Chuyện Đôi Ta

Chương 18: Chạy trông xấu

L*иg ngực Tô Thanh Dật bức bí khó chịu. Anh chẳng qua cũng chỉ là một chàng trai mười tám tuổi, có thể nghĩ ra cách ấy trong thời gian ngắn như vậy đã là biện pháp tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra rồi, song anh chẳng ngờ mình lại nhận được kết quả như vậy.

Tâm trạng anh vô cùng phức tạp, dường như trong một chốc một lát cũng không thể chấp nhận sự thực này, dù anh làm gì, chỉ cần Mạnh Y Y cứ đòi lấy anh cho bằng được thì mọi thứ anh làm đều công cốc.

Vậy thì, mọi hành vi của anh đầy vẻ khôi hài.

Đúng lúc này, Mạnh Chí Dũng chạy tới. “Cô út ơi, bà bảo trí thức Tô đến nhà mình ăn cơm, đừng về nhà nấu nữa, rời nhà lâu như thế nồi bếp đều lạnh cả rồi, phải mất nhiều thời gian lắm mới nấu cơm được ấy!”

Mạnh Y Y cười với cháu trai cả rồi nhìn sang Tô Thanh Dật. “Anh đi xa như thế, chắc chắn cũng đói rồi.”

“Không cần, tôi muốn về nhà dọn dẹp trước…”

“Trí thức Tô, chú đừng câu nệ, sau này chú cháu mình là người một nhà, sẽ thường xuyên ăn cơm với nhau mà.” Mạnh Chí Dũng không mong nhiệm vụ nhỏ của mình không thể hoàn thành.

Mạnh Y Y muốn giơ ngón tay cái tặng Mạnh Chí Dũng, chỉ một câu nói thôi có lẽ đã lại bắn cho Tô Thanh Dật một mũi tên rồi.

Tô Thanh Dật hé miệng, cuối cùng không nói gì.

Mạnh Y Y cảm thấy được sự suy sụp của Tô Thanh Dật thì cũng chợt ngộ ra, anh chẳng qua chỉ là một chàng trai trẻ mà thôi, chưa từng trải qua mưa to gió lớn, có thể chống cự áp lực từ Mạnh Hữu Lương và những lời gièm pha của người khác, anh đã làm đủ tốt rồi, chỉ là sự kiên trì của anh không đem lại thành công mà thôi.

Anh cũng sẽ cảm thấy thất vọng, bực dọc, sau đó là khổ sở.

Khi Mạnh Y Y suy tư, Tô Thanh Dật đột ngột nhìn sang cô, ánh mắt nghiêm túc ẩn chứa sự bất đắc dĩ.

Mạnh Y Y hẫng một nhịp tim, không hiểu anh lại làm sao.

“Đi thôi!” Tô Thanh Dật lên tiếng trước.

Đây là đã hiểu rõ hiện thực, sau đó lựa chọn thỏa hiệp? Khi đã dùng mọi cách mà cũng không thể thay đổi kết quả để tất cả phát triển theo nội tâm mình mong muốn, vậy thì chấp nhận nó, hoặc có thể nói là có chơi có chịu.

Mọi việc anh làm chẳng lẽ không phải là một vụ đánh cược? Nếu đã cược thì sẽ có khả năng thua.

Mạnh Y Y hé miệng, rất kinh ngạc nhận ra mình có một suy nghĩ rằng thôi vậy, cứ cho anh toại nguyện vậy.

Nhưng bây giờ nhiệm vụ của cô ở thế giới này vẫn chưa rõ ràng, cô chỉ biết mục tiêu của nhiệm vụ là anh, vậy thì cô bắt buộc phải ràng buộc với anh, nếu không trong tương lai cô chắc chắn sẽ hối hận khi độ khó của nhiệm vụ tăng lên, đó là thứ cô không muốn nhìn thấy.

Nhưng Tô Thanh Dật vô tội lắm mà?

Anh sống đang tốt, dựa vào đâu mà vừa gặp cô thì đã xui xẻo như thế?

Mạnh Y Y cắn môi, rời khỏi ánh mắt của Tô Thanh Dật, khóe miệng nở một nụ cười khổ.

Người làm nhiệm vụ như bọn cô chẳng lẽ còn phải suy nghĩ đến nhân sinh, đến trắng đen đúng sai hay sao? Nếu suy xét đến những thứ đó thì họ vốn chẳng thể nào làm nhiệm vụ. Với mọi thứ trong thế giới nhiệm vụ, họ chỉ có thể coi như một bộ phim, một màn biểu diễn, không thể coi như cuộc sống thật, sau đó trao cho hành vi của mình danh dự vĩ đại, như thế thì mới có thể chật vật tiến lên phía trước.

Dù họ làm gì thì đều là để cân bằng thế giới hiện thực mọi người sống, để tất cả cảm xúc căm phẫn và lạc quan được duy trì ở thế cân bằng.

Dường như sau khi đến thế giới chủ này, cô đã trở nên mềm lòng rồi.

Con người quả nhiên không thể không có mục tiêu, nếu không phải vì còn chưa biết nhiệm vụ cụ thể là gì thì cô sẽ không rảnh rỗi nghĩ ngợi linh tinh làm gì.

“Vâng. Anh đi chậm lại nào, em không đuổi kịp được anh.” Mạnh Y Y khẽ nhắc nhở Tô Thanh Dật.

Tô Thanh Dật hơi ngẩn ra, song bất giác đi chậm lại.

Mạnh Chí Dũng đi phía trước quay đầu lại, nhìn một nam một nữ ở phía sau thì nhíu mày. “Cô út, cô không đuổi kịp thì chạy đi, chạy thì chắc chắn sẽ đuổi kịp được.”

Mạnh Y Y hiếm khi á khẩu, như không quen biết Mạnh Chí Dũng, trừng mắt nhìn cu cậu.

Xin cứ giữ nguyên thái độ này, có thể ế rồi đấy.

Tô Thanh Dật cũng sững người vì câu nói của Mạnh Chí Dũng, sau đó nhếch khóe miệng, nở nụ cười nhạt. “Ừ, nói đúng đấy, sao chú không nghĩ đến nhỉ.”

Khóe miệng Mạnh Y Y giần giật, nếu không phải vì Tô Thanh Dật mới trở về thì cô sẽ nghi ngờ hai người này liên hợp nhằm vào mình.

Mạnh Y Y ho một tiếng. “Hai người có tư tưởng không đúng.”

Mạnh Chí Dũng: “Không đúng chỗ nào?”

“Hai người phải nghĩ đến phái nữ nhiều hơn, khi phái nữ không đuổi kịp thì hai người phải chờ, đâu thể yêu cầu người ta chạy đuổi theo chứ.”

Tô Thanh Dật: “Nam nữ bình đẳng.”

Mạnh Chí Dũng vô cùng tán thành ý kiến của Tô Thanh Dật. “Chuẩn đấy ạ. Cô út có tư tưởng không đúng, người lạc hậu không muốn tự đuổi theo mà lại mong người khác dừng lại chờ mình, thế là không được. Giống như chuyện sắp gặt lúa rồi ấy, người gặt chậm yêu cầu người gặt nhanh chờ anh ta, thế mà được chắc? Cháu là người đầu tiên xông lên tẩn anh ta.”

Mạnh Chí Dũng càng nói càng hăng: “Phái nữ các cô rất chi là thích chuyện bé xé ra to, đợi lần một thì sẽ có đợi lần hai, không thể chiều bọn cô được.”

“Mạnh Chí Dũng.” Mạnh Y Y phẫn nộ.

“Có!” Mạnh Chí Dũng vội đứng khựng lại và cúi chào.

Mấy đứa trẻ choai choai trong thôn vô cùng sùng bái chuyện nhập ngũ, quân nhân là kiểu người mà chúng khát khao trở thành nhất, chúng cũng tự lén lút làm một vài động tác, lúc vui chơi cũng sẽ thực hiện mấy động tác mà người trong quân đội làm, bởi thế Mạnh Chí Dũng cũng phản xạ có điều kiện như thế.

“Phạt mày không được ăn cơm trưa.” Mạnh Y Y hừ một tiếng.

“Dựa vào đâu hả!”

“Dựa vào việc chuyện nấu cơm giặt giũ trong nhà đều là do mẹ mày, thím mày đảm nhận. Nếu nam nữ đã bình đẳng thì tại sao cánh đàn ông con trai tụi mày không làm việc nhà nào? Lại còn xem thường phái nữ tụi cô mày, thế thì đừng có ăn cơm do phụ nữ nấu nữa.”

“Cháu đâu có xem thường.”

“Cô cảm thấy mày xem thường.”

Mạnh Chí Dũng xị mặt, nhìn cô út mình, lại nhìn Tô Thanh Dật, cuối cùng thở dài một hơi. “Trí thức Tô, cháu cảm thấy chú vẫn nên đợi cô út thì hơn.”

Tô Thanh Dật: …

Mạnh Chí Dũng len lén nhìn Mạnh Y Y. “Ai bảo cô chạy trông xấu thấy mồ chứ!”

“Mạnh Chí Dũng!”

Lúc này Mạnh Chí Dũng đã chạy biến đi rồi, còn cố ý quay đầu làm mặt hề với Mạnh Y Y, dù gì thì Mạnh Y Y cũng chẳng thể đuổi kịp được.

Mạnh Y Y tức lộn ruột, nhưng lại không thể so đo với một đứa trẻ.

Khóe miệng Tô Thanh Dật cong lên, không biết tại sao, anh lại cảm thấy Mạnh Y Y lúc này cực kỳ sinh động và thú vị, có cảm giác khó mà mô tả hơn dáng vẻ bình thường cô thể hiện ra.

“Em xấu chỗ nào chứ?” Mạnh Y Y chỉ vào mình mà hỏi Tô Thanh Dật.

Tô Thanh Dật quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.

Mạnh Y Y còn đợi lời nhận xét của anh đây này, kết quả là anh chẳng nói câu nào mà cứ thế đi mất.

Mạnh Y Y: …

Sao cô cảm thấy mình bức bối vậy chứ!

Hai người cùng về đến nhà họ Mạnh.

Lúc này bữa cơm chưa được nấu xong. Từ lúc trở về, Mạnh Hữu Lương đã đi cắt mấy thứ như thịt lợn, gan lợn. Mấy thứ như xương thì không có nhiều thời gian nấu, nhưng thịt thì có thể, cho nên mọi người vô cùng mong chờ bữa cơm này.

Mạnh Hữu Lương đã về nhà lâu vậy rồi mà bây giờ Tô Thanh Dật và Mạnh Y Y mới về, một đám người đều tự ngầm hiểu trong lòng, chỉ kéo Tô Thanh Dật qua nói chuyện.

Cánh đàn ông ngồi cùng nhau nói chuyện vô cùng tùy ý, trước tiên là trò chuyện về tình hình thóc gạo năm nay, lúa mọc tốt, lại không gặp thiên tai, sản lượng hẳn là hơn năm ngoái.

Năm ngoái trước lúc gặt gặp một trận gió to thổi lúa đổ rạp hết, khiến mọi người phải gặt lúa sớm, sản lượng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Tô Thanh Dật nghe Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ trò chuyện câu được câu không, bỗng sinh ra thứ cảm giác kỳ lạ. Họ chẳng biết gì cả, dường như ở chỗ họ, những chuyện linh tinh giữa anh và Mạnh Y Y có thể hoàn toàn lược bỏ, có thể coi như chưa xảy ra gì cả.

Người nhà họ Mạnh cũng đã biết chuyện mà Mạnh Hữu Lương và Tô Thanh Dật đi làm.

Người tông phải ba người nhà họ Chu cũng coi như có lương tâm, tiêu tốn tiền bạc làm đông lạnh xác để Mạnh Hữu Lương và Tô Thanh Dật còn có thể mang xác về, nếu đổi sang người khác thì có thể đi thiêu luôn rồi, đến lúc đó có khóc cũng chẳng thể khóc được.

Tài xế đâm người sau khi biết xảy ra chuyện thì đã bị gia đình nhà chủ đưa đến đồn rồi, nên làm thế nào thì làm, gia đình nhà chủ ấy chủ động đền một khoản tiền để Mạnh Hữu Lương và Tô Thanh Dật xử lý ổn thỏa hậu sự cho ba người nhà họ Chu.

Tô Thanh Dật đưa ba người nhà họ Chu về nguyên quán của Chu Tiến Tài.

Năm xưa vợ chồng Chu Tiến Tài bỏ đi, quá trình cụ thể rất phức tạp, nhưng bao nhiêu năm nay Chu Tiến Tài cũng nhớ nhung quê cũ, cùng con gái sang tỉnh khác cũng muốn sống tốt, sau này lúc về quê thì cũng có thể ngẩng mặt cao đầu, đâu biết được lại xảy ra chuyện như vậy.

Người nhà họ Chu ban đầu nghe thấy tên của Chu Tiến Tài thì vốn không chịu nhận, sau khi biết Chu Tiến Tài gặp chuyện thì những họ hàng trực hệ của Chu Tiến Tài mới không nhịn được mà khóc lớn. Những chuyện tiếp theo cũng thuận lợi, ba người nhà họ Chu đều được chôn vào mộ phần của nhà họ Chu. Tô Thanh Dật cũng giao hết số tiền mà người ta đền cho người nhà họ Chu, mong rằng sau này họ có thể cúng bái đầy đủ cho ba người nhà Chu Tiến Tài.

Sự tình coi như khá thuận lợi.

“Cháu có một thỉnh cầu, mọi người có thể đừng kể chuyện của chú Chu và thím Chu được không ạ?” Tô Thanh Dật nhìn người nhà họ Mạnh, thái độ rất thành khẩn.

Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ đều ngẩn người.

Mạnh Hữu Lương gật đầu nặng nề. “Trong nhà không ai được kể linh tinh chuyện này. Cứ để mọi người nghĩ họ ra ngoài hưởng phúc đi!”

Có người đã vỡ lẽ, có người vẫn chưa hiểu.

Nếu người trong thôn biết nhà họ Chu gặp chuyện thì chắc chắn sẽ bàn tán một phen: Còn tưởng ra ngoài hưởng phúc chứ, kết quả thì sao, thế mà gặp tai nạn, còn mấy người như họ, nghèo thì đúng là hơi nghèo, nhưng ít nhất vẫn còn sống đây này!Thậm chí có vài người còn có thể liên tưởng đến chỗ khác, nuôi con gái quả nhiên vô dụng, còn nói là con gái nhà họ có tiền đồ, kết quả là thực sự có tiền đồ, khiến bố mẹ…

Những lời gièm pha như thế, Tô Thanh Dật không muốn ba người nhà họ Chu dù đã ra đi rồi cũng không được an nhiên.