Bắt Rể

Chương 2

Bổn triều thịnh hành trào lưu ‘bắt rể’, thời điểm yết bảng không khác gì hiện trường lừa bán con trai nhà lành phiên bản phóng to n lần.

Trước khi yết bảng kỳ thi mùa xuân, bao tải cùng với dây thừng ở Lạc Kinh đều cháy hàng.

Tiểu thư các phủ xoa tay hầm hè, mỗi ngày ngồi ở trong phòng vip trà lâu ngắm trai, à không, đánh giá các sĩ tử đi ngang qua, bằng một cái nhìn cực kỳ soi mói, kén cá chọn canh.

Mỗi một cái cửa sổ, trong đó lập lòe không biết bao nhiêu đôi mắt xanh mướt.

Thân phận của những thư sinh này đã sớm được nữ quyến trong phủ truyền tai nhau, bây giờ chính là nhìn xem diện mạo dáng người.

“Người này vai quá hẹp, không được.” Nương của ta ánh mắt độc ác: “Hông cũng hẹp, vừa nhìn liền biết không thể sinh con dưỡng cái tốt được.”

Ta: ?

“Nương, chúng ta chọn rể, không phải cưới vợ.” Cái gì mà hông không hông, sinh được không sinh được.

Nương của ta oán trách liếc nhìn ta một cái: “Nhà chúng ta chọn rể, đương nhiên phải tìm đến người có thể khiến cho con nhanh chóng hoài thai.”

“Nếu chỉ có mấy tên tốt mã dẻ cùi không dùng được, Kim gia chúng ta còn cần làm gì?”

Ta khảy bàn tính tính toán sổ sách của tháng này, thuận miệng ứng phó nói: “Nương, con với Hàn Quan không phải đã sớm định ra hôn ước hay sao? Là nương chính mình đề ra đấy, chúng ta cũng không thể bội ước đâu.”

Biểu tình trên mặt nương có chút mất tự nhiên, bà ấy hàm hồ nói: “Vạn nhất Hàn Quan không đáng tin cậy thì làm sao? Theo nương thấy, chúng ta vẫn nên dự phòng là hơn.”

Tay khảy bàn tính của ta dừng lại một chút.

Ta nói sang chuyện khác: “Nương, lô hàng xa xỉ phẩm ‘bao tải nạm san hô đỏ’ này đã bán hết rồi, người đến giám sát việc bổ sung thêm hàng đi.”

Kỳ thật ta biết, chuyện hôn sự của ta với Hàn Quan sợ là không thành được, chỉ là tạm thời ta còn chưa biết phải nói như thế nào với nương.

Hai tháng trước, ta xem sổ sách của Nhạn Phong Lâu thì nhìn thấy trên đó có tên của Hàn Quan.

Chàng ta thuê một nhã gian. Theo chưởng quầy nói thì chàng ta cùng với một nữ tử che mặt lén lút gặp nhau ở đấy.

Chưởng quầy còn biểu tình phức tạp nhìn ta mà nói: “Thiếu đông gia, nàng kia chỉ cùng Hàn công tử gặp mặt một tháng. Nhưng là, một tháng này gặp mặt ba lần.”

“Còn hai lần khác, chia ra dành cho Lưu công tử ở thành Bắc cùng với Lý công tử ở thành Nam.”

Ta im lặng.

Từ đấy suy ra, tuy là ta bị cắm sừng rồi, nhưng mà thảm cỏ trên đầu Hàn Quan lại càng xanh biếc tươi tốt hơn không ít nhỉ?

Không biết vì sao, cái này khiến cho tâm tình của ta thoải mái hơn rất nhiều.

Ta quyết định đi gặp vị nữ tử đặc biệt kia.