Hôm nay Yến Nguyên tỉnh lại sớm hơn mười lăm phút so với ngày hôm trước, nàng nhớ rõ mình đang nghỉ ngơi trên chiếc giường nhỏ trong Ngự Thư Phòng, không biết tại sao lại ngủ thϊếp đi, khi tỉnh lại thì nhìn thấy đỉnh của chiếc giường đỏ Hải Đường quen thuộc này.
Nhìn quanh một vòng, thấy Hạ Nhi không ở trong phòng, Yến Nguyên vịn thành giường đứng dậy mặc quần áo, chậm rãi đẩy cửa ra ngoài.
Có lẽ là thuốc của Liễu Thái y có hiệu quả, thân thể của nàng đã tốt hơn rất nhiều, không cả người vô lực giống lúc trước, cũng có khẩu vị ăn uống, qua một thời gian, hẳn là có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Hạ Nhi trong viện nghe thấy động tĩnh, vội đứng dậy đỡ: "Cô nương, thân thể ngài còn chưa khỏe hẳn, sao không gọi nô tỳ một tiếng, tự mình đi ra làm gì."
"Không sao, ta có thể tự đi, cần gì phải gọi em chứ."
Yến Nguyên được đỡ ngồi xuống ghế đá, nhìn thấy giỏ kim chỉ trên bàn, hỏi: "Đây là làm gì vậy?"
Hạ Nhi cười lấy một cái túi thơm từ trong giỏ ra đưa cho Yến Nguyên xem: "Lúc trước đã nói làm cho cô nương, đợi cô nương khỏe lại, đúng lúc có thể mang theo trên người, che đi mùi thơm."
Yến Nguyên nhìn túi thơm trong giỏ kim chỉ hiển nhiên đã làm rất lâu, nắm tay Hạ Nhi, vẻ mặt có vài phần áy náy, Hạ Nhi theo mình vào cung, cũng không quen thuộc với cung giống như nàng, mấy ngày nay, nàng ốm đau trên giường, đều là Hạ Nhi chăm sóc nàng, gian nan trong đó có thể tưởng tượng được.
"Hạ Nhi, cảm ơn em."
Hạ Nhi lắc đầu: "Cô nương nói cảm ơn cái gì, lúc ở Vị Lăng, cô nương đối với nô tỳ thật tốt, nô tỳ đều ghi tạc trong lòng, sau này cô nương đừng nói những thứ này nữa."
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, ngược lại cười nói: "Cô nương, hôm nay còn có một con mèo con xông vào trong viện của chúng ta, chính là con mèo toàn thân trắng như tuyết mà vào ngày đầu tiên tiến cung, người đã gặp nó rồi ấy, người còn nhớ không?"
Yến Nguyên sửng sốt một chút, nhếch môi cười nói: "Nhớ."
"Con mèo kia lớn lên cũng thật đẹp mắt, màu hai con mắt còn không giống nhau đâu." Hạ Nhi nhớ tới chuyện ban ngày, càng nói càng hăng hái: "Nó còn rất thân với con người, một mực dùng đầu cọ nô tỳ, nô tỳ còn ôm nó nữa..."
Nghe Hạ Nhi lải nhải nói, Yến Nguyên hiểu ý cười một tiếng, Hạ Nhi không biết cũng sẽ không tin được là, con mèo con kia chính là nàng, chính là bởi vì như thế, mới có thể đặc biệt thân cận với nàng ấy.
Hoàng hôn nặng nề buông xuống, rất nhanh liền nổi lên gió mát, thân thể Yến Nguyên hư nhược, chịu không được gió, nhất thời che môi ho khan hai cái, Hạ Nhi thấy thế, vội vàng đỡ nàng đi vào.
Nhưng còn chưa đi tới cửa phòng, chợt nghe tiếng cửa viện "Bang bang", Ngưng Ngọc Các rách nát, cửa viện cũng là như thế, khóa cửa buông lỏng căn bản đóng không chặt, còn chưa bị đẩy hai cái, đã bị người hoàn toàn đẩy ra.
Yến Nguyên và Hạ Nhi đồng thời lộp bộp, muốn trốn cũng không kịp.
Một tiểu hoàng môn không nói một tiếng, đã khí thế kiêu ngạo đi thẳng vào sân, trong nháy mắt nhìn thấy Yến Nguyên, thoáng sửng sốt một chút, tiến lên hành lễ cho có lệ: "Gặp qua Yến Quý nhân."
Người này Yến Nguyên có vài phần ấn tượng, lần trước lúc Thục Phi đến, hắn liền đi theo phía sau.
Yến Nguyên thấp thỏm vô cùng, nhưng vẫn cố trấn định, che môi ho liên tục vài cái, khàn giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Thục Phi nương nương phái nô tài đến truyền lời, mời Quý nhân đến Trân Tú Cung vào giờ Tuất ba ngày sau.
Tiểu Trác Tử dứt lời, lại lén ngước mắt liếc Yến Nguyên một cái, khí sắc của vị Yến Quý nhân này hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, rõ ràng hôm qua còn có bộ dáng hấp hối, hôm nay lại có thể êm đẹp đứng ở trong sân.
Quả nhiên, Thục Phi nương nương phá lệ phòng bị đối với vị này cũng có vài phần đạo lý.
Hạ Nhi nhất thời kích động không thôi: "Thân thể chủ tử nhà ta còn hư, còn phải cố gắng điều dưỡng, ba ngày sau làm sao đi được Trân Tú Cung."
"Đây không phải là chuyện nô ɭệ có thể làm chủ được." Tiểu Trác Tử lơ đễnh.
Yến Nguyên mím môi, mang theo vài phần khẩu khí thương lượng nói: "Cũng không phải là ta không muốn đi, phật ý Thục Phi nương nương, thật sự là thân thể không cho phép, chờ một thời gian dưỡng tốt thân thể, ta chắc chắn sẽ chủ động đi Trân Tú Cung thỉnh an nương nương, mong công công có thể trở về bẩm báo một tiếng."
Tiểu Trác Tử làm việc ở Trân Tú Cung cũng đã vài năm, tính tình Thục Phi như thế nào hắn không thể rõ ràng hơn. Lần này hắn bị phái tới truyền lời, căn bản không có lựa chọn thành hay không thành, nếu như không thành, chỉ sợ là phải ăn rơi.
Hắn dứt khoát ưỡn thẳng lưng, mặt ngạo mạn, nhìn thẳng về phía Yến Nguyên: "Yến Quý nhân, nô tài đã nói rõ với ngài rồi, ba ngày sau chính là ngày giỗ của Cao Tổ Hoàng đế và Hiếu Hiền Thái hậu, Thục Phi nương nương triệu tập phi tần hậu cung đến cùng một chỗ, chính là muốn cầu phúc cho Tiên hoàng và Hiếu Hiền Thái hậu, nếu ngài không đến, chỉ sợ là bất kính đối với bệ hạ, đối với Tiên hoàng và Thái hậu!"
Yến Nguyên vốn định lấy lý do thân thể không tốt qua loa tắc trách, lại không ngờ Thục Phi còn dùng cái này làm cho nàng không thể từ chối, nàng im lặng một lúc lâu, cụp mắt nói: "Ta biết rồi, ngày đó ta nhất định sẽ đi."
Thấy Yến Nguyên coi như thức thời, Tiểu Trác Tử cười cười nói: "Quý nhân cũng không cần quá mức lo lắng, nếu ngày đó thân thể ngài không khỏe, nương nương chúng ta sẽ phái kiệu nhỏ tới đón ngài, nhất định sẽ không để ngài làm ra chuyện bất kính."
Nói xong, hắn hành lễ cáo lui, một chút đường sống cũng không cho Yến Nguyên.
"Cô nương... " Hạ Nhi lo lắng nắm tay Yến Nguyên, gấp đến độ mắt ngấn lệ.
Yến Nguyên cũng sợ vô cùng, nhưng vẫn cười nói với Hạ Nhi: "Sợ cái gì, ngày đó đến Trân Tú Cung không chỉ có một mình ta, Thục Phi còn có thể công khai hại ta sao?"
Tuy nói như thế, nhưng nếu người hạ độc nàng thật sự là Thục Phi, không kiêng nể gì như thế, vậy sợ là cái gì nàng ta cũng dám làm.
Tóm lại, nàng vẫn phải nghĩ cách tránh được một kiếp này mới tốt.