Đến Gần Em, Chiếm Hữu Em

Chương 15: Mê muội ngón chân chị

Hứa Đồng Chu bị Hứa Trạch kéo đi xem thứ không nên xem, cả đầu đều ong ong, không dám nhìn thẳng đôi nam nữ trần trụi quấn lấy nhau trên màn ảnh, bỏ hắn ở lại chạy trối chết về nhà. Đầu óc cậu như bị mê hoặc, cậu càng không muốn nghĩ đến thì hình ảnh đó càng hiện lên rõ nét, trên đường núi về nhà, không biết trong đầu cậu chạm đỉnh bao nhiêu lần.

Anh lắc mạnh, muốn ném hình ảnh đó ra khỏi tâm trí. Thật xấu xa, mọi ảo tưởng của cậu đều quay lại giấc mộng buổi sáng có cô gái làn da trắng nõn... Tuy không nhìn rõ mặt nhưng trong tiềm thức của cậu biết người đó là ai...

Đang bước về phía trước thì đột nhiên tiếng sấm vang lên, trời sắp mưa, cậu nhớ mẹ đã phơi nhiều hạt đậu ngoài sân, một mình mẹ khó mà thu vào hết, cậu phải về nhà nhanh phụ mẹ mới được.

Vừa nghĩ cậu vừa đi vào đường tắt trong rừng rậm, con đường này chỉ có người trong thôn mới biết, từ rừng chuối này cậu chỉ cần đi bộ nửa giờ là có thể về đến nhà.

Cậu bước đi trong rừng sâu, bước đi càng lúc càng nhanh, khi ra khỏi cánh rừng cậu giật mình trong giây lát, trước mắt là một cô gái bị mưa xối ướt đẫm, đi khập khiễng như một bóng ma trên con đường vắng vẻ.

Trời mưa to khiến cậu không nhìn rõ, nhưng đôi chân thon dài trong chiếc quần jean ấy đã giúp cậu nhận ra ngay đây là cô giáo xinh đẹp đang ở nhờ nhà cậu, Trình Nặc!

"Chị Trình, sao chị lại ở đây?!" Hứa Đồng Chu nắm lấy tay cô, hét lên trong cơn mưa lớn.

Trình Nặc ngẩng đầu lên, thiếu niên trước mắt cũng ướt đẫm, nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống, cô nghĩ mình không thể quay về được nữa, ai ngờ vào lúc này lại may mắn gặp được cậu.

Trình Nặc không giải thích vì sao mình lại ở đây, mượn lực nắm chặt tay Hứa Đồng Chu, "Chân tôi đau quá, không thể đi được."

Hứa Đồng Chu thấy cô không cử động được chân trái được, bế cô lên và sải bước về phía trước.

Trình Nặc bị cậu ôm, hai tay vòng qua cổ hắn, mặt vùi vào lòng cậu như muốn trốn mưa, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng được cứu.

Hứa Đồng Chu bế Trình Nặc đi hơn nửa đường, dù có vẻ không bị nặng nhưng cẩn thận mới tốt, cậu không đi thẳng về nhà mà rẽ vào một góc đường khác, ở ngã ba đó có một căn nhà gỗ đơn giản, được xây trong làng vào những năm 1970 để dự trữ lương thực, sau cải cách mở cửa đã bị bỏ hoang, thỉnh thoảng một số người được đi bộ mệt mỏi sẽ ghé vào nghỉ ngơi.

Cậu đẩy cửa, bước vào.

Cậu cẩn thận đặt Trình Nặc xuống ghế đá, trước tiên cậu cởϊ áσ mình ra, vắt hết nước mưa rồi đưa cho cô một: "Chị lấy cái này lau đầu đi, đừng để bị cảm."

Trình Nặc nghe theo, lấy áo cậu đưa phủ lên đầu mình, cô có thể ngửi được mùi cỏ xanh trên áo của anh, nhưng lại không có mùi mồ hôi, cô nghĩ chắc là bị nước mưa rửa trôi.

Hứa Đồng Chu thấy cô chỉ để áo lên đầu nhưng không động gì, cậu đi tới lau tóc giùm cô, "Trời mưa nếu không lau khô dễ phát sốt..."

Cậu đến gần cô, miệng thì cằn nhằn như ba cô, tay lại nhẹ nhàng lau tóc cho cô, nước mưa trên người cậu mang theo ít mùi bụi đất, cậu vừa đến gần cô đã ngửi thấy.

Ngón tay Hứa Đồng Chu hơi lạnh, lúc lau tóc không cẩn thận chạm vào cổ cô khiến Trình Nặc rùng mình.

Cậu lại ngồi xổm xuống, nhìn chân của cô.

"Chân chị sao vậy ạ?" Cậu nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trầm thấp mang chút dịu dàng, gần như bị tiếng mưa bên ngoài cửa sổ nuốt chửng.

"Lúc nãy tôi đi nhanh quá nên bị trật chân." Cô chỉ vào mắt cá chân của mình, một đường kéo dài đến tận đầu gối.

Hứa Đồng Chu cởi giày ra cho cô, mặt hơi ửng hồng... Tay nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô, chân cô trắng mềm như trứng gà mới lột vỏ, cậu nâng lên xem cẩn thận, hơi không dám đυ.ng vào.

Những ngón chân xinh xắn, trên móng chân có họa tiết ngôi sao, Hứa Đồng Chu chưa từng thấy ai vẽ tranh trên móng như vậy.

Cậu nhẹ nhàng mơn trớn từng ngón chân, giả vờ hỏi cô đau ở đâu, ngón chân Trình Nặc bị anh xoa nắn, trong lòng cô run run, mặt đỏ bừng, chỉ vào mắt cá chân rồi lại chỉ đến đầu gối...

Hứa Đồng Chu ôm gót chân nhỏ của cô vào trong tay, nâng niu như một món bảo bối, một tay nhẹ nhàng giữ gót chân cô xoa nắn, "Như vậy chị có cử động được không?" Cậu vừa xoa chân, vừa ngẩng đầu nhìn Trình Nặc.

Lúc này Trình Nặc mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên, làn da ngăm đen không ngăn được sự tuấn mỹ của cậu, đặc biệt là đôi mắt phượng làm người khác cảm thấy xa cách, nhưng tuổi cậu còn nhỏ nên dường như trong mắt vẫn có nhiều sự hiếu kỳ, đồng tử đen nhánh trầm tĩnh không nhìn thấy đáy, sống mũi cao thẳng, xương hàm góc cạnh làm cậu toát ra phong vị đàn ông hơn bạn cùng trang lứa.

Bình thường khi đối mặt với cô, Hứa Đồng Chu đều không tự chủ cúi thấp đầu nên ánh mặt họ hiếm khi chạm nhau, hôm nay cậu nhìn thẳng vào mắt cô làm cô hơi xuất thần.

"Ừm... Có hơi đau, nhưng chủ yếu là ở đầu gối, có lẽ là khớp gối bị tổn thương."