"Này, này, sao thế, ai bắt nạt Đại Bằng thế?" Đơn Dũng đóng cửa lại hỏi:
"Sao vậy Lôi ca, chưa bao giờ thấy cậu ủ rũ như vậy." Tư Mộ Hiền cũng quan tâm hỏi, với cái tính vô tâm của Lôi Đại Bằng, chưa bao giờ có chuyện khiến hắn không vui như vậy:
Còn Lôi Đại Bằng thì bụng chưa bao giờ chứa được quá nhiều việc, có gì ủy khuất mà không nói ra thì có thể khiến hắn chết nghẹn. Chứ không à, người ta hỏi một cái là Lôi Đại Bằng ngồi bật dậy rống vào mặt cả hai: “Hai người hại em."
"Hả? Đâu ra chứ, bọn anh hại ai chứ không hại cậu." Đơn Dũng chẳng hiểu, hại tên này làm gì có cảm giác thành tựu:
Lôi Đại Bằng càng không vui, vỗ đùi quát tháo : “Còn nói là không à, hai người làm cái gì mà khiến em ăn đau bụng ... Từ hôm qua tới giờ chạy nhà xí tới bảy lần, uống sáu viên thuốc tiêu chảy mới ngừng được, ngủ cũng không xong."
"Không thể nào, chúng ta ăn cùng nồi, chỉ có cậu là đau bụng à?" Đơn Dũng không tin:
Tư Mộ Hiền hoài nghi: “Có phải cậu ăn nhiều quá không?"
"Đừng vớ vẩn, lần nào mà tôi không ăn nhiều như thế, hơn nữa chính vì ăn cùng một nồi, hai người không sao, sao em lại đau bụng, đây chính là bằng chứng hai người hại em." Lôi Đại Bằng tính xổ, lập luận logic, tư duy rõ ràng:
Tư Mộ Hiền nghĩ không ra cách thuyết phục Lôi ca, nhìn lão đại túc trí đa mưu, Đơn Dũng cũng ngầm nghĩ, chợt hỏi: “Hôm qua cậu câu cá ăn mồi rồi chứ gì? Anh đang thấy lạ vì không câu được con cá phúc thọ nào."
"Đâu, làm gì có, tuyệt đối không." Lôi Đại Bằng lắc đầu ngay, mắt đảo tròn né tránh:
Bộ dạng đó thì lừa nổi ai chứ, Đơn Dũng biết mình đoán đúng : “Ôi, Đại Bằng, chuyện này là tại anh quên nhắc cậu, trong mồi câu có vị thuốc là đại hoàng, chẳng những tăng thêm hương vị, mà còn tăng tốc công năng tiêu hóa và bài tiết. Cá ngốc như thế, thấy gì ăn nấy, Đại Bằng thông minh như vậy sẽ không ăn mồi cá. Có điều vì sao cậu đau bụng thì anh không biết, cậu tự nghĩ đi ..."
Lời chưa hết Từ Mộ Hiền đã cười rũ rượi, Lôi Đại Bằng bại lộ, nghiến răng trèo trẹo, chỉ Đơn Dũng muốn nói gì đó mà không nói nổi, tức quá thả mình ngã xuống gối, hầm hừ la hét : “Sao anh không nói sớm, mồi cá trong bụng em rồi, hại chết em rồi. Số tôi khổ quá, kết bạn không cẩn thận ..."
Oán thán dậy đấy, Tư Mộ Hiền cười lăn ra đất, Đơn Dũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lôi Đại Bằng nữa, lên giường lục lọi hòm thuốc, lấy hộp Gentamicin dạng lỏng, thứ này luôn dự phòng sẵn, đập vỡ thủy tinh, cho Lôi Đại Bằng uống hai ống. Lần này Lôi Đại Bằng nghe lời, không oán trách nữa, ngoan ngoãn cầm ống thuốc, ngửa cổ uống.
Ngờ đâu hôm nay thật lắp chuyện, lại "rầm" một cái cửa bị xô ra, Lôi Đại Bằng giật mình thiếu chút nữa bị thủy tinh làm rách miệng, ống thuốc rơi choang xuống đất.
"Ai đấy, không thấy ông đây không vui à?"
""Sao vậy?" Ở cửa có một tên gày gò mặc đồ thể thao, để tóc Hán Gian hỏi:
Người còn lại vừa cao vừa to chen qua cửa cười nói: “Ai chọc giận Lôi ca, không muốn sống nữa à? Nói cho tôi biết, anh em đi trút giận cho anh."
"Biến đi, đang phiền." Lôi Đại Bằng mặt mũi nào nói ra, chui vào trong chăn:
Hai người đi vào là Bao Thiết Cương và Triệu Hướng Dương, nhỏ hơn đám Đơn Dũng một khóa, học khoa thể dục. Bọn họ từng vì chơi bóng mà đánh nhau, có điều không đánh không quen, đánh thành anh em luôn, chính là Chân Thối và Lão Bao mà lão đại thường gọi.
Có thể đoán ra hai người này là kẻ cầm đầu cuộc tẩy chay nhà bếp, giờ tìm tới đây Tư Mộ Hiền biết ngay không có chuyện gì hay ho, nhất là Chân Thối, bụng đầy thứ xấu xa. Tên đó vì không thích một trợ giảng, chuyên môn gom hết giày thể thao không giặt của đám nam sinh khoa thể dục đặt ở cửa phòng học, làm trợ giảng đó vừa giận vừa thối, chạy mất.
Đoán đúng rồi, hai người đó vừa đi vào liền lấm lét đóng cửa phòng, Bao Thiết Cương nhỏ giọng nói: “Đản ca, chủ ý anh đưa cho bọn em, thanh thế chưa đủ lớn."
"Đản ca, cách đủ lớn còn xa lắm, bọn em sắp không cầm cự nổi rồi, hôm nay có người tới nhà ăn, hai ba ngày nữa thôi là chuyện này kết thúc." Chân Thối Triệu Hướng Dương nói:
Nghe thấy gây sự, Lôi Đại Bằng đang nằm cũng hưng phấn dựng lỗ tai lên nghe.
Đơn Dũng hồ nghi hỏi: “Không phải bảo các cậu đi tìm Tống Tư Oánh à? Em gái đó chỉ sợ thiên hạ không loạn."
" Tìm rồi, có điều không móc nối được, khi phóng viên tới thì người đã giải tán, kết quả trường học kéo phóng viên đi ăn một bữa, ngay cả phóng viên cũng không tới nữa. Tống Tư Oánh nói, trường học giao thiệp rồi, báo không đăng đâu." Lão Bao không ngờ gây chuyện thôi mà khó thế.