Sau Khi Trở Thành Yêu Sủng Của Bạo Quân

Chương 8.1: Thì ra là con mèo cái

Ý nghĩ hoang đường này chỉ lóe lên trong đầu Yến Nguyên.

Nàng cười lắc đầu, dù sao mèo con cũng là mèo con, nàng là nàng, chuyện xảy ra với mèo con sao có thể xảy ra trên người nàng chú.

"Cô nương, ngài mặc vào đi, hôm nay lạnh, ngài cẩn thận bị lạnh." Thấy Yến Nguyên thật lâu không có động tĩnh, Hạ Nhi nhịn không được ở bên ngoài nhắc nhở.

"Biết rồi." Yến Nguyên đáp một tiếng, lại cúi đầu liếc nhìn vết bầm kia một cái, rồi vươn tay kéo váy trên giá xuống thay.

Vết bầm nhỏ thôi, không có gì ghê gớm.

Có lẽ là lúc trước nàng trúng độc ngã xuống không cẩn thận va chạm dẫn đến.

*

Trước sau giờ Thìn, Triều Minh Điện sớm tảo triều, Mạnh Đức Dự đi theo Quý Uyên trở lại Ngự Thư Phòng, quay đầu thấy sắc mặt Lý Phúc trắng bệch, còn chưa hồi phục lại, âm thầm mắng một tiếng "Không có tiền đồ".

Lý Phúc cúi đầu không dám lên tiếng, nhưng nhớ tới một màn vừa rồi trên triều đình, vẫn cảm thấy kinh tâm động phách.

Hôm nay triều thần nghị luận chủ yếu là chuyện vùng Giản Nam đột nhiên xảy ra lũ lụt, việc này giải quyết coi như thuận lợi, nhưng khi triều sắp kết thúc, Quý Uyên đứng đầu chợt cười nói gần đây nhận được một phần lễ rất tốt, thật là vui mừng, muốn chia sẻ niềm vui cùng quần thần.

Dứt lời, lệnh Mạnh Đức Dự mang tới một vật.

Vật kia được vải đỏ che kín, căn bản đoán không ra rốt cuộc là cái gì, nhưng Mạnh Đức Dự bưng khay đi tới, chợt vấp chân, khay nghiêng về phía trước, vật trong khay thật khéo lại lăn tới dưới chân Triệu Vương.

Triệu Vương nhìn lướt qua, nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc này thét lên thành tiếng.

Chỉ thấy dưới một nửa vải đỏ lộ ra mái tóc dài màu đen hỗn độn và nửa khuôn mặt máu thịt mơ hồ.

Quần thần phía dưới loạn thành một đoàn, Quý Uyên mỉm cười nhìn bọn họ, sâu kín nói: "Cũng không biết là ái khanh nào có tâm như thế, biết trẫm rảnh rỗi nhàm chán, cố ý đưa tới mấy người giúp trẫm luyện kiếm, trẫm ngược lại khó gặp được người có thể tiếp vài chiêu cùng trẫm, nếu các ái khanh còn muốn hiến lễ, trẫm tất nhiên là vô cùng vui vẻ!"

Lý Phúc biết Quý Uyên đang rung cây dọa khỉ, mượn chuyện này cảnh cáo những người rục rịch trong triều.

Nhớ tới cảnh tượng cuối cùng Triệu Vương mềm nhũn đôi chân bị người đỡ ra ngoài, hắn liền hiểu được nhi tử thứ tư mà Tiên Hoàng để lại này hẳn là sống không lâu!

Triệu Vương cũng không tính là xuất sắc ở trong mấy hoàng tử của An Khánh đế, so với Tam Hoàng tử Thành Vương, ông ta cả ngày sa vào sắc đẹp, không học vấn không nghề nghiệp, bình thường ngu xuẩn vô cùng, lần này dám phái người vào cung hành thích, đa số là có người giật dây.

Lý Phúc không suy nghĩ nữa, dù sao hầu hạ tốt chủ tử mới là bổn phận của bọn họ, những chuyện triều đình này không liên quan đến bọn họ, tự nhiên cũng không cần quá mức quan tâm.

Hắn đang muốn đi pha trà, cũng không ngờ Lý Dụ lại nhanh hơn hắn một bước, đưa nước trà pha xong cho Mạnh Đức Dự.

Mạnh Đức Dự nhận lấy, tán thưởng nhìn hắn một cái, khom người vào trong điện.

"Bệ hạ, uống trà đi."

Hắn cung kính đặt chén trà bên tay Quý Uyên, chỉ thấy Quý Uyên đang chăm chú nhìn chiếc giường nhỏ phía đông.

Nói là đang nhìn giường nhỏ, không bằng nói là đang nhìn cái l*иg vàng đặt ở trên giường kia, trong l*иg, một cục lông trắng như tuyết đang co người lại nằm ngáy o o ngủ say.

Mạnh Đức Dự là một người khôn khéo, nhất thời nhanh nhẹn tiến lên xách l*иg vàng tới, tự chủ trương đặt ở trên thư án, cười nói: "Bệ hạ ngài xem, mèo con này quả thực lười biếng, trời đã sáng rồi, còn ngủ bất tỉnh nhân sự."

Quý Uyên không nói gì, giơ tay mở cửa l*иg.

Mèo con trong l*иg quả thật ngủ rất say, động tĩnh lớn như vậy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Quý Uyên chậm rãi đưa tay vào trong l*иg, nhưng mà mới đυ.ng phải tiểu gia hỏa kia, hắn liền cảm thấy thân thể mềm mại khẽ run lên.

Nhìn mèo con vẫn ngủ say, Quý Uyên như cười như không, dặn dò: "Tìm chút thức ăn cho mèo."

"Vâng, bệ hạ."

Mạnh Đức Dự vội trả lời đi làm.

Giờ phút này, Yến Nguyên trong l*иg sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, mấy lần trước khi nàng tỉnh lại, đều không có người ở bên, nhưng sao lần này vừa mở mắt, trước mặt chính là bạo quân gϊếŧ người như ngóe này. Nàng vùi đầu thật sâu vào bộ lông mềm mại dày đặc, đơn giản là giả bộ ngủ, một cử động cũng không dám.

Nhưng mới giả vờ không bao lâu, một mùi thức ăn nồng đậm liền không chút lưu tình tiến vào chóp mũi nó, giống như là cá, nhưng bên trong hình như còn trộn lẫn thịt. Yến Nguyên khịt mũi, thơm đến thiếu chút nữa không nhịn được.

Nàng vụиɠ ŧяộʍ mở mắt ra một khe nhỏ, liền thấy trong bát sứ xanh bên ngoài l*иg, đặt thịt cá róc xương, trộn lẫn với một ít thịt gà xé sợi, mùi thơm vô cùng.

Cửa l*иg cũng không đóng, mở rộng, giống như đang vẫy tay với nàng.

Cũng may lý trí Yến Nguyên chung quy vẫn chưa bị thức ăn hấp dẫn đánh bại, nàng biết rõ, bát thức ăn cho mèo kia giống như mồi câu trên cần câu, chờ lừa nó mắc câu, nếu thật sự ăn vào, chẳng phải mặc cho người ta xâu xé sao.

Thấy mèo con vẫn không có động tĩnh, Quý Uyên giơ tay xua Mạnh Đức Dự ra.

Hôm qua hắn liền nhận ra, con mèo con mà Bắc Vực đưa tới này có chút khác thường.

Rõ ràng một khắc trước vẫn là một bộ dạng nơm nớp lo sợ, quay đầu lại lại bắt đầu làm nũng lấy lòng với hắn, thay đổi thất thường không nói, hôm nay lại còn cố ý giả bộ ngủ ở trước mặt hắn!

Quý Uyên chưa từng nuôi mèo, không biết những con mèo khác có phải cũng như thế hay không, nhưng nếu đã là vật Bắc Vực tặng, liền không thể không có thêm một phần cảnh giác.

Yến Nguyên nằm gần nửa canh giờ, giả bộ đến tê dại cả người, ngửi mùi thơm quanh quẩn chóp mũi, bây giờ nàng quả nhiên là vừa đói vừa mệt, lúc bụng đầy ai oán, lại nghe bên ngoài l*иg truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Nàng vui mừng trong lòng, một lát sau, chậm rãi mở mắt ra, liền thấy trên ghế gỗ đàn hương trước mắt đã không còn một bóng người.

Nàng vội vàng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Quý Uyên, hình như đã đi ra ngoài.

Nhìn bát sứ xanh bên ngoài l*иg, Yến Nguyên đã nhịn tới cực điểm, nàng rón rén ra khỏi l*иg, ngửi ngửi trong bát.

Bởi vì sinh bệnh, mấy ngày nay Hạ Nhi cho nàng ăn đều là chút cháo xanh cơm đạm không có vị gì, hôm nay nếm mặn, liền không khỏi ăn như hổ đói.

Có lẽ là ăn quá nhập tâm, Yến Nguyên cũng không phát hiện, có người chậm rãi đi tới bên cạnh nó, lẳng lặng nhìn.