Đêm nay Hứa Đồng Chu có một giấc mơ, trong mơ có một cô gái không thấy rõ mặt đang gọi cậu, cậu không nghe rõ cô ấy đang nói gì, chỉ biết cô ấy đang mỉm cười, làm cho cậu rất tò mò, cậu muốn đưa tay ra bắt lấy cô ấy nhưng lại không bắt được, chỉ trong thoáng chốc cô ấy đã dán lên người cậu, bầu ngực đầy đặn phập phồng cọ xát lên làn da trên lưng cậu. Cậu muốn quay người lại bắt lấy cô gái đó nhưng cô cứ núp sau lưng cậu như trốn tìm, chỉ có bầu ngực trắng nõn mềm mại cứ cọ cọ trên người cậu.
Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện một đũng quần mình ướt một mảng lớn, chất lỏng đặc sệt nhão nhão dính dính ở đáy quần, cả người cậu đỏ lên từ đầu tới chân, mơ hồ thay quần khác, cơm cũng không ăn mà bỏ đi làm luôn.
Khi Trình Nặc tỉnh lại, Hứa Đồng Chu đã ra đồng từ lâu, Từ Đồng Nhạc đang dọn bữa trưa lên, thấy cô bước ra liền mỉm cười chào hỏi.
Ngày mai Trình Nặc sẽ bắt đầu đi dạy, cô muốn cùng cô bé đến trường làm quen một xíu, nhưng cô vừa mới dậy, chưa chuẩn bị xong nên nói Từ Đồng Nhạc đến trường trước, chiều cô sẽ qua đó.
Sau khi hai anh em đi rồi, cô cũng đói muốn ngất đi, tối hôm qua cô ăn không no, cô quay về phòng mở vali ra tìm ít đồ để ăn, sau khi miễn cưỡng lót bụng thì bắt đầu chuẩn bị bài cho lớp ngữ văn ngày mai.
Cha Hứa Đồng Chu mất sớm nên cậu phải gánh vác gia đình từ sớm, sức khỏe Vương Quế Chi không tốt lắm, từ mấy năm trước đã không thể lao động được nữa, chỉ có thể ở trong nhà nuôi heo làm việc nhà, tất cả công việc nặng nhọc trong nhà đều đè lên vai Hứa Đồng Chu.
Mấy ngày trước cậu mới thu hoạch lúa xong, muốn tranh thủ mầy ngày trời đẹp đi rải hạt trồng đợt lúa mới, còn cần mang trâu đi cày nữa, cậu có rất nhiều việc phải làm.
Cậu đang ngồi ở ven ruộng xỏ giày, Hứa Trạch đi ngang qua thấy cậu, bước nhanh đến, "Ồ - Tiểu Hứa chăm chỉ thật, chuẩn bị đi gieo hạt sao?"
Hứa Đồng Chu ngẩng đầu nhìn người đang bước tới, đó là Hứa Trạch, nhà ở sườn núi bên dưới, hai nhà cũng là họ hàng với nhau, Hứa Trạch hơn cậu ba tuổi, hiện đã là cha của đứa bé 2 tuổi, anh ta học xong tiểu học thì nghỉ, thỉnh thoảng lên thị trấn bán đồ, làm việc vất vả để nuôi sống gia đình.
"Đúng vậy, mấy nay trời đẹp em muốn tranh thủ sớm, lỡ mai mốt trời mưa thì hơi bất tiện."
Hứa Trạch cười ha hả: "Đừng vội đi gieo hạt, nhà anh có một số thuốc lá cần đem lên trấn bán, đi nào, cậu đi cùng anh một chuyến, tối về mời cậu ăn cơm."
Hứa Đồng Chu từ chối mà không cần suy nghĩ, cha mẹ Hứa Trạch cũng chăm chỉ làm việc, họ hay làm đế lót giày mang lên thị trấn bạn, hai người họ không giống nhau, mẹ cậu sức khỏe yếu, không thể làm được việc nặng hay yêu cầu kỳ công, em gái thì còn nhỏ, việc học quan trọng hơn, việc nhà nặng nhọc cậu phải gánh chịu hết, không thể so với Húa Trạch.
Thấy cậu không đồng ý, Hứa Trạch lại nói thêm: “Lần trước mẹ cậu cũng đưa cho bố anh một ít lá thuốc lá, bố anh nói hương rất thơm không bỏ được, nếu cậu mang thuốc đó ra chợ bán cũng đổi được ít tiền không phải cũng tốt sao.
Cha Hứa Đồng Chu chết vì bạo bệnh, trước khi ông mất nhà đã chạy đôn chạy đáo vay rất nhiều tiền, hầu như nhà nào trong thôn họ cũng mượn, người ta cũng biết nhà cậu khó khăn nên không vội đòi tiền. Vương Quế Chi cũng hiểu đạo làm người, tuy không có tiền nhưng nếu trong nhà có món đồ gì ra dạng thì bà ấy sẽ mang đi tặng lại cho người ta.
Hứa Đồng Chu cân nhắc, bán lá thuốc lá quả thực có lời hơn, số tiền kiếm được có thể trả lại cho nhà Hứa Trạch, nói không chừng còn dư ra một khoảng để biếu thêm một ít, dù sao đã mượn tiền người ta, lúc trả nên có cả vốn lẫn lời.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi đồng ý với Hứa Trạch, thu dọn đồ về nhà rồi đi cùng Hứa Trạch lên trấn.