Nụ cười này tuy có chút câu nệ, có chút gò bó, nhưng tựa hồ giữa hai người chẳng hề có chút xa lạ nào, tựa như quen biết đã lâu, tựa như cửu biệt trùng phùng, có chút quen thuộc khó diễn tả. Đơn Dũng mấy lần nhìn vị sư tỷ đẹp tựa hoa bách hợp, muốn nói lại thôi, tựa hồ sợ nói một câu không đúng, giai nhân sẽ hoảng sợ biến mất.
Một chút lúng túng ngượng ngập giữa đôi bên.
Hồi lâu vẫn là Tả Hi Dĩnh lên tiếng trước: “Cậu tốn tâm tư lừa số điện thoại của tôi như thế, có ý đồ gì vậy hả?"
Đơn Dũng không ngờ cô lại mở đầu như vậy, người ta thường nói cô gái xinh đẹp đỏng đảnh, giàu có thì ngang ngược, khí chất thì kiêu ngạo, còn tài giỏi thì kén chọn. Sư tỷ e là loại vừa kén vừa kiêu, câu này hỏi rất trực tiếp, Đơn Dũng mấp máy môi, thấy Tả Hi Dĩnh cười tủm tỉm có vẻ không phải muốn gây khó dễ cho mình, thế là lớn gan nói: “Chơi thôi, không phải chị tới Lộ Châu để chơi à? Tôi dẫn chị đi chơi."
"Chơi!?" Tả Hi Dĩnh hơi cau mày, từ này với cô khá mới mẻ, với cô, cuộc sống tiến hành từng bước theo kế hoạch vạch ra, thời gian dùng để chơi không có là bao, dù là có thì cũng là cái cớ quá độ cho mục đích thương nghiệp hóa và chính trị hóa.
"Đúng thế, chơi thật vui chính là ý đồ của tôi, chị không muốn sao? Đây cũng là vấn đề triết học đấy."
"Đây là vấn đề triết học gì chứ?"
"Cuộc đời đại đa số mọi người còn chẳng phải là ăn uống chơi bời à, đây là triết học nhân sinh đại chúng." Đơn Dũng làm vẻ mặt nghiêm túc nói:
Tả Hi Dĩnh mím môi nén cười, tựa hồ cố ý gây khó dễ : “Loại sinh hoạt triết học này e là không thích hợp với tôi rồi, tôi thực sự không phải tới Lộ Châu để chơi, cha tôi có hạng mục nghiên cứu và bảo hộ văn hóa dân gian đương địa, chuẩn bị xây dựng một viện bảo tàng văn hóa dân gian, tôi làm trợ thủ cho ông."
"Vậy tôi hỏi chị, chị thấy người cao lớn, anh tuấn, uy mãnh như tôi, chị không thấy đó là đặc sản địa phương của Lộ Châu à?" Đơn Dũng nói ba lăng nhăng, nói như tiếp thị bản thân: “Này, chị đừng cười, chị nghiên cứu phong tục dân gian, chẳng qua là tới những nơi ăn uống vui chơi à? Đừng nói tôi, dù là Đại Bằng ngốc cũng có thể nói một đống."
Câu này thì Tả Hi Dĩnh không phản đối, nếu nói tới phong tục dân gian, cái thử đặc sản địa phương trước mắt này đúng là hiểu một chút, vì thể chuyển đề tài : “Tôi nghĩ chuyên ngành của cậu là ở ăn, có điều Thượng Đảng là quê hương của món ăn vặt nổi tiếng, nếu cậu nói ra được mười loại tiệc nổi tiếng Thượng Đảng thì tôi tin cậu."
"Hả?" Đơn Dũng kêu lên như bị bí rồi:
Tả Hi Dĩnh cười như thể mình đã lập lên một quan ải không thể vượt qua trước mặt Đơn Dũng, mười món ăn này có ghi chép chính thức gọi là thập đại tiệc, một số tuyệt tích đã lâu. Mấy chàng trai này có mê ăn uống tới mấy cũng chỉ vì muốn thỏa mãn cái miệng, làm sao có thể giống cha cô vừa ăn uống vừa ngắm trăng thưởng sao, tình thú vô cùng.
Đơn Dũng khó khăn hỏi: “Sư tỷ, chị kiểm tra tôi đấy à?"
"Ừ, coi như vậy đi." Tả Hi Dĩnh trở nên kiêu ngạo:
"Tôi chỉ muốn hẹn chị đi chơi thôi, không cần làm khó tôi vậy chứ?" Đơn Dũng rầu rĩ vô cùng:
Tả Hi Dĩnh cố ý nói: “Tôi vốn không định làm khó cậu, có điều tôi cũng phải biết đặc sản địa phương cao lớn anh tuấn uy mãnh không phải chỉ có bề ngoài chứ?"
"Chị nhất định sẽ không thất vọng, mặc dù rất khó, có điều vì mời được sư tỷ đi chơi cùng, khó tới mấy tôi cũng phải nghĩ cách." Đơn Dũng ra vẻ không tự tin cho lắm, có điều dưới đáy mắt xét qua chút gian xảo, nói ngập ngùng : “Phổ biến nhất là Lộ Châu thập đại oản, đắt nhất là Công thần trường họ yến, khó làm nhất là Thái hậu thập tam hoa, nổi tiếng nhất là tiệc thịt lừa Thế Long, cổ xưa nhất là tiệc ngũ cốc Thần Nông, còn có tiệc Bách thảo bát quái, tiệc chay Tiền Đường, tiệc Chương Trạch Hồ Trung, Thủy tịch thập đại hoản ... Gộp lại được gọi là Lộ Châu thập đại tiệc, là tiệc quan lưu hành thời Thanh, vì vật liệu và cách chế biến, đã tuyệt tích ba món."
Một đáp án không thể soi mói, thậm chí còn chi tiết hơn cả điều Tả Hi Dĩnh biết, vẻ kiêu ngạo trên mặt cô biến thành ngạc nhiên. Kiến thức văn hóa xa lạ này e là gọi người của bảo tàng văn hóa đương địa ra cũng chẳng nói rõ được, thế mà chàng trai trẻ chưa tốt nghiệp lại biết là sao?
Cô còn chưa nói ra nghi vấn của mình, Đơn Dũng thấy khí thế mình tỏa ra rốt cuộc khiến sư tỷ có phản ứng, khoe khoang : “Thập đại tiệc có hơn hai trăm món ăn, chị có muốn kiểm tra không? Tôi đau đầu với lý hóa, còn thứ ăn uống không làm khó được tôi. Thực ra đó chỉ là ghi chép của quan phủ, còn món ăn vặt món bánh ở Lộ Châu, chỉ có quy mô nhỏ hơn chút thôi, luận tới mùi vị thì không kém Tây An. Chị có muốn đi xem phong tục chân chính của Lô Châu, vừa no mắt lại nó bụng không?"