Chuyện Đôi Ta

Chương 15: Tiếp cận

Mạnh Y Y men theo con đường nhỏ vào núi, vào trong là rừng cây có phạm vi hoạt động khá rộng. Trong rừng cây cỏ rậm rạp, thân cây cao to, cây cỏ toát ra sức sống hừng hực. Có điều, cô vừa mới đi vào một lúc mà giày đã đẫm sương rồi.

Cô nhìn đôi giày của mình, hơi hối hận, đáng lẽ không nên đi giày vải, nên học theo người trong thôn đi giày cỏ mới phải, chí ít sẽ chẳng phải lo dính sương.

Lúc này, cô lại thở dài một hơi. Nếu bấm ra một loại phép có thể hong khô giày thì hay rồi. Thôi vậy, càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ thật đau khổ.

Giày ẩm ướt cũng có chỗ tốt, có thể thoải mái làm bạn với cỏ dại, cứ thỏa thích tìm nấm mà chẳng cần lo sợ gì.

Người địa phương gọi tất cả những loại nấm ăn được ngoài nấm chuôi ô là nấm sương. Cũng có nguyên do cho sự khác biệt đó. Thể tích của những loại nấm nhỏ đó hoàn toàn không thể bì với nấm chuôi ô, khiến Mạnh Y Y cảm thấy tìm nấm sương thật sự chẳng hời.

Sau mấy tiếng, thu hoạch của cô khá phong phú.

Cô xách giỏ về nhà, nghĩ xem trưa nay nấu món gì.

Bữa cơm trưa quả nhiên giống như Mạnh Y Y dự liệu, mọi người trong nhà khen không ngớt miệng món canh nấm và nấm xào.

Thế là mấy ngày liên tiếp, Mạnh Y Y đều đi nhặt nấm, ai bảo đây là mùa phù hợp để nhặt nấm chứ? Thi thoảng, Dư Tiểu Giai cũng đi theo cô, nhưng số lần rất ít, Dư Tiểu Giai phải giúp làm việc nhà, không rảnh rỗi như Mạnh Y Y.

Mạnh Y Y vốn tưởng Dư Tiểu Giai tiếp cận mình là vì lại có ý định gì đó. Khi vô tình nghe Dư Tiểu Giai cãi nhau với mấy cô gái khác trong thôn để bênh cô, cô liền biết Dư Tiểu Giai thật sự sợ hãi vì chuyện chủ nhân cũ của cơ thể này nhảy sông, bây giờ một mực khăng khăng muốn làm bạn với cô.

Mạnh Y Y rất tiếc nuối vì đã hoàn toàn không có cơ hội ngược người ta nữa.

Hôm nay lúc cô nhặt nấm thì đi hơi xa, bởi dẫu sao những chỗ cô ngày ngày nhặt nấm trước đó hiện đã không còn bao nhiêu nấm nữa rồi.

Quả nhiên, sau khi đi xa hơn thì nấm lại càng nhiều. Cô nhặt không ngừng, sau một lúc giỏ đã đựng đầy.

Đang lúc cô định ra về thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét “Á”, sau đó là tiếng người ngã xuống, có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó.

Mạnh Y Y nhìn về phía phát ra tiếng, im lặng.

“Có ai không? Gần đây có ai không…”

Xem ra là cần giúp đỡ rồi. Mạnh Y Y nghe thấy tiếng thì mới đi về phía phát ra âm thanh, trong đầu nghĩ xem liệu có nguy hiểm hay không. Bố cô cực kỳ nổi tiếng ở mấy đội sản xuất này, hẳn là không ai dám bắt nạt cô đâu.

Cô không lên tiếng, đi đến gần quan sát xung quanh, không có ai khác, chỉ có một người ngã dưới đất.

“Anh làm sao đấy?”

Người đàn ông ôm chân mình, khuôn mặt rất lo âu. “Tôi bị rắn cắn.”

Mạnh Y Y nhìn lên trước, phát hiện trên chân đối phương quả nhiên có vết thương do rắn cắn. “Giờ làm sao đây?”

“Chân tôi đau, không đứng dậy được, cô có thể đỡ tôi đến trạm y tế được không?” Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt khó xử nhưng lại không còn cách nào khác. “Nếu phiền quá thì thôi vậy, tôi nghỉ ngơi một lúc rồi tự đi…”

“Thế sao được? Ngộ nhỡ con rắn đó có độc thì sao?” Mạnh Y Y đến gần đối phương. “Hay là tôi đỡ anh đến trạm y tế nhé!”

“Thế thì phiền cô rồi.”



Mạnh Y Y đỡ đối phương đến trạm y tế, vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã biết đối phương là trí thức Giang Học Nghĩa ở đội sản xuất bên cạnh, là trí thức thuộc tốp năm 1974, sớm hơn một năm so với hội Tô Thanh Dật.

Mạnh Y Y vừa nghe đối phương giới thiệu thì đã biết người này từng là trí thức được tán tụng nhất. Sở dĩ là đã từng, bởi vì năm sau đó Tô Thanh Dật đến đây thì “thời kỳ huy hoàng” của người này chỉ có một năm ngắn ngủi, nhưng anh ta vẫn là thanh niên tài tuấn trong mắt mọi người.

Thôn Song Khê ngày trước quá nghèo, ngoài hai năm đầu có trí thức được phân về thì mấy năm sau trí thức đều được phân bổ đến các thôn khác. Mãi đến năm 1975, thôn Song Khê không nghèo như thế nữa, sau khi các đội sản xuất khác dị nghị, Mạnh Hữu Lương phân toàn bộ trí thức khóa ấy đến thôn Song Khê khiến các đội sản xuất khác hoàn toàn im miệng.

Bởi vậy ở thôn Song Khê mới có cách nói là “trí thức cũ” và “trí thức mới”, trí thức đến hai năm đầu gọi là trí thức cũ, tốp trí thức năm 1975 là trí thức mới, dù rằng trí thức mới thực sự chẳng hề mới.

Giang Học Nghĩa được Mạnh Y Y đỡ thì có vẻ khá ngại, lén nhìn cô mấy lần. “Cô… khác với những gì tôi nghĩ.”

Mạnh Y Y nhướng mày. “Anh nghĩ tôi là người thế nào?”

“Tôi cũng nghe người khác nói thôi, họ nói cô khá xấu tính, rất ích kỷ… Bây giờ tôi biết rồi, họ nói năng vớ vẩn cả, rõ ràng cô rất tốt bụng, còn vui vẻ giúp đỡ mọi người.”

“Ồ, anh biết tôi là ai à?”

“Trước đây tôi đã từng thấy cô từ xa mấy lần. Vừa rồi lúc nhìn thấy cô, tôi đã tuyệt vọng rồi, bởi vì nghe người khác đồn nên tôi tưởng cô sẽ không thể nào giúp tôi.”

“Tại sao những người đó vu khống tôi sau lưng?”

Giang Học Nghĩa lắc đầu. “Tôi cũng không biết. Nhưng tôi nghĩ, chỉ cần là người tiếp xúc với cô thì đều sẽ biết con người cô rất tốt.”

Mạnh Y Y ngại ngùng gật đầu.

Hai người anh một câu tôi một câu đi đến trạm y tế, bác sĩ vừa thấy đã biết con rắn cắn Giang Học Nghĩa không có độc, Mạnh Y Y thở phào nhẹ nhõm. Giang Học Nghĩa cũng tỏ ra vui vẻ, sau đó lại hơi khó xử khi rắn không có độc mà anh ta còn bảo Mạnh Y Y đưa tới trạm y tế.

Giang Học Nghĩa rối rít cảm ơn Mạnh Y Y, còn Mạnh Y Y thì tỏ ra chỉ cần anh ta không sao là được.

Mạnh Y Y xoay người rời đi bèn nhíu mày, Giang Học Nghĩa này chui từ đâu ra vậy? Cô lục trong trí nhớ thì cũng không phát hiện chủ nhân cũ của cơ thể này có giao du gì với Giang Học Nghĩa. Nếu đã thế, tại sao Giang Học Nghĩa cố ý xuất hiện trước mắt mình?

Mạnh Y Y biết đối phương cố ý, bởi vì mấy hôm nay khi cô đi nhặt nấm thì cảm thấy có người nhìn mình từ xa. Chính bởi vậy, cô mới đi mỗi ngày để xem người đó muốn làm gì.

Giang Học Nghĩa chắc chắn biết con rắn đó không có độc, nếu không sao anh ta có thể nhàn nhã nói chuyện với mình, cũng không quan tâm đến chuyện họ đi chậm như thế chứ? Nếu thật sự sợ rắn có độc thì hẳn đã rất sốt ruột, mong mau chóng đến trạm y tế mới phải.

Bởi vậy cô đã chắc chắn được Giang Học Nghĩa muốn cố ý tiếp cận mình.

Chẳng lẽ anh ta không biết mình và Tô Thanh Dật đang bàn hôn sự?

Mạnh Y Y sờ cằm, chậm chạp đi lấy giỏ của mình. Mặc kệ anh ta có mục đích gì, cô đều có thể ứng đối. Huống hồ bây giờ quả thực hơi chán, vừa khéo có thể xem Giang Học Nghĩa muốn làm gì.

Mấy ngày tiếp theo, Mạnh Y Y vẫn chạy đi nhặt nấm.

Sau đó cô phát hiện, ở nơi cô thường nhặt nấm, thi thoảng sẽ có một đống nấm nhỏ, có lúc thì đặt một đống quả dại.

Sang ngày thứ ba, cuối cùng Mạnh Y Y đã tóm được người lén lút để nấm và quả dại.

“Tại sao anh…” Mạnh Y Y chỉ vào nấm và quả dại, dáng vẻ vô cùng khó hiểu.

“Tôi… Tôi muốn cảm ơn cô đã đưa tôi đến trạm y tế.”

“Nhưng tôi không đưa anh đi thì anh cũng không sao mà.”

Giang Học Nghĩa lắc đầu. “Không thể nói vậy được, khi ấy chúng ta đều không biết con rắn đó có độc hay không, nhưng cô thực sự đã giúp tôi.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh không cần làm thế này đâu.”

“Tôi chỉ muốn bày tỏ lòng cảm ơn thôi.”

Mạnh Y Y nhìn trái ngó phải, nhíu mày. “Tôi biết rồi. Nhưng sau này anh đừng vậy nữa, nếu bị người khác trông thấy thì không tốt cho cả tôi và anh. Dẫu sao bây giờ tôi cũng đã định hôn sự với trí thức Tô rồi.”

“Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn bày tỏ lòng cảm ơn, không ngờ sẽ gây ra rắc rối cho cô.”

“Anh đừng nói vậy. Tôi biết anh có ý tốt, nếu là tôi, tôi không quan tâm người khác nghĩ thế nào, nhưng trí thức Tô, tôi không mong có người gièm pha sau lưng anh ấy chỉ vì tôi, anh hiểu không?”

“Tôi hiểu rồi. Cô tốt với trí thức Tô thật.”

Mạnh Y Y cười xấu hổ.

Giang Học Nghĩa nói tiếp: “Tôi nghe nói… nghe nói…”

Mạnh Y Y ngẩn người, cắn môi, có vẻ hơi khó nói. “Anh muốn hỏi tôi, chuyện tôi bày mưu nhảy sông để trí thức Tô cưới tôi có phải là thật không à? Đó là thật, khi ấy tôi nhất thời kích động, tôi cũng không biết tôi nghĩ gì nữa, anh có cảm thấy tôi xấu xa lắm không?”

“Không. Cô chắc chắn rất thích cậu ta thì mới làm ra chuyện không phù hợp với bản tính của cô như thế.”

Mắt Mạnh Y Y bỗng hoe đỏ, cô đưa tay lau mắt mình, song lại giả vờ nở một nụ cười mỉm, như đang giả bộ rằng mình không hề muốn khóc.

“Anh là người đầu tiên nói với tôi như thế. Mọi người đều nói tôi rõ là mưu mô, rõ là xấu xa, tôi là một kẻ tồi tệ, một cô gái tồi tệ.”

“Đó là vì họ không hiểu cô.”

“Đừng nói nữa, tôi phải về nhà rồi.” Mạnh Y Y xách giỏ chạy bước nhỏ rời đi.



Giang Học Nghĩa nhìn theo bóng dáng Mạnh Y Y rời đi, mày nhướng cao.

Mạnh Y Y dường như rất khác với những gì Tô Thanh Dật nói.

Tính cách của Mạnh Y Y rõ ràng vô cùng đơn thuần, tư tưởng cũng rất đơn giản, cho dù mặc đồ tốt hơn người khác thì cũng là vì gia cảnh nhà cô tốt, đây cũng không phải lỗi lầm gì. Nhưng tại sao Tô Thanh Dật lại ghét Mạnh Y Y như thế chứ, thậm chí còn bảo mình tiếp cận cô?

Mạnh Y Y vừa xoay người đã cong môi. Nếu đối phương tiếp cận cô thì không thể không tiếp tục xuất hiện chỉ vì một câu nói của cô. Còn về việc đối phương có mục đích gì, chỉ cần tốn thời gian thì chắc chắn sẽ biết thôi, cô chẳng nóng vội một chút nào.