Chuyện Đôi Ta

Chương 23: Không từ chối

“Cô về đi!” Giọng nói trầm thấp của Tô Thanh Dật vang lên bên tai Mạnh Y Y.

Mạnh Y Y cắn môi, im lặng, nét mặt vẫn bướng bỉnh.

Tô Thanh Dật nhìn cô một lúc, không nói nhiều thêm, gánh lúa lên vai, sải bước lớn đi men theo bờ ruộng, gánh lúa về sân phơi đợi tuốt hạt.

Mạnh Y Y hít sâu một hơi, nhíu mày nhìn chân mình. Cô quả thực mới trông thấy đỉa lần đầu, không chỉ sợ mà cảm giác trơn mềm đó thực sự khiến cô ớn người. Cô ngồi xổm xuống, bứt ra một vài sợi cỏ dưới bờ ruộng, lau mạnh vào chân mình, như thể làm vậy thì có thể lau sạch sẽ dấu vết của con đỉa đó đi.

Với tính cách của cô, cô thật sự không muốn xuống ruộng, vừa bẩn vừa có nguy hiểm, đáng ghét nhất là thứ trơn nhẵn như đỉa, lươn, chạch…

Nhưng lúc này, cô nảy sinh cảm giác không chịu thua. Cô chỉnh lại cho chắc gấu quần đã xắn cao, lại lội xuống ruộng ôm lúa, lần này hoàn toàn “bung xõa”, chỉ mong tăng nhanh tốc độ, vốn không bận tâm những chuyện như lúa có dính vào cổ hay mặt mình không.

Hừ, cô không tin mình không làm được.

Tô Thanh Dật quay lại thì trông thấy dáng vẻ hừng hực khí thế của cô, anh hơi ngây ngẩn, rồi đi buộc chỗ lúa cô đã đặt sẵn.

Mạnh Y Y đứng bên cạnh lúa, liếc anh tận mấy cái.

Tô Thanh Dật buộc lúa xong thì vẫn kinh ngạc nhìn cô một cái, tò mò sao lúc này cô lại lười biếng.

Mạnh Y Y trừng anh, hoàn toàn bực mình. Lần này cô thu lúa nhanh như thế mà anh không thể khen cô câu nào sao?

Sau một lúc, có vẻ Tô Thanh Dật cũng ngộ ra, khẽ thở dài một hơi. “Đây là chuyện nên làm còn gì? Thời tiết ngày mùa, đương nhiên càng nhanh càng tốt, cô cũng phải thích ứng với cuộc sống này thôi.”

Một chân Mạnh Y Y giẫm vào trong ruộng nước, nghe thấy lời anh nói, cô xoay người nhìn anh. “Thế anh thích ứng rồi hả?”

“Tôi đương nhiên đã thích ứng rồi.” Nếu không phải vì đã thích ứng thì sẽ không gánh lúa chỉ để có thêm chút điểm công, rất nhiều trí thức đều chỉ gặt lúa gom lúa chứ không gánh lúa.

“Em quả thực không thích ứng.” Mạnh Y Y thành thực nói, cũng không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì. “Cũng không muốn thích ứng. Bởi vì em sẽ không cam tâm sống cuộc sống thế này cả đời, sớm đi tối về, cả ngày làm bạn với đồng ruộng, bận rộn cả năm cũng chỉ lo chuyện no ấm. Tô Thanh Dật, anh thì sao, anh cam tâm sống cuộc sống như vậy ư?”

“Đây không phải vấn đề có cam tâm hay không.”

Mạnh Y Y lại cười. “Anh sẽ không cam tâm, nếu không anh sẽ không coi trọng tin tức khôi phục kỳ thi đại học.”

Tô Thanh Dật thản nhiên nhìn cô, ánh mắt trấn định.

“Nếu anh thật sự cam tâm sống cuộc sống thế này, không có chí tiến thủ, em sẽ không ưng anh nữa.” Lúc nói lời này, có vẻ Mạnh Y Y rất kiêu ngạo vì ánh mắt của mình.

“Vậy nên khen cô có mắt nhìn à?” Khóe miệng Tô Thanh Dật nhướng lên, hơi trào phúng.

Mạnh Y Y không để ý đến anh nữa, ngoan ngoãn gom lúa.

Tô Thanh Dật tiếp tục gánh lúa về, anh phải tăng nhanh tốc độ để hoàn thành công việc ngày hôm nay, vậy thì có thể có thêm thời gian xem sách vở.

Dưới sự quản lý của Mạnh Hữu Lương, sau khi làm xong công việc của mảnh ruộng được phân cho thì mới có thể lấy được điểm công của ngày hôm nay, nếu là người làm việc nhanh thì còn có thể xin làm thêm việc khác, vậy thì có thể được thêm điểm công, ai làm chậm thì tự làm thêm để thêm điểm, nếu thực sự không làm xong thì điểm công trong ngày sẽ bị trừ.

Mãi cho đến khi mặt trời lêи đỉиɦ đầu, mọi người mới lục tục về nhà để ăn cho no bụng hoặc nghỉ ngơi.

Khi Mạnh Y Y về đến nhà, Chu Diễm và Dư Linh đã nhanh nhẹn đun một nồi nước nóng để những ai xuống đồng làm việc dùng nước nóng lau người. Tiếp xúc với thóc lúa, cả người đều ngứa ngáy, tay miết vào sẽ thành một đường đỏ, có vài chỗ còn nổi nốt.

Hai cu cậu Mạnh Chí Cường và Mạnh Chí Dũng dồi dào sức lực, lúc này lén lút lấy trộm xà phòng của nhà, định bôi lên người con đỉa, muốn nhìn chúng teo lại.

Hai cậu nhóc đυ.ng phải Mạnh Y Y thì lập tức trợn mắt, quan sát Mạnh Y Y từ trên xuống dưới hồi lâu, tò mò sao cô út của chúng lại thành ra thế này.

Mạnh Chí Dũng hồi hồn lại trước. “Cô út đừng nói cho bà nội biết nhé!”

Xà phòng trong nhà họa hoằn lắm mới được sử dụng, giặt quần áo đều dùng tro thực vật hoặc bồ kết, chỉ khi quần áo dính vết bẩn rất khó giặt sạch thì mới dùng xà phòng, cho nên xà phòng rất quý giá. Nếu biết hai cu cậu dùng xà phòng để nghịch đỉa thì Dịch Quế Hoa chắc chắn sẽ cằn nhằn.

Đôi mắt Mạnh Y Y sáng lên. “Thế cô chơi cùng hai đứa.”

Đôi mắt Mạnh Chí Dũng và Mạnh Chí Cường lập tức phát sáng, được đó được đó, có cô út gia nhập, cho dù chúng bị phát hiện là trộm xà phòng thì bà nội hẳn cũng sẽ không quá tức giận.

Nói là làm, ba cô cháu không đi xa, chỉ quây quanh một phiến đá. Mạnh Chí Dũng đổ con đỉa trong ống tre ra, dựng thẳng con đỉa bằng cành cây, bôi xà phòng vào, con đỉa cứ thế teo nhỏ ngay trước mắt họ.

Với mấy đứa nhóc choai choai như Mạnh Chí Dũng và Mạnh Chí Cường, nhìn con đỉa teo nhỏ là một chuyện rất thần kỳ, lần nào chúng cũng chơi như vậy.

“Bắt thêm đỉa đi.” Mạnh Y Y cằn nhằn, tốt nhất là diệt cái giống này đi, cô thực sự có ám ảnh với giống này.

Ngày trước khi làm nhiệm vụ, cô nghe người khác nói có con trâu uống nước thì nuốt phải một con đỉa, bên trong cơ thể bị con đỉa hút rỗng, cũng không biết là thật hay giả. Nhưng từ sau khi nghe bảo có đỉa bám vào rau muống, cô đã sinh ra ám ảnh với rau muống.

Thôi, không được tiếp tục nghĩ nữa.

Mạnh Y Y đi về nhà, cô phát hiện ánh mắt mọi người trong nhà nhìn cô cứ là lạ.

Chủ yếu là Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ đều nghe chuyện em gái họ đi giúp trí thức Tô gom lúa, khi ấy Mạnh Đại Vĩ đã muốn đi gọi em gái về, cô chưa từng làm chuyện này bao giờ, sao có thể làm tốt được? Hơn nữa, họ cũng thấy khó tả trong lòng, ở nhà họ chưa đừng để cô làm việc nặng, kết quả là cô còn chưa kết hôn mà đã đi giúp người đàn ông khác làm việc rồi.

Nhưng Mạnh Đại Vĩ bị Mạnh Hữu Lương gọi lại.

Nói theo kiểu của Mạnh Hữu Lương thì cũng nên để Mạnh Y Y chịu khổ một chút. Vả lại, cô làm việc giúp Tô Thanh Dật thì Tô Thanh Dật sẽ thân thiết hơn với cô, trái tim đều làm từ thịt, đâu thể lòng dạ sắt đá đến nỗi không nhìn thấy những gì người khác đánh đổi.

“Sao thế ạ? Mọi người nhìn con như thế làm gì?” Mạnh Y Y quan sát mình từ trên xuống dưới, hình như hơi nhếch nhác. “Con đen đi rồi à?”

“Không, làm gì có chuyện đó.” Mạnh Đại Vĩ cười hì hì. “Chỉ là lần đầu tiên anh biết hóa ra em gái anh còn biết làm nông thôi.”

Mạnh Y Y lườm anh trai cả mình một cái. “Chuyện mà anh không biết còn nhiều lắm!”

Chu Diễm cũng lườm chồng mình, biết rõ Y Y chắc chắn sẽ ngại mà còn cố ý nói huỵch toẹt ra, cũng chẳng ai có được trí thông minh như thế nữa. Chị lập tức gọi Mạnh Y Y: “Trong nồi vẫn còn nước nóng, em mau rửa ráy đi, không thì khó chịu lắm.”

Mạnh Y Y gật đầu. “Vâng ạ.”

“Nước hơi nóng, em pha thêm nước lạnh vào nhé.” Chu Diễm lại nhắc nhở.

Mạnh Y Y ngoan ngoãn gật đầu.

Lau qua loa chắc chắn không được, phải tắm mới ổn, nếu không cả người không chịu nổi.

May là nhà họ Mạnh có một căn phòng chuyên dùng để tắm, tuy hơi nhỏ nhưng tiện lợi, nếu không phải đến nhà vệ sinh để tắm thì cô sẽ không chịu nổi mùi hôi thối mất.

Mạnh Y Y tắm xong thì vội chà quần áo bẩn mình thay ra, nếu không cứ để quần áo một khoảng thời gian thì nhất định sẽ hôi rình, cô không chịu nổi nên phải nhanh chóng giặt ngay.

Khi cô giặt quần áo, Chu Diễm và Dư Linh cũng bê quần áo qua. Thời tiết này quần áo rất mỏng, lại chỉ dính mồ hôi nên chỉ vò mấy cái là được, bởi thế không phải ra ao giặt.

“Y Y, em để quần áo cho bọn chị giặt là được, mau đi ăn cơm đi, hôm nay chắc chắn em mệt lắm rồi.” Chu Diễm cũng nhìn Mạnh Y Y vẻ xót xa. Khi chị và Mạnh Đại Vĩ kết hôn, Mạnh Y Y vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, tình cảm của chị với Mạnh Y Y chính là tình cảm của người mẹ dành cho con.

“Không cần đâu chị, em tự giặt, một lát là xong thôi.” Mạnh Y Y tiếp tục giặt quần áo của mình. “Hai chị ơi, hai chị ăn xong rồi hẵng giặt!”

Chu Diễm và Dư Linh lắc đầu.

Dư Linh: “Làm cho xong chuyện thì lòng cũng thoải mái hơn.”

Thực ra quần áo bẩn buổi sáng phải giặt, quần áo buổi chiều cũng thế, hoàn toàn có thể giặt chung, nhưng đâu có nhiều quần áo làm ruộng để mà thay như thế, giặt xong sớm rồi mang phơi nhân lúc có nắng thì sẽ khô rất nhanh, đến lúc đó lại có thể mặc ra ngoài làm việc.

Có vài người lôi thôi, quần áo buổi sáng cũng chẳng thay ra, buổi chiều lúc làm việc lại mặc tiếp, bộ quần áo đó tỏa ra mùi mồ hôi nồng đậm, từ xa đã có thể ngửi thấy.

Chu Diễm và Dư Linh muốn chồng mình mặc thoải mái hơn nên dù hơi phiền hà song vẫn thay giặt thường xuyên.

Mạnh Y Y gật đầu thấu hiểu.

Quần áo của cô không quá bẩn, chỉ một lát đã giặt sạch rồi phơi lên thanh phơi.

Sau khi giặt quần áo xong, cô không rời đi mà giặt cùng Chu Diễm và Dư Linh. Chu Diễm và Dư Linh không cần cô giúp, nhưng thấy cô út chủ động làm cùng họ thì cũng thấy ấm lòng, cảm thấy từ sau khi định hôn sự với trí thức Tô, cô út trở nên hiểu chuyện hơn nhiều.

“Chị hai, hôm nay em đi làm, thấy rõ là khổ cực. Cầm Cầm còn nhỏ như thế, cứ để con bé ở nhà đi, dù gì nhà mình cũng có nhiều người kiếm điểm công, thiếu con bé cũng không có vấn đề gì cả.” Mấy đứa trẻ trong nhà đều rất hiểu chuyện, dù là Mạnh Chí Dũng và Mạnh Chí Cường đều bị nhận định là nghịch ngợm phá phách thì cũng rất nghe lời, bảo chúng làm việc thì trước giờ chúng chưa từng do dự. Mấy đứa cháu trai làm việc thì Mạnh Y Y cảm thấy vẫn ổn, nhưng Mạnh Chí Cầm bé tí xíu đã phải làm việc thì hơi tàn nhẫn.

Độ tuổi này, rõ ràng nên hưởng thụ tuổi trẻ tươi đẹp mới phải!

Dư Linh nghe mà ngẩn người, không phải chị không thương con gái, lúc cùng làm việc chị cũng cố hết sức để con gái làm việc nhẹ nhàng hơn.

“Để lát nữa chị đi nói chuyện với bố.” Dư Linh cắn môi, vẫn đưa ra quyết định.

Trước giờ Mạnh Hữu Lương hành sự luôn công bằng, không có ý kiến gì về việc người trong nhà phải làm việc, cũng cho mấy đứa trẻ làm việc theo khả năng, không có ý định chiếm hời.

Mạnh Chí Cầm không làm việc, Dư Linh vẫn không thể đồng ý, nhưng nếu đổi sang một công việc nhẹ nhàng hơn thì vẫn được.

“Chắc chắn không có vấn đề gì đâu.” Chu Diễm nói.

Nếu nhẹ nhàng hơn thì cũng chỉ ít điểm công hơn thôi, chứ không phải là công việc cùng điểm công nhưng nhẹ nhàng hơn.

Dư Linh nhìn Mạnh Y Y. “Bây giờ em và trí thức Tô thế nào?”

“Thế nào gì ạ?”

Dư Linh trừng mắt nhìn cô. “Bọn chị đều biết em đi làm việc giúp trí thức Tô mà.”

“Là em chủ động đi, không liên quan đến anh ấy, anh ấy còn bảo em về kia kìa.”

Chu Diễm nháy mắt với Dư Linh.

“Còn chưa đi lấy chồng mà đã nói đỡ cho người ta rồi kìa.”

“Hai chị này.” Mạnh Y Y nhíu mày. “Em đói rồi, em đi ăn cơm trước đây.”

“Đi đi đi đi!” Chu Diễm và Dư Linh không nhịn được mà cười thành tiếng.

Bữa cơm này ăn cháo nguội nấu buổi sáng. Trong thời tiết này, húp cháo lạnh lại là một kiểu hưởng thụ, cho dù ăn với dưa muối thì cũng cảm thấy hạnh phúc.

Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ mặc luôn quần đùi, thân trên cởi trần, bả vai hai người đều bị cọ xát đỏ ửng, vừa nhìn đã thấy là tốn sức do gánh lúa rồi.

Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ đều đói meo, cứ thế bưng bát lên húp cháo, còn chẳng buồn dùng đũa.

Lúc này Dịch Quế Hoa đang nấu cơm trong bếp, lát nữa cả nhà nghỉ trưa xong sẽ dậy ăn cơm, nếu không chỉ ăn mỗi cháo thì chắc chắn không trụ nổi.

“Cô út mau lại đây ngồi đi.” Mạnh Chí Cầm vỗ vào chỗ bên cạnh mình.

“Ừ.”

Mạnh Y Y cầm bát không và đũa trên bàn, múc cháo trong chậu vào bát rồi cũng bắt đầu ăn cùng dưa muối.

Mạnh Tiểu Vĩ nhìn Mạnh Y Y thì thở dài không ngừng.

Mạnh Y Y biết ngay ông anh hai mình cố ý, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn anh ấy, vô cùng phối hợp: “Anh hai thở dài gì thế?”

“Hôm nay anh nghe được một chuyện nên không vui.”

“Ai dám làm anh không vui, em đánh tên đó hộ anh.”

“Thật à?” Mạnh Tiểu Vĩ cố ý trợn tròn mắt.

“Thật chứ sao không, anh là anh hai của em, là người thân thân thiết nhất của em cơ mà!”

“Thế anh nói nhé, người khiến anh không vui chính là trí thức Tô. Cậu ta to gan lớn mật, lại còn bảo em gái anh đi giúp cậu ta làm việc, em gái anh còn chưa làm việc giúp anh bao giờ kia kìa.”

Mạnh Y Y trừng Mạnh Tiểu Vĩ. “Anh hai, anh nói sai rồi, người khiến anh không vui là em, đâu phải trí thức Tô. Là em đi làm việc chứ không phải anh ấy bảo em làm. Với lại, em chỉ muốn biết cảm giác khi làm việc là thế nào nên thử thôi, không ngờ lại phát hiện em cũng có thể làm tốt ấy chứ!”

“Hóa ra là thế à, xem ra em làm việc vừa khéo giúp trí thức Tô chứ không phải là vì trí thức Tô em mới chạy đi làm việc.”

Mạnh Y Y bị Mạnh Tiểu Vĩ nói mà đỏ bừng mặt, nhưng cô mặt dày gật đầu. “Đúng, là vậy đó.”

Mạnh Tiểu Vĩ không nhịn được cười ha ha, toan nói chuyện thì bị Mạnh Hữu Lương trừng mắt nhìn, anh lập tức trở nên ngoan ngoãn hẳn.

Mạnh Chí Cầm nhìn bố mình chịu thua thì cũng nháy mắt với Mạnh Y Y, bố cô bé vừa gặp phải ông nội thì lập tức cun cút ngay.

Mạnh Y Y cũng thấy buồn cười, dù Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ lớn tuổi đến mấy thì vẫn luôn có thể bị Mạnh Hữu Lương tiêu diệt chỉ bằng một ánh mắt.

Chu Diễm và Dư Linh giặt quần áo xong đi vào thì cũng không nhịn được cười, sau đó tự múc cháo để ăn. Làm việc lâu như thế, họ cũng mệt lả rồi.

Mạnh Y Y ăn khá nhanh, chủ yếu là vì cô cũng thấy có áp lực không nhỏ từ ánh mắt của bố mình nên dứt khoát chạy vào bếp, cô đi nấu cơm để mẹ ra ngoài ăn cháo.

Giao phòng bếp cho Mạnh Y Y, Dịch Quế Hoa vẫn hơi không yên tâm, dặn dò hồi lâu mới ra ngoài khiến Mạnh Y Y cực kỳ bất lực.

Cô đâu có ngốc, đương nhiên biết nấu thế nào, không phải là làm tơi gạo, xào bí ngô thái miếng trong nồi rồi phủ hạt gạo lên trên bí ngô để nấu cơm bí ngô hay sao!

Việc này rất nhẹ nhàng!

Đương nhiên, cũng cần kỹ xảo, đó là đun lửa nhỏ, nếu không sẽ dễ làm cháy bí ngô.

Mạnh Y Y nấu cơm bí ngô dễ như trở bàn tay, nghe động tĩnh bên ngoài, Dư Linh quả nhiên nói chuyện của Mạnh Chí Cầm với Mạnh Hữu Lương, Mạnh Hữu Lương bảo Mạnh Chí Cầm đến sân phơi làm việc.

Những công việc ở sân phơi thật sự không ít.

Thôn Song Khê có một máy tuốt lúa, không phải máy tuốt chạy bằng điện mà là một chiếc máy tuốt lúa cần sức người đạp bàn đạp ở dưới thì mới có thể làm vòng quay ở trên hoạt động. Máy tuốt lúa kiểu này chắc chắn không tiện bằng loại dùng điện, không chỉ có tốc độ chậm hơn mà còn cần người không ngừng đạp mới được.

Nhưng thôn Song Khê có thể có được chiếc máy tuốt lúa này đã đủ khiến các thôn khác hâm mộ rồi, so với cách truyền thống nhất là cầm lúa lên đập vào phiến đá thì đã tiện lợi hơn nhiều rồi.

Máy tuốt lúa chạy bằng điện kia hữu dụng thì có hữu dụng, nhưng ai có thể mua được? Tận mấy đội sản xuất mới dùng chung một cái, lúc đến lượt mình thì không biết đã mất bao lâu rồi.

Cho nên khi tuốt lúa, phải cần một người không ngừng đạp hùng hục vào bàn đạp để máy không ngừng quay, còn hai người khác thì đặt bó lúa lên trên máy để tuốt ra hạt thóc.

Để không chậm trễ thời gian, còn có hai người đứng một bên phụ trách đưa bó lúa, như vậy thì có thể tận dụng được máy tuốt lúa một cách tối đa.

Người đưa bó lúa phải cởi những ngọn lúa đã được buộc lại, tuy đó là việc không dễ dàng nhưng nếu để người tuốt lúa làm việc này thì sẽ rất lãng phí thời gian, khiến người đạp bàn đạp lãng phí sức lực.

Sau đó phải có người không ngừng cầm cào tre gạt thóc và trấu sang một bên để đề phòng thóc đùn vào một chỗ thì sẽ không gạt ra được.

Những việc lặt vặt thế này đều cần người làm.

Người trong thôn thường để những đứa trẻ nhỏ tuổi trong nhà làm những việc này, dù sao làm cũng không khó, đồng thời còn có được chút điểm công.

Mạnh Chí Cầm được sắp xếp cho đi cầm cào tre gạt thóc, nếu phiền hà thì cũng có thể đổi việc cho người đưa lúa, dù gì hai công việc cũng có điểm công giống nhau. Còn tuốt lúa và giẫm bàn đạp được cùng một mức điểm công, ba người cũng có thể đổi việc cho nhau, nếu không một người mà đạp bàn đạp mãi thì có thể đạp được trong bao lâu?

Sau khi nấu cơm xong, Mạnh Y Y bèn suy xét một chuyện, buổi chiều cô có cần tiếp tục làm việc giúp Tô Thanh Dật không?

Nếu không đi thì Tô Thanh Dật chắc chắn sẽ cảm thấy cô làm việc quả nhiên chỉ được một nửa; nhưng nếu cứ tiếp tục làm thì đảm bảo sẽ khiến người ta nghĩ là lẽ đương nhiên, những khổ cực cô đánh đổi sẽ không được người ta cho là có giá trị nữa!

oOo

Buổi chiều, Mạnh Y Y không ra đồng giúp đỡ nữa.

Sau khi mọi người trong nhà ăn cơm xong rồi ra ngoài làm việc, cô múc cơm trong nồi ra đựng vào âu, rửa sạch nồi, đun một nồi nước.

Sau khi nước sôi, cô đổ nước vào một cái chậu to, bên trong cho lá bạc hà và đường trắng, sau đó cô bưng chậu đến sân phơi.

Việc ở sân phơi không cần cô giúp đỡ, cô chỉ ngồi ở chỗ râm giúp đuổi gà, khi có gà tới ăn vụng thì cô sẽ đuổi chúng đi.

Cô canh chừng chậu nước sôi to đùng, còn cầm theo một vài cái bát, lúc uống nước có thể múc luôn vào trong bát.

Cô canh chừng rất lâu thì mới trông thấy Tô Thanh Dật gánh lúa về.

Cô kinh ngạc nhìn sang, rồi lập tức múc nước, mang cho anh. “Tô Thanh Dật, anh đừng đi.”

Vì tiếng gọi của cô, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Tô Thanh Dật bất lực cầm chiếc khăn lông âm ẩm vắt trên vai lên lau mặt, người thì đứng nguyên tại chỗ.

“Nào, uống nước đi.” Mạnh Y Y đưa bát, mặt mày hớn hở. “Đây là nước em đích thân đun đấy.”

Rồi sao?

Tô Thanh Dật nhíu mày, nước cô đích thân đun thì sẽ có khác biệt à?

Mạnh Y Y: …

Những người gánh lúa về ở gần đó trông thấy họ thì cũng nhìn họ với vẻ thấu hiểu, dáng vẻ rất hóng hớt.

Tô Thanh Dật không muốn bị người ta vây quanh, uống một mạch hết bát nước, đưa bát lại cho Mạnh Y Y rồi đi luôn.

Mạnh Y Y thì cười toe toét, có vẻ đã hiểu lầm hành động của anh, tưởng anh uống nhanh như thế là vì thích.

Tô Thanh Dật hoàn toàn không muốn hiểu.

Tô Thanh Dật cầm đòn gánh, đi mấy bước lên trước, đuổi theo Lục Lệ.

Lục Lệ hạ thấp giọng: “Cô ả không giống với tưởng tượng của tao cho lắm.”

Tô Thanh Dật nhìn Lục Lệ.

“Thế mà cô ả còn đi gom lúa giúp mày, Mạnh đại tiểu thư trước giờ chưa từng làm chuyện này, xem ra cô ả thật lòng thích mày rồi.” Lục Lệ vỗ mạnh vai Tô Thanh Dật.

Tô Thanh Dật nhíu mày im lặng.

Có đôi lúc anh cảm thấy cô có vẻ thật lòng thích mình, nhưng rất nhiều khi anh lại cảm thấy với cô mình chỉ là một món đồ chơi thú vị mà thôi, bởi vì món đồ chơi này chưa hồi đáp cô nên cô vẫn không buông xuống được.

“Sao mày im như thóc thế?”

Tô Thanh Dật lắc đầu. “Cô ả là người thế nào quan trọng à?”

Lục Lệ chợt á khẩu. Chuyện đến nước này, Tô Thanh Dật không thể không cưới Mạnh Y Y, tất cả mọi người trong thôn đều biết chuyện giữa hai người họ, nếu hôn sự có sai lầm gì thì không chỉ Tô Thanh Dật mà Mạnh Y Y cũng bị ảnh hưởng.

Vả lại, còn chuyện khôi phục kỳ thi đại học kia…

Lục Lệ nheo mắt. “Mày có thể nghĩ cách hủy hôn. Với lại, hai đứa mày vẫn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp. Ở nông thôn kết hôn lấy chuyện mời cỗ là chính, vốn không biết tờ giấy chứng nhận kết hôn mới là thứ quan trọng nhất…”

Tô Thanh Dật cười khẽ.

“Mày cười gì?” Lục Lệ cũng thấy lời mình nói không tử tế, đây quả thực là xúi giục Tô Thanh Dật về sau cứ bỏ chạy, cũng chẳng cần phải ly hôn.

Nếu khôi phục kỳ thi đại học, Tô Thanh Dật cứ thế thi đỗ rồi không về đây nữa thì Mạnh Hữu Lương dù có chống lưng mạnh hơn nữa có thể làm gì được?

“Tao đang cười, chuyện mà mày có thể nghĩ đến chẳng lẽ người khác không nghĩ ra hay sao?”

Lục Lệ đờ đẫn. “Tao chỉ nói chơi thôi… Với lại mày… có lẽ cũng không làm ra được chuyện như thế.”

Chuyện khôi phục kỳ thi đại học mới chỉ có phong thanh mà thôi, nhìn phản ứng của những trí thức đã kết hôn trong thôn, người nào người nấy đã bắt đầu lung lay rồi.

Bây giờ tin tức vẫn còn chưa chắc chắn, chuyện này vẫn chưa rùm beng lên, nếu thật sự khôi phục kỳ thi đại học thì không biết sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu gia đình.

Tô Thanh Dật im lặng.

Lục Lệ cũng ngộ ra, nhìn sang Tô Thanh Dật với vẻ kinh ngạc, như thể không hề quen biết anh.

“Mày nhìn cái kiểu gì đây?” Tô Thanh Dật không vui.

“Sao tao lại cảm thấy hình như mày chẳng mấy bài xích nhỉ? Thái độ của mày lúc trước với thái độ bây giờ khác nhau hoàn toàn.”

Tô Thanh Dật trợn mắt nhìn Lục Lệ, không muốn nói chuyện với anh chàng nữa.

Lục Lệ sờ cằm, thế mà thằng này không phản bác, chẳng lẽ im lặng là đồng ý?

oOo

Mạnh Y Y không ở lại sân phơi quá lâu.

Cô bảo Mạnh Chí Cầm nói với người trong nhà nếu khát thì múc nước mà uống, cô đi làm việc khác. Mạnh Chí Cầm ngoan ngoãn đồng ý.

Mạnh Y Y về nhà, đeo gùi và cầm cuốc rồi lại chạy vào núi.

Mọi người trong nhà đang làm việc, cho dù tắm bằng nước nóng thì người vẫn ngứa ngáy, kì cọ bằng tay không chỉ có thể bị trầy xước mà còn làm nổi mấy nốt mẩn đỏ.

Mạnh Y Y ngẫm nghĩ, dứt khoát vào núi, đào một vài loại thảo dược chống ngứa, ngâm vào nước rồi tắm thì ít nhất có thể thoải mái hơn.

Hôm nay lúc nghỉ trưa, cô có thể nghe thấy tiếng mấy đứa trẻ ngủ trên ván lạnh ở phòng khách không ngừng trở mình gãi người, dù nghỉ ngơi mà cũng chẳng thể an tâm.

Trong núi vì rậm rạp cây cỏ nên chỉ có lượng ít ánh nắng có thể chiếu xuống loang lổ dưới đất, nhiệt độ khá thấp, rất mát mẻ.

Thảo dược trong núi không hề ít.

Chỗ thảo dược này cô đều biết, có loại chống ho, có loại giảm sốt, có loại cầm máu…

Ban đầu Mạnh Y Y còn phân loại, sau đó cô bỏ tất cả vào gùi, đợi về nhà sẽ phân loại sau.

Mình thế này liệu có thể làm bác sĩ không nhỉ?

Cô nhận biết được những loại thảo dược này là nhờ nhiệm vụ trong một thế giới. Cô là con gái trong gia đình y dược, nếu đã vậy thì đương nhiên phải nhận biết thảo dược. Cô học thuộc những loại thảo dược đó nhờ vào trí nhớ, đồng thời cũng học từ người trong nhà.

Mạnh Y Y vừa hái thảo dược vừa ôn lại một vài ký ức trong quá khứ.

Đợi một lúc sau, cô đột ngột dừng động tác, một suy nghĩ bỗng xộc ra.

Cô vẫn luôn cảm thấy xuyên không đến thế giới thời bao cấp là xui xẻo nhất, không chỉ không có được “bàn tay vàng” mà còn phải sống vô cùng khổ cực.

Nhưng nhìn chỗ thảo dược này, cô lại cảm thấy hình như mình đã nghĩ sai rồi.

Quả thực cô không có bàn tay vàng thô to kia, không có tiên thuật, võ thuật hoặc dị năng không gian, nhưng cô từng đến nhiều thế giới như thế, từng trải nghiệm rất nhiều cuộc đời, những kinh nghiệm đó chẳng lẽ lại không phải một loại “bàn tay vàng”?

Chẳng hạn như bây giờ cô có thể giúp người thân có thể nghỉ ngơi thoải mái hơn nhờ vào những thứ đó.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô bỗng trở nên tốt hơn.

Ở trong núi, cô nhét gần như đầy gùi tre rồi mới đeo gùi và cầm cuốc về nhà. Sau khi về đến nhà, cô bắt đầu phân loại chỗ thảo dược này.

Những loại khác có thể để xử lý sau, còn loại chống ngứa thì không được, bây giờ phải xử lý ngay để tối nay cho người trong nhà sử dụng.

Mạnh Y Y bận luôn chân luôn tay, đun xong chỗ thảo dược chống ngứa rồi đổ vào một cái thùng, sau đó lại nấu cơm, nấu cơm xong thì lại đun sôi một nồi nước to oành, như thế thì sau khi mọi người về là có thể tắm luôn rồi ăn cơm.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa tất cả, Mạnh Y Y lại đựng nước thảo dược đã đun vào trong một chiếc thùng nhỏ, sau đó xách đến nơi Tô Thanh Dật ở.

Lúc này Tô Thanh Dật vẫn chưa về, cô bèn ngồi trên bậc thang trước cửa chờ anh.

Trước cửa nhà họ Chu cũng có một sân đá, khác với sân đá có thể phơi lương thực, đây là một sân phơi làm bằng sỏi và bùn đất trộn lại, sau khi bị cán trong thời gian dài thì vô cùng bằng phẳng, chỉ là có một vài chỗ hơi mấp mô.

Bên ngoài sân đá này trồng mấy cây mướp. Dây mướp quấn quanh giá tre nồng đậm hơi thở cuộc sống, nhất là mấy quả mướp treo lủng lẳng đung đưa kia khiến cô rất muốn đi qua hái xuống.

Mướp xào thực ra rất ngon!

Mạnh Y Y nhìn mấy quả mướp, cảm thấy mướp xào ngon hết sảy, nhưng dùng mướp để nấu mỳ cũng ngon.

Nhưng trong thôn có mấy ai nỡ mua mỳ về ăn? Mang lúa mạch đi đổi thành mỳ cũng tiếc, thà cầm lúa mạch đi bán thành tiền, ai xa xỉ hơn thì mới làm bánh lúa mạch để ăn.

Mạnh Y Y ngồi trên bậc thang, hai tay ôm mặt. Cô nhìn những loại rau củ không thể tự nhiên hơn được nữa ở các nông hộ nhưng lại đầy xa lạ với cô, cảm thấy đậm đặc hơi thở cuộc sống, còn có cảm giác ấm áp nói không rõ được.

Cô không hề biết dáng vẻ của mình đơn thuần đến nhường nào.

Tô Thanh Dật đã đi tới trước mặt cô mà cô cũng không nhận ra.

Tô Thanh Dật cứ thế thò chân đá nhẹ cô.

Mạnh Y Y lập tức bỏ tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ đứng dậy. Nhưng cô cố ý đứng bật dậy rất nhanh, như thể không đứng vững và sắp sửa ngã xuống.

Quả nhiên, Tô Thanh Dật vươn tay ra túm cánh tay cô theo bản năng.

“Anh về rồi à?” Mạnh Y Y tươi roi rói.

Tô Thanh Dật không lên tiếng, chỉ nhìn chiếc thùng ở bên cạnh, trong đó đựng thứ chất lỏng màu nâu, có thể ngửi được mùi thuốc Bắc.

Mạnh Y Y vừa thấy ánh mắt anh thì lập tức giải thích: “Đây là nước thuốc có thể chống ngứa mà em đã đun, lúc anh tắm thì pha vào trong nước tắm, tốt nhất là ngâm một lúc, tắm xong thì cơ thể sẽ không quá ngứa nữa.”

Tô Thanh Dật nhíu mày, vẫn nhìn chiếc thùng gỗ kia, im lặng.

Cô chẳng hề bận tâm đến thái độ của anh, nói tiếp: “Hồi trưa hai anh trai em rõ ràng đã tắm rồi mà vẫn thấy ngứa. Em bèn nghĩ, anh cũng gặt lúa, còn ôm lúa và gánh lúa, chắc chắn cũng sẽ thấy ngứa. Nếu có thứ gì giúp mình tắm xong mà không ngứa nữa thì tốt biết mấy…”

“Buổi chiều cô đi hái chỗ thảo dược này à?”

“Vâng. Nhưng em nghe người ta nói thôi, cũng không biết thảo dược này có tác dụng hay không.” Tâm trạng của Mạnh Y Y chùng xuống, rồi cô lại mau chóng vui vẻ ngay. “Anh thử là biết thôi, nếu không có tác dụng thì em đi hỏi người ta có cách khác để trị ngứa không là được…”

Tô Thanh Dật im lặng một lúc. “Tôi đổ nước thuốc ra, cô xách thùng về đi.”

“À… vâng.”

Khóe miệng Mạnh Y Y cong lên, anh không hề từ chối, đúng không?