Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 17

Khi tịch dương chìm xuống nhuộm cả đập nước thành màu đỏ thẫm, lăn tăn sóng nước giữa rằng núi bao quanh, đẹp choáng ngợp tựa như lọt vào thế giới cổ tích.

Rời khỏi sinh hoạt học tập đơn điệu và hoàn cảnh trường học buồn chán, ba người đều hưng phấn bừng bừng. Nghỉ ngơi một chút, ba anh em bỏ xe đi bộ, mỗi người đều mang theo trang bị, xách thùng, vòng qua khu được quy hoạch cho du lịch và câu cá.

Đi bộ nửa tiếng leo qua mấy chướng ngại thép gai, đi về phía bắc đập nước. Ba anh em nhà này không đi theo con đường tầm thường, chỗ họ hướng tới là khu di dân hơn hai mươi năm trước, vì nước sâu nhiều đá ngầm thường xảy ra sự cố lật thuyền chết người mà phong tỏa. Cho nên tới được hàng rào thép gai cuối cùng liền thấy mấy chữ lớn.

Tảng đá nước xanh người dừng bước, nghỉ lại rửa chân chẳng lạnh đâu.

Thiên Tích Sơn đẹp nhất ở Lộ Châu đều là vì hồ nhân tạo rộng mấy vạn mẫu dưới núi này, núi non trập trùng, hồ nước mênh mông và trời cao bao la, tạo thành một bức tranh sơm thủy đậm màu.

Ngẫu nhiên trong khóe mắt sẽ thấy một hai con chim cốc giang cánh lướt qua, mặt hồ phẳng như gương hiện xuất hiện vài ánh vây cá, tăng thêm cảm sống động cho bức tranh này.

Cả đêm bận rộn chớp mắt đã tới buổi sáng, cắm nghiêng cần câu mắt nhìn phao, hít thở không khí trong lành, sưởi ánh nắng âm ấm, ăn bánh mỳ ngọt kiểu Pháp. Cho dù cả đêm không ngủ, hứng trí của Lôi Đại Bằng vẫn rất cao.

Nếu ở trường học thì thời điểm này hắn đã bò ra bàn ngáy khò khò rồi, nào được như cuộc sống dã ngoại khoai khoái này.

Hắn vừa mới ăn hết một cái bánh mỳ thì đã có người gọi.

"Mau mau, Đại Bằng cắn câu rồi, không phải, Đại Bằng, cá cắn câu rồi, mau mau tới giúp tôi."

Cách đó không xa Tư Mộ Hiền người cong như cánh cung đứng lên, hưng phấn tới nói năng lẫn lộn, tay nắm chặt cần câu, dây câu kéo căng. Đột nhiên bị kéo nghiêng xuống nước, cắn câu rồi, hơn nữa con cá này không nhỏ, cảm giác như có ai muốn cướp lấy cần câu vậy, cần câu bị kéo thành hình trăng cong rồi.

Lôi Đại Bằng nhảy lên như lò xo, cuống quít hô: " Từ từ thả dây câu ra, đừng để vuột mất cần ... Đúng đúng, để nó kéo đi. Đồ ngốc, chưa thấy đứa nào ngốc như cậu ... Thả dây câu ra, một chút, dừng, lực lúc nhát lúc giữ, chậm thôi, đừng để nó chuồn mất, con này không nhỏ."

Một người cầm cần câu đã thành hai người cầm, hai anh em hưng phấn hết sức, quên hết tất thảy, cứ men theo bên bờ hồ đi mười mấy mét.

Dây câu lúc thả lúc thu, dưới sự chỉ huy chuyên nghiệp của Lôi Đại Bằng, rốt cuộc kéo được cá tới gần bên bờ.

Hai người trở nên hồi hộp, Lôi Đại Bằng giao cần câu cho Tư Mộ Hiền, cầm vợt cho xuống nước, vớt mạnh một cái, thiếu chút nữa bị con cá quẫy mạnh kéo xuống nước, khó lắm mới đứng vững được, nhìn con cá nằm chật vợt, kinh ngạc hô lên: “Mẹ ơi, to thế này à?"

Nước bắn tung tóe, cái bụng cá trắng sáng dập dờn hoa mắt, hai người chân tay luống cuống một lúc mới giữ được con cá không chịu khuất phục này, kéo nó lên bờ. Tư Mộ Hiền hớn hở cởi lưỡi câu ra, Lôi Đại Bằng mệt tới thở hổn hển ước chừng sức nặng của con cá lớn.

Con cá quẫy đuôi một phát, nước bắn vào mặt Lôi Đại Bằng, hắn tức giận chửi mắng: “Mẹ mày, cả Lôi ca mà mày cũng dám đánh, không muốn sống nữa à?"

Con cá trắm cỏ dài hơn một mét, Tư Mộ Hiền bê mà trĩu cả tay, chắc là phải nặng tới hai mươi cân chứ chả đùa, nó rời khỏi nước cũng mệt tới không còn sức nữa, miệng cá mở to. Tư Mộ Hiền cho vào túi mang theo, hí hửng nói: “Đây là con cá to nhất mà tôi câu được."

"Vớ vẩn, là tôi kéo lên, bằng vào cậu à? Cả tối cũng chẳng bắt được vài con, lại còn là loại dài hai ba tấc." Lôi Đại Bằng ngồi dậy, tiếp tục câu cá

Tư Mộ Hiền không cãi, luận tới câu cá trừ lão đại ra thì tới Lôi Đại Bằng, bọn họ thả mồi nhử ở đây, hai người câu cả tối, thu hoạch của Lôi Đại Bằng nhiều hơn bọn họ không ít.

Cho thu hoạch vào túi, cái túi lớn của hai người sắp đầy rồi, từ sáng đã cho hai túi lên xe. Lão đại trốn học kiếm được cái chỗ câu cá mới này không tệ, cá vừa to vừa ngu, chỉ biết ra sức cắn câu.