Yến Nguyên không quen xê dịch thân thể, so với đầu và cằm, nàng cũng không thích bị sờ vào nơi này lắm, thậm chí theo bản năng có chút bài xích.
Nàng rất nghi hoặc, lúc trước ở Ngự Thư Phòng nghe Thẩm Trừng nói qua, con mèo con mà nàng đang nhập thân hiện tại này chính là ái sủng của Vân Mạc Khiên, nhưng nếu yêu thương con mèo này như vậy, chẳng lẽ ngay cả nó thích bị sờ chỗ nào cũng không rõ ràng sao?
Không chỉ như thế, ngay cả thủ pháp ôm ly nô của hắn cũng có chút xa lạ.
Quả thực rất kỳ quái.
Đang lúc Yến Nguyên nghi hoặc, lại nghe Vân Mạc Khiên đột nhiên ở bên tai nàng sâu kín nói: "Ngươi có biết cô có một muội muội không?"
Muội muội?
Yến Nguyên mờ mịt ngước mắt nhìn hắn, nếu đã là muội muội, vậy hẳn là công chúa của Bắc Vực, nhưng việc này không liên quan đến nàng, Vân Mạc Khiên nói với một con mèo chuyện này làm gì.
Nàng ngây ngốc nhìn nam nhân trước mắt, đã thấy ánh mắt của hắn dần dần ảm đạm, dùng thanh âm không thể nghe thấy nói: "Cô làm mất nàng rồi..."
Vân Mạc Khiên nhìn bộ dáng không hề bị lay động của mèo con trong lòng, nhịn không được cười tự giễu.
Cũng đúng, một con mèo làm sao nghe hiểu được lời của hắn.
Mẫu thân hắn năm đó trăm cay nghìn đắng vào Dược Vương Cốc cầu dược, mặc dù cầu được Mệnh Cổ, nhưng Cốc chủ Phong Toại An cũng từng nói, cổ này có thể có hiệu lực hay không còn chưa biết.
Giống như lời tiên đoán của Quốc sư khi muội muội hắn Vân Mạc Khanh ra đời, có lẽ cũng không chắc sẽ hoàn toàn linh nghiệm.
Phụ mẫu Vân Mạc Khiên tức Bắc Vực Đế Hậu cầm sắt hòa minh, tình cảm sâu đậm, hậu cung của phụ hoàng hắn từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình mẫu hậu hắn.
Từ khi sinh ra hắn, thân thể mẫu hậu hắn vẫn không tốt khó có thể sinh con nữa, con nối dõi của hoàng gia đơn bạc, không ít triều thần khuyên can phụ hoàng hắn nạp phi, nhưng phụ hoàng hắn đều kiên trì không chịu, thẳng đến năm Vân Mạc Khiên sáu tuổi, mẫu hậu hắn lại sinh ra một muội muội, tức công chúa duy nhất của Bắc Vực, Vân Hoa công chúa.
Phụ hoàng hắn vui mừng quá đỗi, đặt tên cho đứa bé này là "Khanh", Khanh đồng Khánh (khanh giống khánh: chúc mừng), tức là điềm lành phúc trạch.
Nhưng ngày công chúa đầy tháng, phụ hoàng hắn mời quốc sư đến cầu phúc bói toán cho công chúa, lại nhận được một kết quả ngoài ý muốn.
Quốc sư nói công chúa mặc dù từ nhỏ tôn quý, nhưng khác với cái tên, mệnh đồ nhất định nhiều thăng trầm, tai họa khó gãy, còn nói vào năm nàng mười sáu tuổi sẽ gặp phải một trận tử kiếp, hoặc khó có thể sống qua năm mười sáu.
Lời tiên đoán cũng không chắc sẽ hoàn toàn chính xác, nhưng Bắc Vực kiến quốc trăm năm tới nay, mấy đời quốc sư xem bói tiên đoán đều trở thành sự thật đến tám chín phần mười, Bắc Vực Đế Hậu lo lắng cho công chúa, không dám cầu may, trải qua vài năm tìm hiểu, cuối cùng nghe nói ở nơi giáp ranh giữa Bắc Vực và Nam Cảnh, có một cốc tên là Dược Vương Cốc, Cốc chủ Phong Toại An có nghiên cứu ra một loại cổ thuật có thể cứu tính mạng - - Mệnh Cổ.
Hoàng hậu vui mừng quá đỗi, muốn mang theo công chúa mới ba tuổi đi Dược Vương cốc, hoàng đế Bắc Vực bởi vì chính vụ bận rộn không thể tùy ý rời đi, đành phải phái ra tinh binh thủ hạ ám vệ hộ tống Hoàng hậu và Công chúa, Vân Mạc Khiên không yên lòng cho mẫu hậu và muội muội, kiên trì mãi cuối cùng cũng khiến phụ hoàng hắn đồng ý cho hắn đi theo.
Dược Vương Cốc ngăn cách với thế giới bên ngoài, nằm bên trong núi non trùng điệp, đoàn người mất rất nhiều sức lực mới tiến vào nơi đây, đồng thời khiến cho Phong Toại An đồng ý giao ra Mệnh Cổ, cũng trồng Mẫu Cổ ở trong cơ thể công chúa.
Mặc dù không biết cổ này có hiệu quả hay không, nhưng tâm của Bắc Vực hoàng hậu lại bởi vậy mà buông lỏng vài phần, thầm nghĩ chỉ cần có thể tránh được tử kiếp, cho dù mệnh đồ có nhiều thăng trầm hơn nữa, Vân Mạc Khanh làm công chúa, được che chở trải qua cuộc sống cành vàng lá ngọc, nhất định cũng sẽ không quá khó khăn.
Trên đường trở về, bọn họ đi qua biên thành Nam Vực, chính là vào dịp tiết Thiên Thu mỗi năm một lần của Nam Vực, dân chúng vì chúc mừng mùa thu mà tổ chức hội đèn l*иg ở trên đường, một mảnh phồn hoa náo nhiệt.
Vân Mạc Khiên chín tuổi bị hấp dẫn, khẩn cầu mẫu hậu để hắn mang theo muội muội ra ngoài ngắm đèn, khi đó hắn cũng không biết, đây sẽ trở thành chuyện hắn hối hận nhất trong cuộc đời này.
Ngày đó trên đường đám người đông đúc chen chúc nhau, như nước chảy không dứt, Vân Mạc Khiên nắm tay Vân Mạc Khanh đoán đố đèn, mua bánh ngọt, lưu luyến giữa các quán.
Lúc chơi đến quên cả trời đất, bỗng nhiên có một đám lưu dân gặp tai họa phía Bắc tranh nhau chạy dẫn đến khủng hoảng, dân chúng chạy trốn xung quanh, nhất thời hỗn loạn không ngừng, những ám vệ kia cố gắng bảo vệ an nguy của Vân Mạc Khiên và Vân Mạc Khanh, nhưng đối mặt với đám đông hỗn loạn lớn ít nhiều cũng có chút lực bất tòng tâm.
Chỉ thoáng buông tay, Vân Mạc Khanh vốn luôn kề bên Vân Mạc Khiên cứ như vậy biến mất trong biển người, làm thế nào cũng không tìm thấy.
Đêm đó trong tiết Thiên Thu hơn mười người bởi vì giẫm đạp mà chết, Vân Mạc Khiên và hoàng hậu từng cố nén bi thương đi quan phủ nhìn kỹ từng thi thể một, chỉ là may mắn trong đó không có một ai là Vân Mạc Khanh.
Bởi vì là người Bắc Vực, hơn nữa thân phận đặc biệt, sau khi tìm ở biên thành phía Nam trọn vẹn nửa tháng, bọn họ không thể không trở về đô thành Bắc Vực trước, chỉ để lại vài ám vệ ở đây tiếp tục tìm kiếm.
Từ đó về sau trong mười ba năm, Hoàng đế Bắc Vực vẫn phái người khổ sở truy tìm bóng dáng Vân Mặc Khanh, nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy. Nhìn thân thể mẫu hậu bi thương ngày càng sa sút, Vân Mạc Khiên không một ngày nào không trách cứ mình.
Mà ngay tại mấy tháng trước, Quốc sư xuất quan xem sao trời đêm, lại lấy nguyên thọ của bản thân ra bói toán, nói vị trí của công chúa tọa lạc gần với sao Tử Vi ở phía Nam, sao Tử Vi là sao Hoàng đế, vậy Công chúa hẳn là ở đô thành Nam Vực.
Vân Mạc Khiên chính là vì thế mới đi tới Nam Vực, mặc dù bên người không ít người khuyên hắn từ bỏ, nhưng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng Khanh Nhi của hắn còn sống.
Cho dù nàng bây giờ đã hai tám tuổi, không còn là tiểu cô nương thích ngồi trên đùi hắn, nhét bánh ngọt vào trong miệng hắn, mềm mại gọi hắn là "Hoàng huynh", nhưng Vân Mạc Khiên chắc chắn, chỉ cần nhìn thấy nàng, hắn nhất định có thể liếc mắt một cái liền nhận ra nàng ở trong đám người.
Trong lúc trầm tư suy sụp, Vân Mạc Khiên chỉ cảm thấy ngực bị cái gì đó cọ cọ, cụp mắt liền thấy mèo con kia dùng đầu lông xù xoa xoa hắn, "Meo ô" một tiếng thật dài với hắn.
Mặc dù không biết Vân Mạc Khiên rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ dường như rất đau khổ của hắn, Yến Nguyên liền không nhịn được muốn an ủi hắn.
Muội muội của hắn đã mất, Yến Nguyên cũng không tìm thấy nương nàng, chung quy, bọn họ vẫn có chút đồng bệnh tương liên (Cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau).
Nhìn cử chỉ của mèo con, Vân Mạc Khiên hơi ngẩn người.
Số lần hắn thấy con mèo con này có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, chỉ một năm trước ám vệ ôm nó tới, nói tìm được túc thể thích hợp thả Tử Cổ, hắn đưa tay sờ sờ con mèo con này.
Mệnh Cổ mặc dù có thể khởi tử hồi sinh, nhưng điều kiện có hiệu quả cực kỳ phức tạp nghiêm khắc, Mẫu Cổ cần trồng trên người đứa trẻ ba tuổi trở xuống, có thể sống sót lâu năm, mà Tử Cổ một khi trồng xuống, nhiều nhất chỉ có thể sống một năm, nói cách khác, nếu trong một năm này, túc chủ bình an vô sự, Tử Cổ sẽ tự nhiên chết đi, Mệnh Cổ cũng theo đó mất đi hiệu lực.
Cho nên vì kiếp nạn mà Ứng quốc sư bói toán cho Vân Mạc Khanh năm đó, bọn họ đợi đến một năm trước mới chính thức gieo Tử Cổ xuống.
Vân Mạc Khiên lại vuốt ve lưng mèo con, hắn cũng không biết con mèo này còn biết an ủi người khác.
Là tất cả mèo con đều thông minh như vậy sao? Hay là Mệnh Cổ đã có hiệu quả...
Vân Mạc Khiên đột nhiên từ từ kề sát mặt lại gần, làm Yến Nguyên hoảng sợ, hắn dùng đôi mắt đen nhánh thâm thúy như u cốc kia gắt gao nhìn Yến Nguyên, dường như nhìn ra cái gì từ đó.
Yến Nguyên bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, trong lòng nhịn không được nói thầm.
Gần đây làm sao vậy, những nam nhân xung quanh này cứ hết người này đến người khác thích nhìn chằm chằm một con mèo con như vậy.
Nàng thấy Vân Mạc Khiên khẽ nhếch môi, ngập ngừng một lúc lâu, dường như không biết nên mở miệng như thế nào, một lát sau, thấp giọng hỏi: "Khanh Nhi, là muội ở bên trong..."
"Thái tử điện hạ!"
Hắn còn chưa dứt lời, liền nghe một thanh âm âm trầm chợt vang lên.
Ánh mắt đốt người đâm tới, Yến Nguyên quay lưng về phía sau vẫn vô thức dựng đứng lông lưng, như ngồi trên đống lửa.
Thấy người tới, Vân Mạc Khiên đứng dậy, cẩn thận đặt mèo con lên bàn đá, thản nhiên gật đầu: "Bệ hạ!"
Quý Uyên quét mắt nhìn mèo con, như cười như không: "Xem ra, Viên Viên của trẫm rất nhớ tình cũ."
Lời này nói không mặn không nhạt, nhưng lọt vào tai Yến Nguyên thì lại luôn cảm thấy có chút quái dị, giống như bạo quân đang khiển trách nàng lén lút riêng tư gặp tình lang sau lưng hắn vậy.
Tuy nói nàng làm phi tần trên danh nghĩa của bạo quân, theo lý quả thật không nên gặp mặt ngoại nam, nhưng dù nói như thế nào thì hiện giờ nàng cũng chỉ là một con mèo mà.
Đang lúc Yến Nguyên mạc danh kỳ diệu giải thích giải vây cho mình ở trong lòng thì đã bị Quý Uyên thành thạo ôm lấy, còn vươn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve ở giữa hai tai nàng.
Yến Nguyên thích ý gối đầu vào khuỷu tay Quý Uyên, chỉ cảm thấy lực này không nhẹ không nặng, thoải mái đến mức nàng nhất thời không có tiền đồ phát ra tiếng ngáy ùng ục từ trong bụng.
Không thể không thừa nhận, bạo quân này mặc dù có chút hỉ nộ vô thường, nhưng ở phương diện này quả thật rất hợp tâm ý của nàng.
Vân Mạc Khiên vẫn mím môi không nói, chỉ yên lặng nhìn Yến Nguyên trong lòng Quý Uyên, như có điều suy nghĩ.
Sắc mặt Quý Uyên càng lúc càng đen, ngay cả Lý Phúc đứng phía sau cũng cảm nhận được rõ ràng.
Một lát sau, Quý Uyên đột nhiên cười nhẹ một tiếng, cảm giác lạnh lẽo trong mắt giống như có thể đóng băng ba thước.
"Thái tử điện hạ có thể không biết, trẫm không thích người khác mơ ước đồ đạc của trẫm nhất!"