Chân Thối và Lão Bao đắn đo một lúc rồi gật đầu, hai người cũng có kinh nghiệm rồi, cắm sim di động mua ở trên mạng, không dễ tra IP, theo kiến nghị của Đại Bằng để biên tập lại chủ đề.
Lôi Đại Bằng không mấy khi có cơ hội thể hiện, đắc ý lắm, Tư Mộ Hiền lườm hắn, vừa hết lời vừa bội phục, cái đầu này đúng là không theo lối tư duy tầm thường.
Hiệu quả thế nào, năm cái đầu chụm vào nhau nhìn màn hình vi tính, chỉ chưa tới 20 phút, Lão Bao chớp mắt, Chân Thối há mồm, Tư Mộ Hiền không tin nổi. Hơn nữa tốc độ ấn F5 mỗi lúc một nhanh, Lão Bao rốt cuộc không nhịn được hô lên : “Mẹ nó, lên top rồi, chủ đề ban quản lý quy tắc ngầm nữ sinh lên top rồi, có bao lâu đâu chứ ... Cái bọn rảnh háng nhiều thế."
Nói rồi kinh ngạc quay đầu nhìn Lôi Đại Bằng, xem ra phải đánh giá lại Lôi ca rồi, tiếp đó quay đầu hỏi Đơn Dũng: “Đản ca, tiếp theo phải làm sao?"
" Ừ, tổ chức bình chọn soái ca trong trường, trường ta nhiều nữ sinh, để họ tham dự vào. Đừng nghĩ chỉ nam sinh mới có tâm tư u ám, nữ sinh cũng thế thôi. Hai chuyện này gộp làm một, muốn tham gia bỏ phiếu bình chọn, trước tiên ký tên tẩy chay nhà bếp, sau đó các cậu lại đi tìm Tống Tư Oảnh, để cô ấy nghĩ cách kiếm truyền thông tới cho các cậu. Tiếp đó nữa chúng ta kiếm chỗ đất trống ngồi xuống, nghĩ kế hoạch chọc tổ ong ... Không chọc thì thôi, đã chọc phải cho nát tổ luôn." Đơn Dũng hiến kế bẩn:
Hai người kia như nhặt được chi bảo, hớn hở mà đi.
Tư Mộ Hiền câm nín lắc đầu, không muốn tham gia vào sự kiện này, Lôi Đại Bằng thì cười tới mắt híp thành khe hẹp : “Đản ca, có phải anh thấy em là nhân tài không?"
"Nhân tài à? Không phải." Đơn Dũng cố ý làm vẻ mặt chê bai, đợi Lôi Đại Bằng không vui ra mặt, y mới đổi giọng: “Mọi người công nhận cậu rất ngốc ( nhị, 二), mà chữ nhân (人) lại thêm chữ nhị (二) sẽ thành cái gì? Là thiên tài (天) đó Đại Bằng, cậu chính là thiên tài."
Tư Mộ Hiền cười phun bọt, thế mà cũng nghĩ ra được, Đản ca mới là thiên tài, Lôi Đại Bằng thì cười rách miệng, bắt đầu tự xưng thiên tài rồi. Tên này mà khen một câu là mũi nở ra, đeo bám Đơn Dũng nói lần này nếu thực sự gây rối, nói thế nào cũng không thể thiếu thiên tài Lôi ca.
Ồn ào một hồi muộn giờ cơm trưa rồi, khi mấy anh em nhớ ra định đi ăn thì lại có khách tới, là lớp trưởng Đinh Nhất Chí, hắn đứng ở cầu thang gọi ba người lại thông báo : “Đơn Dũng, Tư Mộ Hiền, Lôi Đại Bằng, buổi chiều bốn giờ chiều nay tới giảng đường tầng ba tham gia tọa đàm, khoa thông báo toàn thể sinh viên phải tham gia, có điểm danh đấy."
"Ừ, biết rồi." Tư Mộ Hiền đáp lại, lớp trưởng lại vội đi thông báo cho phòng tiếp theo.
Đơn Dung thuận miệng hỏi: “Mộ Hiền, tọa đàm gì thế?"
"Tinh thần triết học cổ điển Trung Quốc."
" Trường học toàn bày ra thứ vớ vẩn, đã biết hai phần ba sinh viên tốt nghiệp không tìm được công tác còn để ý gì tới triết học, đợi học được thì chết đói rồi."
Tư Mộ Hiền cười, lão đại theo chủ nghĩa thực dụng, chẳng hứng thú với triết học, vừa đi vừa giải thích : “Hình như là có một vị học giả tới thăm, là bạn của giáo sư Tống trong khoa chúng ta, nên chuyên môn mời tới. Nghe nói ông ta giảng bài được hoan nghênh lắm."
"Không có hứng, cậu báo danh hộ nhé, anh và Đại Bằng không đi, anh dưỡng tinh thần còn Đại Bằng dưỡng mỡ." Đơn Dũng ngáp một cái:
"Không, em không đi ngủ, em đi nghe giảng bài."
Lôi Đại Bằng hiếu học bất ngờ làm hai người kia bàng hoàng phải nhìn lại mấy lần xem có phải nhầm người không? Tư Mộ Hiền thốt lên : “Có phải trốn học nhiều quá nên lương tâm thức tỉnh không?"
Đơn Dũng đùa : “Anh sợ cậu mà đi người diễn giảng chạy mất dép."
Lôi Đại Bằng tự có tính toán của mình, giơ tay tuyên thệ: “Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi sẽ dậy đúng giờ, đi học đúng giờ, tới thư viện đúng giờ ... Hai người đừng nhìn tôi như thế, cũng đừng lo tôi học tập hơn hai người, tôi muốn dựng lên một hình tượng hoàn toàn mới."
Càng nói càng không tin được, đến cả Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền cũng không hiểu Lôi Đại Bằng nữa, tên này bốn năm qua đi câu cá còn nhiều hơn đi học, đột niên thay đổi thế này sợ các giáo viên chịu không nổi mất.
Lôi Đại Bằng thấy không ai hiểu sự thay đổi của mình, tiết lộ : “Sao hai người không hiểu nhỉ, em muốn theo đuổi Vương Hoa Đình, nếu không thoát thai hoán cốt thay đổi con người thì sao được? Nếu còn lêu lổng với hai người, chắc chắn cô ấy sẽ coi thường em. Sau này chúng ta đi cùng nhau phải thay đổi thứ tự, hai người theo sau em, làm ra bộ dạng tiểu đệ để nổi bật lên sự bất phàm của ... Úi da, lại đau bụng rồi, đợi chút, em đi nhà xí, ỉa xong rồi chúng ta cùng ăn."