"Này, choáng váng rồi à?" Có người che tầm mắt, Đơn Dũng tỉnh lại, ra là Tư Mộ Hiền. Hiền đệ cũng trúng độc rồi, mặt phấn khích nói: “Lão đại, anh thấy thế nào, nghe Tả Lão nói chuyện một chuyến, hơn ăn mười bữa cơm của anh. Nói thật hay, em thấy Tả Lão có ý giác ngộ cho anh đấy, nhập thế tức xuất thế, rất có ý nghĩa, vừa vặn nói rõ rối rắm trong lòng anh. Cũng thức tỉnh hoang mang trong lòng em."
"Cút qua bên, đừng che mắt anh." Đơn Dũng kéo Hiền đệ sang, trong tầm mắt đã không thấy bóng hình Tả Hi Dĩnh đâu nữa, dâng lên nỗi buồn vô cớ:
Tư Mộ Hiền nhìn theo ánh mắt của Đơn Dũng đoán ra được phần nào : “Lão đại, sao em thấy anh tơ tưởng cô ấy còn không có khả năng bằng Đại Bằng theo đuổi Vương Hoa Đình."
"Ai tơ tưởng!?" Đơn Dũng khinh thường nói, có điều sực tỉnh vỗ trán : “Đúng, sao anh chỉ biết tơ tưởng thôi? Phải đuổi theo chứ!"
Lại lần nữa tỉnh ngộ, Đơn Dũng như tên rời cung, vèo một cái phóng đi.
" Ê ê, ghế ai cất?" Tư Mộ Hiền không ngờ rằng mình nhắc nhở phản tác dụng, những người chạy biệt tăm rồi, hắn chỉ biết lắc đầu, mỗi tay xách một cái ghế.
Vừa ra tới ngoài cửa thì Lôi Đại Bằng vội vội vàng vàng chạy về, tên đó hỏi như muốn đánh nhau : “Vương Hoa Đình đâu?"
"Chắc đi lâu rồi?" Tư Mộ Hiền nào có để ý:
"Sao tôi không nhìn thấy?" Lôi Đại Bằng vươn dài cổ ra nhìn mà chẳng thấy, quay đầu chạy ngay, xem ra học một buổi triết học làm tự tin tăng mạnh, muốn rèn sét khi còn nóng rồi:
Tư Mộ Hiền không giữ, chỉ nhắc : “Phải hô lớn "anh yêu em" nhé."
Lôi Đại Bằng không kịp đáp, chạy ù xuống lầu, Tư Mộ Hiền cười, đi cất ghế thay hai người anh em thấy sắc quên bạn.
Đơn Dũng chạy nhanh xuống lầu, đuổi tới sân, khi chạy đến con đường dưới hàng cây trong trường thì lãnh đạo khoa, hai lãnh đạo trường cùng đám giáo viên vây quanh cha con Tả gia nói cười. Cách đó không xa đỗ chiếc Mercedes từng tới Hưởng Mã Trại, xem ra là muốn đi cùng, trường học cũng có hai chiếc xe lái tới.
Tới hay là không tới?
Đơn Dũng phanh gấp, do dự chốc lát, trong lúc gấp gáp không nghĩ ra lý do cách bắt chuyện, huống hồ có bao nhiêu lãnh đạo khoa và trường học như thế. Có điều nhìn thấy chiếc Mercedes kia thì mắt đảo một cái, kế sinh ra, chạy anh tới, vòng qua đám đông, tới bên xe gõ cửa hỏi lái xe: “Này, còn nhớ tôi không?"
Cửa kính hạ xuống, lái xe chỉ Đơn Dung kêu lên : “A, vương bát đản."
" Anh à, là kim ngọc mãn đường." Đơn Dũng đính chính:
" À, à, đúng rồi, kim ngọc mãn đường. Không phải nói chứ, ngay cả bếp trưởng của Khải Lai Duyệt cũng nói rất có trình độ. Này người anh em, cậu là bếp trưởng trong trường à? Làm việc ở đây làm gì, muốn tới khách sạn của chúng tôi không? Đang tuyển người đấy, lương phụ bếp cũng hơn 1000, nếu cậu có thể làm vài món, một tháng kiếm vài nghìn dễ không." Lái xe còn mồm mép hơn cả Đơn Dũng, nhưng mà ánh mắt chẳng ra làm sao, ngay cả Đơn Dũng mặc đồng phục trường cũng không chú ý tới:
Đơn Dũng không tâm tư giải thích, gật đầu lia lịa : “Anh này, cô gái ăn cơm ở nhà tôi hôm qua ấy, tên là gì? Anh biết không?"
" Hả? Cậu chỉ là một đầu bếp mà dám mơ tới con gái Tả Lão à?" Lái xe khinh bỉ ra mặt, trưng ra kiểu mặt cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
" Tôi muốn làm quen với cô ấy không được à?" Đơn Dũng chẳng để ý tới suy nghĩ của hắn:
"Được, nhưng mà tôi không biết cô ấy tên là gì, tôi chỉ là một người lái xe thôi, làm sao dám hỏi cơ chứ?" Lái xe cám thán, ánh mắt cũng hướng về chỗ nào đó, thoáng thất thần:
Xem ra người lái xe này rất biết thân biết phận, không dám có suy nghĩ thiếu thực tế, đang lúc hai người nói chuyện thì Tả Nam Hạ đã dẫn con gái đi tới, bắt tay lãnh đạo xong thì ai lên xe nấy. Đơn Dũng đứng bên xe, làm động tác đón khách, lịch sự mở cửa xe, còn che trên khung xe tránh khách cụng đầu.
Tả Nam Hạ hỏi: “Đơn Dũng, sao cậu lại ở đây?"
"Tiễn bác ạ, bác giảng hay quá, nếu sớm được nghe bác giảng bài thì chẳng tới mức đến giờ không học được gì." Đơn Dũng ra sức nịnh bợ:
Tả Nam Hạ tủm tỉm cười: “Cậu hiểu thật hả?"
"Dạ, hiểu rồi ạ."
"Thế thì tốt."
Khi Tả Hi Dĩnh cúi đầu chuẩn bị vào xe thì Đơn Dũng ngăn lại, y nghĩ ra cách bắt chuyện rồi : “Sư tỷ khoan đã."
"Sư tỷ ?" Tả Hi Dĩnh bị cách xưng hô này làm không hiểu:
"Vâng, một ngày nghe giảng đạo, cả đời làm thầy, bác Tả là thầy tôi, chị đương nhiên cũng là sư tỷ." Đơn Dũng lôi kéo quan hệ, thấy Tả Hi Dĩnh cười khúc khích có vẻ không phản cảm, tranh thủ hỏi: “Tôi có thể hỏi sư tỷ một câu không?"