
Cố Quân Trạch không trả lời, nhìn vào camera. “Sao phải phá hủy nó?”
“Nhìn nó không thuận mắt, em có phải phạm nhân đâu.”
“Thế tại sao lại cứ phải thấy nó không thuận mắt vào lúc này?”
“Anh cả, sao giờ này anh không ở công ty?”
Cố Quân Trạch và Cố Thanh Dật đồng thời nhìn nhau, người ở cạnh nhau lâu nhất, cũng hiểu đối phương nhất, sự thấu hiểu này có lúc là ăn ý, có lúc lại là…
Cố Quân Trạch ngồi xuống. “Thứ đó biến mất rồi à?”
Cố Thanh Dật cười, im lặng.
“Thanh Dật, dù chú thương hại cô ta hay cảm thấy cô ta vô tội thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi, dù sao chú cũng không thể vì cô ta mà khiến mọi người đau buồn chứ? Bọn anh thiêu hủy hết cuốn tiểu thuyết đó rồi, cô ta sẽ không xuất hiện nữa đâu, chú cũng quên đi, sau này sống cho thật tốt vào.”
Cố Thanh Dật á khẩu, dường như trong cổ họng có thêm thứ gì đó, anh nuốt ực nó xuống.
Cô sẽ không xuất hiện nữa?
Bên tai anh chỉ nghe thấy một câu nói lặp lại – Em muốn sống, em muốn làm người.
Cố Quân Trạch im lặng rời khỏi.
Cố Thanh Dật không làm ầm lên, cũng không nói chuyện, không ai làm phiền anh, anh cũng không bị giam cầm nữa, mọi thứ như trở lại thuở ban đầu.
Cố Thanh Dật ở trong phòng ba ngày, anh vẫn một mực xem tivi, thi thoảng nhìn vào vị trí bên cạnh. “Thành ngữ ‘Sức lừa đã kiệt’ có nghĩa là…”
Anh đột ngột khựng lại, người cần anh giải nghĩa đã đi rồi, anh ngây ngốc nhìn vị trí trống không ấy, nhíu mày.
Sao cô lại dễ dàng ra đi như thế? Anh nghĩ không thông, sau đó cũng không muốn nghĩ nữa.
Cố Thanh Dật cuối cùng cũng ra khỏi phòng, Thành Mẫn đích thân nấu rất nhiều món ăn mà anh thích, lúc ăn cơm, bà còn chủ động gợi chuyện, ngay cả Cố Uyên luôn nghiêm túc cũng chủ động khơi chủ đề. Cố Thanh Dật không im lặng, ngược lại phối hợp với họ, không ai nhắc đến thứ không biết tên đó nữa, như thể có ý muốn quên đi chuyện này.
“Bố mẹ, con vẫn muốn về căn hộ, dù gì con cũng đã quen sống ở đó rồi.” Anh gác đũa, bàn bạc với họ.
Thành Mẫn hé miệng muốn nói gì đó song bị Cố Uyên ngăn lại. “Được, con muốn sống bên ngoài thì cứ sống, vẫn như ngày trước.”
Vẫn như ngày trước?
“Bố, mẹ, anh cả, con xin lỗi, thời gian này con đã khiến mọi người lo lắng, là lỗi của con.”
Thành Mẫn đỏ hoe mắt, suýt thì rơi lệ. “Con vẫn ổn là được, mẹ không mong mỏi điều gì từ con nữa.”
…
Cố Thanh Dật trở về căn hộ, anh đứng ở cửa, bước chân như đông lại, không thể động đậy, muốn đẩy cửa ra để chứng minh phỏng đoán của mình nhưng lại thấy sợ hãi.
Cuối cùng anh vẫn đẩy cửa ra, chỉ liếc mắt nhìn anh đã biết nơi này từng bị người ta lục lọi, cuốn tiểu thuyết mới mua để ở trong phòng sách đã biến mất.
Anh hơi lấy làm may vì khi ấy mình đã thuận tay mua cuốn tiểu thuyết đó, họ lấy cuốn tiểu thuyết đó đi thì liệu có lục tìm một cuốn khác không?
Anh đi đến ban công phòng mình, ở đó đặt mấy chậu hoa, trong đó có một chậu lan trúc treo giả, nhìn từ xa có thể tưởng giả thành thật. Anh lấy chậu lan trúc treo ra, dưới đất chôn cuốn sách đã được bọc bằng vải đặc biệt, đây là cuốn Anh – người yêu em ban đầu.
Anh cẩn thận lấy cuốn sách đó ra, lại cẩn thận lật giở, động tác khẽ khàng.
“Y Y?”
Không có lời hồi đáp.
“Y Y?”
Anh nằm trên giường, đặt sách lên ngực, nhắm mắt lại. “Em rất thích nghe câu chuyện tình yêu giữa người và ma đúng không? Hôm nay anh kể cho em nghe nhé! Ninh Thái Thần đi qua một ngôi chùa, bên trong vô cùng tinh xảo xa hoa… Thôi vậy, anh tự dưng không muốn kể cho em nghe nữa, em có muốn nghe không?”
Cô chắc chắn sẽ hỏi anh, Ninh Thái Thần và Nhϊếp Tiểu Thiến cuối cùng có ở bên nhau không, có nhiều phiên bản như thế, có vẻ nhiều bi kịch, cô sẽ đau buồn đấy!
“Không trả lời thì anh không kể nữa.”
…
Cố Thanh Dật tỉnh dậy và mở mắt ra, ánh dương chui vào từ ô cửa sổ, căn phòng sáng bừng, có thể tưởng tượng được hôm nay là một ngày đẹp trời. Anh nhìn trần nhà, mấy giây sau, dường như cảm nhận được điều gì, anh nghiêng đầu nhìn sang bên trái.
Bạch Y Y nhoài người bên giường, hai tay chống cằm, miệng cười rạng rỡ, tựa như ánh nắng chảy vào từ ngoài cửa sổ.
Cố Thanh Dật lặng im mấy giây, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, thứ mà anh trông thấy vẫn là khuôn mặt tươi cười của cô.
Anh vươn tay ra, sờ khuôn mặt cô, xúc cảm mềm mại mịn màng đó khiến trái tim anh cũng run rẩy theo.
Bạch Y Y chớp mắt. “Nhϊếp Tiểu Thiến cuối cùng đi đầu thai mà, anh quên rồi à?”
“Ừ, anh quên mất rồi.”
“Chúng mình cùng xem mà, trí nhớ anh không tốt lắm nhé.”
“Ừ.”
Cố Thanh Dật nhìn cô, luôn cảm thấy có gì đó bất thường nhưng lại không nói ra được.
Bạch Y Y nói cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, sau đó cô cũng không biết nữa, dường như cô nghe thấy giọng anh, nhưng cô quá mệt nên cũng chẳng có sức lực mà nói chuyện nữa. Đợi khi tỉnh lại, cô đã thấy anh vẫn đang ngủ; về phần cô, cảm giác khó chịu đó đã biến mất, cô cảm thấy mình sắp tràn trề sức sống rồi.
Cố Thanh Dật thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ cô thật sự quay về trong cuốn sách này? Sự biến mất của cô liệu có liên quan đến việc họ thiêu hủy tiểu thuyết hay không? Những cuốn sách bị thiêu hủy đó có ảnh hưởng đến cô hay không?
Anh trở dậy. “Cùng anh đến một nơi.”
Bạch Y Y đương nhiên ngoan ngoãn đi theo anh.
Cố Thanh Dật chủ động nắm tay cô, Bạch Y Y nhìn tay mình, lòng ngọt lịm như thấm mật.
Họ cùng vào thang máy, người trong thang máy nhìn họ, Cố Thanh Dật không chú ý đến ánh mắt đối phương.
Ra khỏi thang máy, Bạch Y Y chạy đi mở cửa xe anh ra, ngồi vào ghế phó lái. Cố Thanh Dật nhìn cô, vẫn chưa nghĩ ra có gì quái lạ.
“Anh cứ nhìn em mãi làm gì?” Bạch Y Y bối rối nhìn anh.
Cố Thanh Dật cười.
Trắng hơn một chút rồi nhỉ? Hay là nụ cười rạng rỡ hơn? Xinh đẹp hơn? Giọng nói êm tai hơn?
Cố Thanh Dật lái xe ra khỏi khu chung cư, khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng ở cổng khu chung cư, Bạch Y Y đột nhiên vươn tay kéo vạt áo anh.
“Ơi?” Cố Thanh Dật đã hình thành phản ứng theo bản năng với động tác này của cô.
“Thơm quá, em đói rồi, muốn ăn cơm.”
Cố Thanh Dật giẫm kít phanh, anh kinh ngạc nhìn cô, cảm giác quái lạ đó cuối cùng đã có lời giải đáp, bây giờ cô giống một con người rồi, chứ không phải là trạng thái trống rỗng lơ lửng đó, cô đã bớt trong suốt đi mấy độ, không còn bềnh bồng trong không khí như đám mây nữa.
“Sao thế ạ?” Bạch Y Y giật nảy mình vì ánh mắt của anh, cô nói gì sai rồi ư?
Cố Thanh Dật kéo cô xuống xe, thuận tay ngăn cản một thanh niên đang đi làm lại. “Cậu trông thấy cô ấy không?”
Người đàn ông nhìn anh, rồi lại nhìn Bạch Y Y. “Biết là người yêu anh xinh rồi, được rồi chứ… Đồ thần kinh!”
Họ đều có thể nhìn thấy cô?
Cố Thanh Dật cứng đờ người, bảo cô quay lại xe. Anh mua trứng trà, sữa đậu nành và bánh bao, cô ăn rất vui vẻ, còn bón cho anh ăn hai cái bánh bao.
Cố Thanh Dật rất phối hợp, không muốn làm cô sợ nữa.
Chuyện này là sao?
Sao cô lại đột ngột thành người? Cô là niệm đã đủ khó tin rồi, bây giờ cô từ thực thể hư ảo biến thành người ư?
Là vì những cuốn sách bị hủy đó ư?
Cố Thanh Dật đưa Bạch Y Y đi tìm Thẩm Hải Lâm, bây giờ đầu óc anh cứ đờ đẫn, muốn biết ý kiến của người chuyên nghiệp trong ngành này.
Thẩm Hải Lâm thấy họ thì dừng ánh mắt ở Bạch Y Y những mấy giây. “Tôi đoán là cô cậu sẽ tới.”
Lời này khiến Cố Thanh Dật đột nhiên bình tĩnh lại.
Cố Thanh Dật bảo Bạch Y Y ngoan ngoãn ngồi yên, anh kể lại chuyện xảy ra dạo gần đây một lần.
Thẩm Hải Lâm gật đầu. “Cậu đoán không sai, xuất hiện biến cố thế này có mối liên quan nhất định với những cuốn sách bị hủy kia. Trước đây tôi từng nói với cậu rồi đấy, sự tồn tại của cô ấy có mối liên quan khá đặc biệt với cuốn sách đó, mỗi một độc giả đều có vài ảo tưởng về cô ấy, ảo tưởng của một độc giả có lẽ nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng một trăm một nghìn một vạn độc giả thì chung quy sẽ có ảnh hưởng… Trước đó cô cậu ở trong trạng thái khá cân bằng, khi sách bị hủy, sự cân bằng này bị phá vỡ, nhưng đây hẳn là chuyện tốt đối với cô cậu.”
Cố Thanh Dật thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn thầy, nếu không có thầy thì người nhà tôi sẽ không muốn phá hủy sách.”
Thẩm Hải Lâm lắc đầu. “Hẳn là tôi cảm ơn cô cậu mới đúng, tôi vẫn luôn muốn biết niệm phát triển đến cuối cùng sẽ thế nào, không ngờ thật sự có thể trở thành người.”
Trở thành người? Mắt Bạch Y Y sáng lên.
“Tôi muốn biết cuốn tiểu thuyết ban đầu có quan trọng với cô ấy lắm không? Nếu mà bị hủy…”
“Cô ấy chỉ quen coi tiểu thuyết là nhà, đau buồn thì về nhà chữa trị và trốn bên trong. Trên thực tế việc hủy sách không ảnh hưởng đến cô ấy. Niệm biến mất, hoặc là vì cô ấy chủ động quyết định chết, hoặc là bởi người liền một thể với cô ấy chết… Không có khả năng thứ ba. Còn cô ấy bây giờ đã không phải là niệm nữa…”
Cô là người rồi, một người sống sờ sờ.
Cố Thanh Dật hiểu ra.
Thẩm Hải Lâm nghiêm túc nhìn anh. “Cậu quyết định sống chung với cô ấy rồi à?”
“Dạ.”
“Tuy cô ấy là người, nhưng vẫn có khác biệt với con người. Tốt nhất là đừng tiếp xúc quá nhiều với loài người, như vậy thì năng lượng tiêu thụ sẽ ít đi. Khi một ngọn nến cháy một đầu đã có người chê thời gian quá ngắn, cậu thật sự muốn ngọn nến cháy cả hai đầu cùng lúc à?”
Cố Thanh Dật không trả lời. Anh dẫn Bạch Y Y về. Anh tưởng cô sẽ hỏi lời mà Thẩm Hải Lâm nói vừa nãy nghĩa là gì, nhưng cô không hỏi, tâm trí cô bị choán lấy bởi ý nghĩ cô đã là người, cô trở thành một con người thực sự rồi.
“Em là người rồi, em là người.”
“Ừ, em là người.” Cố Thanh Dật nhìn vào chiếc bóng chồng chéo lên nhau trên mặt đất của họ.
oOo
Sau khi trở về căn hộ, Bạch Y Y cực kỳ hưng phấn, cô là người rồi, là người giống như anh. Cô lăn lộn tận mấy vòng trên giường, hoàn toàn không biết nên tỏ bày cảm xúc phấn khích, vui vẻ thế nào, chỉ biết cười ngô nghê.
Sau cơn hưng phấn, Bạch Y Y bắt đầu buồn bực về mái tóc của mình. Mấy cô gái trên đường hình như đều làm tóc, rõ là đẹp!
Bạch Y Y tìm được Cố Thanh Dật, một tay túm tóc mình, tỏ ý bảo anh nhìn mình. “Làm tóc.”
Cố Thanh Dật hơi nhướng mày, anh đang suy nghĩ sau này sẽ thế nào, cô không thể sống ở nơi có quá nhiều người, anh nên thu xếp cho tương lai của họ ra sao, anh thật sự có thể bỏ lại mọi thứ ở đây ư? Bạn bè anh, người thân của anh, lựa chọn đó khiến anh rất khó chịu.
Khi anh buồn phiền về tương lai, cô lại chỉ ảo não về chuyện nên làm tóc, đầu bù tóc rối thế này không đẹp.
Cố Thanh Dật nở nụ cười, cứ vậy đi!
Bạch Y Y ngồi trước bàn trang điểm, hớn hở nhìn mình trong gương, đương nhiên còn nhìn cả anh.
Cố Thanh Dật vuốt tóc cô, để mặc những sợi tóc trượt giữa ngón tay. Sau khi chơi mấy lần, anh mới khựng lại, chẳng có công cụ gì, anh phải xử lý tóc cô thế nào?
“Chúng mình ra ngoài mua chút đồ đã.”
Kết quả là dù thế nào Bạch Y Y cũng không chịu ra ngoài trong cảnh tóc tai bù xù, bắt Cố Thanh Dật kiếm một sợi dây buộc tóc cô lại, thế thì cô mới có thể vui mừng hớn hở ra ngoài cùng anh.
Cố Thanh Dật nhéo mũi cô. “Đắc ý ghê ha!”
Làm người rồi, không còn nghe lời như trước đây nữa, ngày trước ngoan ngoãn biết bao nhiêu, bây giờ ư, bây giờ có nhiều cảm xúc rồi, biểu cảm phong phú, vô cùng sinh động!
Bạch Y Y ngây ngốc nhìn anh, chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu. “Không đắc ý, không kiêu ngạo, phải làm người khiêm tốn.”
Cố Thanh Dật cười.
Cố Thanh Dật dẫn Bạch Y Y đến một cửa hàng phụ kiện. Trước đây anh chưa từng đi dạo ở nơi thế này, không biết nhân viên hướng dẫn đều niềm nở như thế, giới thiệu cho Bạch Y Y thứ này tốt, sản phẩm kia mới ra mắt. Bạch Y Y không hề lúng túng, phản ứng của cô là nhìn anh, kéo cánh tay anh, trong đôi mắt như viết một chữ – mua.
Cứ vậy, Cố Thanh Dật cùng Bạch Y Y mua cả đống đồ ở cửa hàng đó.
Họ mua quá nhiều đồ, quan trọng nhất là những thứ được nhân viên giới thiệu Bạch Y Y đều muốn cả, đến cuối cùng, nhân viên cũng chẳng dám giới thiệu nữa, chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt Cố Thanh Dật, sợ anh đổi ý.
Về đến nhà, Bạch Y Y tiếp tục ngồi trước bàn trang điểm, dùng hành động bảo Cố Thanh Dật tạo kiểu tóc cho cô. Cố Thanh Dật nhìn cả đống đồ mới mua về thì thật sự hơi luống cuống tay chân.
Chỉ riêng dây buộc tóc đã mua về vô số loại, huống hồ là cặp tóc.
Cố Thanh Dật ngẫm nghĩ, lấy di động ra, tìm mấy video tạo kiểu tóc đẹp, bảo cô tự chọn.
Bạch Y Y ôm di động. “Kiểu này đẹp… Kiểu này cũng đẹp, á, kiểu này em cũng thích…”
Cô vui vẻ ôm di động, mắt híp lại. Cố Thanh Dật vừa thấy biểu cảm của cô thì đã biết cô chắc chắn đang băn khoăn rồi. “Kiểu đầu tiên, được không?”
Bạch Y Y gật đầu.
Tuy Cố Thanh Dật đã nghiêm ngặt làm theo video, nhưng kết quả nhìn thế nào cũng chẳng giống kiểu tóc trong video đầu tiên.
Bạch Y Y nhìn video rồi lại nhìn mình trong gương, sau khi so sánh ba trăm sáu mươi độ, cô nhìn anh bằng ánh mắt khiển trách.
Cố Thanh Dật rất sượng sùng. “Anh không phải dân chuyên nghiệp.”
Bạch Y Y bĩu môi im lặng.
“Anh học, vẫn không được à?” Cố Thanh Dật đau đầu, cảm thấy sao mình như đang dỗ dành con gái vậy?
Con gái… Anh thở dài, chỉ một người thế này đã đủ làm khó anh rồi, việc gì phải tự chuốc họa vào thân.
Cố Thanh Dật học tạo mẫu tóc, Bạch Y Y giám sát anh. Anh mua về một bộ tóc giả, ngày ngày tạo kiểu tóc, Bạch Y Y thì chỉ trỏ, ở đây không làm tốt, tóc chỗ kia không vào nếp…
Cố Thanh Dật nhìn cô, to gan lớn mật rồi đấy nhỉ!
Để khiến Bạch Y Y không giám sát mình nữa, Cố Thanh Dật đuổi cô đi học nấu ăn. Ban đầu anh cũng lo lắng trông chừng cô, sợ cô thái thức ăn sẽ đứt tay, nấu cơm sẽ bị bỏng, sau khi nhìn mấy lần và phát hiện cô làm việc tuy chậm nhưng làm rất tốt, anh không quản thúc cô nữa.
Mất mấy ngày, Cố Thanh Dật đã có thể tạo kiểu tóc, Bạch Y Y cũng có thể nấu ra thức ăn thơm ngon rồi.
Lúc Cố Thanh Dật muốn ra ngoài, Bạch Y Y muốn đi theo anh, ý kiến bị bác bỏ. Cô rất tức giận, chỉ trích anh bằng ánh mắt.
Cố Thanh Dật chỉ cảm thấy buồn cười, thấy cô chẳng muốn ra ngoài nữa thì gọi điện nói chuyện với người khác, anh nhịn lại rồi vẫn xoay người đi.
Cố Thanh Dật và Đới Tâm Từ hẹn gặp mặt, anh muốn chính thức một chút, dù gì cô cũng thật sự là một cô gái tốt, anh chưa từng muốn làm tổn thương cô.
Đới Tâm Từ đến rất sớm, có vẻ đã ngồi được một lúc lâu.
Cố Thanh Dật bặm môi. “Bà gầy đi rồi.”
“Tôi giảm béo.” Đới Tâm Từ cười. “Bây giờ ông thế nào?”
“Rất tốt.”
Cố Thanh Dật gọi phục vụ tới để chọn món, sau khi phục vụ mang thực đơn đi, anh nhìn thấy bàn tay cô không ngừng xoắn xuýt vẻ rất căng thẳng.
“Bà ở nước ngoài sống rất tốt, ở đó cũng giúp cho bà phát triển, không cần phải về nước vì một vài thứ không đáng.”
Đới Tâm Từ ngẩng phắt lên nhìn anh. “Ông… Cô bảo chuyện đã kết thúc rồi, tôi không bận tâm đâu…”
“Hôm nay hẹn bà ăn cơm là vì muốn nói với bà rằng tôi đã có người trong lòng rồi. Không biết nên chia sẻ với ai, nghĩ bà là một người bạn cũ nên tôi không nhịn nổi mà nói dăm ba câu vậy.”
Lòng Đới Tâm Từ chùng xuống. “Cô ấy là người thế nào?”
“Rất đơn thuần, giống như một đứa trẻ vậy.”
Đới Tâm Từ nhìn anh, cô cảm thấy rất khó tin, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, sao anh đã thích ai rồi. Nhưng sắc mặt anh và niềm hạnh phúc chảy tràn từ đôi mắt lại chẳng thể lừa dối ai được.
Anh đang nói gì, cô máy móc trả lời gì, cô đều không biết, chỉ cảm thấy không nhìn rõ gì nữa, buồn đau đã hoàn toàn nhấn chìm cô.
“Bà đáng để một người đàn ông tốt quan tâm và yêu thương.”
Đới Tâm Từ muốn khóc, nhưng cô nhịn lại, xoay người.
…
Cố Thanh Dật về đến nhà thì đã mau chóng biết được “chuyện hệ trọng” của Bạch Y Y. Cô cố ý bật âm lượng tivi rất to, không đoái hoài đến anh, còn đi qua đi lại gần anh nhưng không nhìn anh, không nói chuyện với anh, dùng hành động nói cho anh biết rằng – Em đang tức giận, anh có nhận ra không, ai bảo anh không dẫn em ra ngoài.
Cố Thanh Dật bình tĩnh nhìn cô không ngừng “biểu diễn”.
Đúng là ấu trĩ, cũng nhạt nhẽo, nhưng tại sao anh lại cảm thấy thú vị và buồn cười chứ?
Cuối cùng Cố Thanh Dật nắm tay Bạch Y Y ra ngoài mua thức ăn, kết thúc trò chơi vô vị của cô. Họ đến chợ, lúc họ chọn rau, một bà lão bên cạnh vội gọi, dặn họ mua rau thì không thể chọn linh tinh, phải mua loại tươi ngon, còn dạy họ loại nào tươi ngon.
“Thanh niên bây giờ ấy mà, không biết chọn rau cũng không biết mặc cả, phải làm sao đây!” Bà cụ lén nói với họ, rất nhiều người bán thấy thanh niên mua là cố tình bán đắt, bởi vì rất nhiều người trẻ không biết mặc cả, không chỉ vậy, mấy người bán đó còn thường cân khống.
Nếu không biết mặc cả thế nào mà lại sợ chịu thiệt thì cách tốt nhất là đi mua theo người khác, thấy người ta mua với giá nào thì mua theo với giá đó.
Cố Thanh Dật bày tỏ đã học hỏi được, khiến bà cụ cực kỳ hài lòng.
Bạch Y Y thấy ngay cả tay mình cũng phải xách thức ăn thì lấy làm thắc mắc. “Hôm nay sao mua lắm thức ăn thế ạ!”
“Có khách, em vào bếp.”
Bạch Y Y trợn mắt nhìn anh, sau đó thì căng thẳng, song cô không phản đối, cũng không chống đối. Sau khi về nhà, cô lập tức lấy công thức nấu ăn ra, nghiêm túc học theo, nét mặt chăm chú đến nỗi hơi tận tụy.
Cố Thanh Dật ở bên cạnh trêu cô: “Bộ phim em thích bắt đầu chiếu rồi đó, em không xem hả?”
Bạch Y Y hừ một tiếng, tiếp tục nghiên cứu công thức.
“Thật sự hay lắm đấy. Nam chính hiểu lầm nữ chính, tập này vừa khéo lật tẩy âm mưu của nữ phụ, không biết nam chính sẽ làm thế nào… Ầy, em chăm chú thế này, anh để im lặng vậy.”
“Không được không được.” Bạch Y Y nhào tới, vừa khéo bổ nhào vào người anh, vươn tay lấy điều khiển trên tay anh.
Cố Thanh Dật trông thấy đôi mắt cô sáng long lanh, không biết tại sao, anh buông tay, để cô đoạt đi chiếc điều khiển.
“Để em nghe tiếng.” Cô trông rất đáng thương, còn lén lút đặt điều khiến dưới đệm xô pha, tưởng là anh không nhìn thấy.
“Xem xong rồi nghiên cứu công thức cũng vẫn kịp mà.”
Cô lắc đầu, nét mặt hơi bướng bỉnh.
Bạch Y Y nghiên cứu công thức xong thì bắt đầu thái những nguyên liệu cần thiết, còn chuẩn bị ổn thỏa gia vị, ướp xong những thứ cần ướp. Cô làm cẩn thận kĩ càng, không giống nấu ăn mà là nghiêm túc với một sản phẩm nghệ thuật nào đó.
Cố Quân Trạch cố ý đến trước, lúc vào nhà thì trông thấy giày con gái đặt trước lối vào, anh sững người một thoáng rồi hơi lấy làm thắc mắc.
Cố Thanh Dật có tính cách thế nào, Cố Quân Trạch có thể hiểu được mấy phần. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế này, Cố Thanh Dật không những qua lại với người khác giới mà còn dẫn về nhà, Cố Quân Trạch có nhiều phỏng đoán với việc em trai mời mình đến lần này.
“Đây là anh trai anh.” Cố Thanh Dật giới thiệu với Bạch Y Y.
Bạch Y Y nhìn Cố Thanh Dật rồi mới nhìn Cố Quân Trạch vẻ hơi căng thẳng. “Em… chào anh ạ.”
Ánh mắt của Cố Quân Trạch rơi lên người Bạch Y Y, sự dịu dàng và nhẹ nhàng tự nhiên của em trai anh khiến anh không có lý do để nghi ngờ mối quan hệ giữa họ.
“Y Y, em vào bếp nấu cơm đi.”
Y Y? Sắc mặt Cố Quân Trạch u ám, anh nhìn Bạch Y Y, rồi lại nhìn Cố Thanh Dật.
Cố Quân Trạch đương nhiên từng đọc cuốn tiểu thuyết Anh – người yêu em, lại càng biết Bạch Y Y thể hiện điều gì, Hạo Minh đã từng gọi Y Y, Cố Thanh Dật cũng gọi ra cái tên này. Anh không tin Cố Thanh Dật sẽ sơ suất gọi ra cái tên này, vậy thì tức là cố ý rồi, tại sao phải cố ý để mình biết? Lần ăn cơm này, Thanh Dật muốn làm gì?
Sắc mặt Cố Quân Trạch càng u ám, còn Cố Thanh Dật lại cười.
“Anh cả muốn hỏi gì?”
“Cô ta là?”
“Chẳng phải anh đã đoán được rồi à?”
…
Cố Thanh Dật và Cố Quân Trạch lặng lẽ đi đến ban công. Cố Thanh Dật châm một điếu thuốc, hiếm khi Cố Quân Trạch không nôn nóng hỏi mọi chuyện rốt cuộc là sao mà lại rất nhẫn nại.
Cố Thanh Dật hút một điếu thuốc, rồi mới bình tĩnh kể lại những gì mình trải qua, lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Y Y, anh từ bài xích rồi đến tiếp nhận, sau đó là sự chung đυ.ng giữa họ.
Cố Thanh Dật ném đầu mẩu thuốc xuống đất, giẫm lên. “Anh, em biết anh muốn nói gì. Bỏ mặc cô ấy, quay lại cuộc sống cũ, yêu đương, kết hôn, có con, tất cả quay lại như ban đầu. Dù sao thì lúc ban đầu em cũng nghĩ như thế. Nhưng hẳn anh cũng biết, bây giờ cô ấy không phải yêu ma quỷ quái gì nữa, cô ấy là một con người, người sống sờ sờ.”
Con người có thể vô tình với yêu ma, bởi vì có thể coi nó là thứ tà ác theo bản năng, cho dù vô tội thì cũng không có gì áy náy hay bất an.
Nhưng nếu đối phương là một người thì sao? Cho dù đối phương thật sự phạm tội ác tày trời thì cũng không có tư cách làm hại hay khiến đối phương biến mất. Đây là bản năng sống trong xã hội loài người.
Cố Thanh Dật cười. “Anh, anh thấy rồi đấy, việc nên làm đều đã làm rồi, cô ấy vẫn ở bên cạnh em, đây có lẽ là định mệnh đi.”
Bạch Y Y nấu bữa tối thịnh soạn đầy đủ màu sắc và hương vị. Tay nghề của cô rất tốt, hơn nữa thức ăn cô thái cũng đẹp, còn có thể trang trí để món ăn thật sự giống như tác phẩm nghệ thuật.
Ánh mắt Cố Quân Trạch vẫn luôn nán lại ở Bạch Y Y. “Em vất vả rồi, hương vị rất ngon.”
Bạch Y Y vội lắc đầu. “Em ngốc lắm ạ, học gì cũng chậm, nhưng em sẽ cố gắng, người khác có thể làm xong trong một tiếng thì em sẽ làm xong trong hai tiếng.”
Cố Thanh Dật cười gắp thức ăn cho cô. “Có ngốc đâu.”
Bạch Y Y ngoảnh mặt sang. “Anh bảo em ‘Chim ngốc tập bay sớm’ còn gì!”
Cố Quân Trạch nhìn cách chung đυ.ng giữa họ thì chợt nảy ra một ý nghĩ, lẳng lặng hỏi về cuộc sống bình thường của Bạch Y Y.
Xem tivi, dạy chữ học Toán, kể chuyện…
Cuộc sống rất bình đạm, có lẽ vì cực kỳ bình đạm nên có ý nghĩa khó tả, khiến người ta thấy an nhiên và bình yên.
Cố Quân Trạch như hiểu ra điều gì. Con người rất phức tạp, có cảm xúc phong phú, ghen tị hâm mộ thù hận, chuyển biến thành giả dối toan tính gièm pha…
Bạch Y Y thì sao? Cô khiến người ta bình yên, bạn sẽ biết cô ấy không lừa bạn, sẽ không giả dối toan tính gièm pha…
oOo
Cố Quân Trạch lái xe ra về, anh có thể tưởng tượng được cảnh tượng trong căn hộ kia sau khi anh ra về, Bạch Y Y thu dọn bát đũa rồi bê vào phòng bếp, Cố Thanh Dật cùng cô rửa bát, cứ rửa mãi thì hai người họ có lẽ sẽ đùa nghịch rồi nói cười vui vẻ.
Tâm trí anh từ đầu đến cuối vẫn nhớ tới lời Cố Thanh Dật nói.
“Anh, trên thế giới này có nhiều thiên tai hiểm họa như thế: động đất, lũ lụt, sạt lở đất, thậm chí tai nạn máy bay, tai nạn xe cộ, tử vong ngoài ý muốn. Những thứ đó xuất hiện trên báo chí, những người đọc tin tức như chúng ta luôn cảm thấy đó đều là chuyện xảy ra với người khác, là chuyện có xác suất nhỏ. Nhưng với những người từng trải qua thì đó là chuyện có tỉ lệ một trăm phần trăm. Anh xem, thực ra có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, không ai muốn chuyện như thế rơi vào người mình cả. Nhưng nếu có một ngày nó rơi trúng thì sao?”
“Cho nên, đừng cảm thấy em quá xui xẻo, so với những chuyện ngoài ý muốn đó, em gặp phải chuyện thế này nhìn từ góc độ nào đó cũng được coi là một niềm may mắn rồi.”
…
“Anh, đưa ra quyết định thế này, em biết em rất bất hiếu. Nhưng kết quả của Hạo Minh thế nào mọi người cũng thấy rồi đấy, em không muốn như thế, cuối cùng khiến mọi người thất vọng, cũng khiến bản thân em tiếc nuối. Cho nên, mong anh sau này hãy đối tốt với bố mẹ hộ em, em nhờ cả vào anh đấy.”
…
Cố Quân Trạch nói không nên lời, bởi vì anh biết, Thanh Dật không phải bị cô gái kia mê hoặc đâm lú lẫn, thằng bé đang phân tích cuộc đời mình một cách bình tĩnh và lý trí, cuối cùng đã đưa ra lựa chọn như vậy.
Cố Quân Trạch nhớ đến lời Thanh Dật nói, cuộc gặp gỡ giữa Thanh Dật và cô gái đó lẽ nào thật sự là định mệnh an bài?
Cố Quân Trạch lái xe, không về nhà, đi tìm thầy Thẩm Hải Lâm, anh muốn hỏi cho rõ em trai mình làm như thế thật sự là lựa chọn tốt nhất ư?
Thẩm Hải Lâm đã cho anh câu trả lời khẳng định.
“Thầy Thẩm, thật sự có cách nói là định mệnh an bài ạ?”
“Đương nhiên có. Cậu cũng thấy rồi đấy còn gì?”
…
Cũng không biết Cố Quân Trạch đã nói gì với Cố Uyên và Thành Mẫn mà họ chủ động gọi Cố Thanh Dật về nhà ăn cơm, còn bảo Bạch Y Y đi cùng.
Cố Uyên và Thành Mẫn rất khách sáo với Bạch Y Y, dù vậy, Bạch Y Y vẫn rất thiếu tự nhiên.
Lúc Cố Thanh Dật ra về, anh quỳ xuống trước Cố Uyên và Thành Mẫn, dập đầu ba cái. Bạch Y Y cũng làm theo.
Cố Uyên và Thành Mẫn đều đỏ hoe mắt.
Cố Quân Trạch tiễn họ, Cố Thanh Dật khẽ nói: “Nếu ngày nào đó em không liên lạc với anh nữa thì anh đến dọn xác cho em nhé!”
Một câu nói khiến người đàn ông ba mươi tuổi là Cố Quân Trạch phải rơi nước mắt.
…
Cố Thanh Dật dẫn Bạch Y Y rời khỏi thành phố, họ không đi quá xa vì dù gì Bạch Y Y cũng không có hộ khẩu, không thể đi tàu hỏa hay máy bay. Hơn nữa cô vốn có thể chất đặc biệt, Cố Thanh Dật cũng không định đưa cô đi ngao du sơn thủy bởi những nơi hơi nổi tiếng bây giờ đều lắm người nhiều chuyện.
Nơi cuối cùng Cố Thanh Dật chọn là một thôn trang nhỏ. Anh chọn nơi này chủ yếu là vì ở đây không hẻo lánh, mua nhu yếu phẩm hằng ngày rất tiện, hơn nữa mấy trăm nhân khẩu ở thôn này gần như đều đã chuyển vào thành phố, thôn làng chỉ có bốn năm gia đình, họ sống ở đây thì gần như không chạm mặt ai.
Ở núi hoang rừng thẳm đương nhiên tốt hơn, nhưng lại quá bất tiện, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới cuộc sống.
Hai người thuê nhà của một gia đình đã mua nhà trong thành phố, đối phương rất vui vì căn nhà này vốn để trống, bây giờ không chỉ có thể kiếm được một món tiền thuê nhà mà sau khi có người vào ở thì căn nhà cũng sẽ không bị bỏ hoang quá nhanh. Bởi thế đối phương không chỉ cho họ thuê nhà mà còn nói cho họ biết vị trí ruộng đất, nếu muốn trồng rau củ lương thực thì có thể dùng thoải mái.
Cứ vậy, Cố Thanh Dật và Bạch Y Y sống yên ổn ở đây.
Tuy là vùng nông thôn nhưng điều kiện cũng ổn, có đủ điều hòa, máy giặt, chỉ có điều nước tắm dùng năng lượng mặt trời chứ không phải bình nóng lạnh, chủ nhà rất ngại ngùng nói với họ rằng điều hòa là kiểu cũ nên rất tốn điện, song Cố Thanh Dật không để bụng chuyện này.
Sau khi thu dọn nhà cửa ổn thỏa, Cố Thanh Dật và Bạch Y Y bắt đầu chuẩn bị trồng một vài thứ. Chuyện này cả hai không có kinh nghiệm, bởi thế Cố Thanh Dật bèn đi hỏi han mấy gia đình còn ở lại trong thôn, dẫu sao học những thứ này trên mạng cũng không bằng học hỏi từ kinh nghiệm thực tế.
Những người ở lại thôn đều là những gia đình có điều kiện không quá tốt, bởi vậy họ vẫn trồng hoa màu. Thế là Cố Thanh Dật đương nhiên hỏi cho bằng hết thắc mắc của mình.
Ban đầu trong thôn cũng có lời ong tiếng ve, sống thoải mái thì không sống, lại còn xuống nông thôn thế này, mọi người đều cảm thấy họ đang đưa nhau đi trốn. Bây giờ thấy họ chơi với hoa cỏ cây cối cả ngày thì mọi người lại thật sự cảm thấy là thú vui nhàn rỗi của người nhà giàu.
Chẳng mấy chốc, xung quanh căn nhà họ ở đã bày đủ loại hoa cỏ, vào mùa hoa nở thì hương thơm ngập trời.
Ở khu đất cách nhà không xa, họ cũng trồng rất nhiều rau củ: cà tím, ớt, dưa chuột, khoai tây…
Tự trồng rau, khuyết điểm duy nhất chính là khi một loại rau củ nào đó chín thì gần như bữa nào cũng phải ăn, nếu không sang ngày hôm sau mà còn để trên cây thì cũng già rồi.
Bạch Y Y thích ăn khoai tây nhất, bởi vì có thể để rất lâu, không cần lo sẽ bị hỏng. Còn cả bí đao và bí ngô cũng có thể để rất lâu!
Năm thứ hai, Bạch Y Y đứng lên làm phản, bởi vì cô thích ăn nhất là ngọn rau khoai. Sau một lần Cố Thanh Dật mua về ăn, cô đã nhắc mãi là sang năm phải tự trồng, phải trồng thật nhiều.
Sau đó họ thật sự đã trồng rất nhiều khoai lang để ăn ngọn rau, nhưng họ không biết làm thế nào với khoai lang, chỉ đành biếu tặng người dân trong thôn, kết quả là nhà đó cực kỳ vui vẻ, dùng khoai làm bột khoai lang, còn tặng họ không ít.
Bạch Y Y cũng học được rất nhiều kiến thức, cô sẽ làm đông ngô non để ăn lúc nào cũng được, cũng sẽ nấu đông các loại đậu bốn mùa ăn không hết rồi cho vào tủ lạnh, muối đậu đũa, muối cải thảo ăn không hết thành cải thảo cay… Bởi thế Cố Thanh Dật lại mua những mấy chiếc tủ lạnh.
Họ sống rất thoải mái, ngày mưa sẽ vào rừng nhặt nấm, ra hồ nước nhặt mộc nhĩ nước.
Đến mùa hoa quả chín, người trong thôn luôn mang cho họ rất nhiều đào, mận, lê…
Cách thôn không xa có một hồ nước, lúc chán Cố Thanh Dật sẽ đến đó câu cá, buổi trưa Bạch Y Y sẽ đi đưa cơm cho anh. Cố Thanh Dật thường nhìn con đường dẫn từ nhà đến đó, khi bóng hình kia xuất hiện thì sẽ hiểu ý mà mỉm cười, anh một mực nhìn, dù cần câu có động cũng chẳng mảy may để ý. Sau khi cô đến, hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, sau đó ngồi canh cả buổi chiều, cùng về nhà, tối đến sẽ nấu canh cá dưa chua.
Cố Quân Trạch đến thăm họ một lần, thấy họ sống rất tốt thì chẳng cần nói gì nữa, cứ thế ra về.
Sau khi Bạch Y Y thích nấu sườn hầm củ sen, họ thuê người đào một ao nước, cũng bắt đầu trồng củ sen. Kết quả là đợi sau khi hoa sen nở rộ, Bạch Y Y đột nhiên cảm thấy đẹp nao lòng, thế là họ bắt đầu thuê đất, biến ao nước thành một hồ nhân tạo rất rộng lớn, trong hồ trồng bạt ngàn hoa sen.
Mùa sen nở rộ, Cố Thanh Dật mua hai chiếc thuyền một lớn một nhỏ, thuyền nhỏ dùng để hái hoa sen đài sen, thuyền to để du ngoạn.
Họ thường ngồi trong thuyền, Cố Thanh Dật nằm, cô tựa vào lòng anh.
“Anh muốn gặp bố mẹ anh lắm đúng không?”
“Họ rất ổn.”
Cố Thanh Dật ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô. Anh không biết mình có làm đúng hay không, cũng không biết tại sao họ lại gặp gỡ, nhưng anh chưa từng hối hận.
Bạch Y Y cười, cũng hôn lên trán anh.
…
Năm sau đó, nơi cách họ không xa tổ chức cuộc đua thuyền rồng, Bạch Y Y cũng muốn đi xem, Cố Thanh Dật không phản đối. Có lẽ cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái đó khiến họ đều cảm thấy nguy cơ tiềm tàng như thể vào giây tiếp theo hạnh phúc ấy sẽ tan vỡ.
Trong cuộc đua thuyền rồng, rất nhiều người đến xem, từ đầu chí cuối Cố Thanh Dật đều nắm tay Bạch Y Y. Cũng có rất nhiều trò chơi cho khán giả xung quanh, vô cùng náo nhiệt. Một vài bạn nhỏ cũng đi câu cá, hớn hở chia sẻ với các bạn khác rằng mình may mắn nhường nào…
Nắng chói chang, người đông đúc, Bạch Y Y mệt mỏi, Cố Thanh Dật cõng cô, bước từng bước về nhà.
Bạch Y Y nhoài người trên lưng anh, viết từng nét chữ, cùng một chữ nhưng cô đã viết vô số lần.
“Đạo văn không tốt đâu đấy.” Cố Thanh Dật không nhịn được cười.
Chữ và cô viết là chữ “nâm”, bởi vì cô từng thấy trong một bộ tiểu thuyết, nữ chính viết chữ này lên lưng nam chính, ngụ ý là: Anh là người trong lòng em.
Khi ấy cô hết sức kinh ngạc và càng hứng thú với sức hút và cấu tạo của từ ngữ, cũng thấu hiểu được vẻ đẹp của ngôn từ.
Bạch Y Y áp mặt vào lưng anh. “Nhưng em thật sự thích anh lắm luôn ấy!”
Cố Thanh Dật rung động. “Ừ.”
“Cảm ơn anh.” Cô nói.
Anh cảm nhận được lưng mình ươn ướt, không phải mồ hôi, mà là một chất lỏng khác.
Anh dường như vỡ lẽ, bàn tay đang ôm chân cô hơi run rẩy. “Y Y.”
“Dạ?”
“Anh cũng thích em lắm luôn ấy!”
Cho nên, đừng làm chuyện ngốc nghếch, đừng tưởng là cô chủ động biến mất thì anh có thể sống tiếp.
Cô im lặng.
Cố Thanh Dật nói khe khẽ: “Cuộc sống của một người không nên phán định bằng độ dài, có người muốn danh lợi, có người muốn sức khỏe, có người muốn tình yêu, có người muốn con cái hạnh phúc… Y Y, anh muốn mỗi ngày đều hạnh phúc và trọn vẹn.”
Còn ngày mai? Có ngày hôm nay là đủ rồi.
“Nhưng mà… Em khiến anh không thể về nhà.”
“Ngốc ạ, đây không phải là lỗi của em.”
Anh hối hận vì đã để cô hiểu biết nhiều như thế, cứ ngốc nghếch cũng tốt biết bao, chẳng có chút phiền não nào.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.”
Lần đầu tiên anh trông thấy cô, anh đã láng máng cảm thấy cô rất đặc biệt với mình, hiện thực đã chứng minh được dự cảm của anh khi ấy.
“Vậy… ngày mai em muốn ăn khoai tây nướng.”
Cô cảm thấy khoai tây nướng chín ăn rất ngon, còn có hương thơm phưng phức, nhưng lần nào cô ăn trông cũng nhoe nhoét, tay bẩn mặt cũng lem nhem, anh nói cô giống như ăn xin vậy.
“Được. Nướng cho anh một củ nữa.”
Cùng làm ăn xin nhỉ?
…
Cố Thanh Dật cảm thấy mắt mình nặng trĩu, như thể anh đã ngủ rất nhiều năm, sự trĩu nặng đó không phải mệt mỏi, mà là vì phải tiêu hao sức lực khi muốn xuyên qua đám sương mù dày đặc.
Cuối cùng, anh mở mắt, nhưng cơ thể trống rỗng, chẳng có gì cả, anh không thể cử động, thậm chí không cảm nhận được cơ thể mình.
Trước mắt anh xuất hiện một cuốn sách, nó đang lật giở từng trang một, còn anh thì như có thể trông thấy những con chữ kia chuyển biến thành hình ảnh cụ thể và màn đối thoại giữa các nhân vật.
Đây là một câu chuyện kỳ lạ.
Nam chính trong câu chuyện – Cố Thanh Dật nhìn thấy một cô gái rất đặc biệt ở chỗ cậu em họ Cố Hạo Minh, sau đó anh biết cô gái ấy là một niệm, anh thương hại đối phương, cũng đồng cảm với đối phương. Nhưng sau khi sống trong thế giới loài người một thời gian, cô gái đã thay đổi tính cách, cô trở nên ích kỷ và biết toan tính, cô lợi dụng Cố Thanh Dật để có được cơ hội trở thành người.
Đây là câu chuyện của anh ư? Sao anh lại cảm thấy mình đang xem một bộ phim truyền hình vậy?
Trong khoảnh khắc cuốn sách nát tan, anh cũng mất đi toàn bộ ý thức.