Mỗi Ngày Đều Nỗ Lực Hòa Ly Với Ma Tôn

Chương 4: Cùng chung chăn gối

Đế Túc đóng vai nam chủ, cả thể xác và tinh thần đều sạch sẽ. Hắn cùng nguyên chủ thành thân hơn nửa tháng nhưng vẫn luôn ngủ lại ở doanh trại tuần tra ban đêm, chưa từng về vương phủ nửa bước, nên bọn họ không chỉ không viên phòng, mà ngay cả một phòng riêng cũng đều không có.

Bởi vậy nên toàn bộ kinh thành đều chê cười nàng. Tiểu quận chúa không chỉ phải gả cho một tên tiểu tử nghèo, mà tên tiểu tử nghèo còn chướng mắt nàng, có nhà cũng không về, chạm cũng không muốn chạm vào nàng.

Cũng tốt, như vậy lại càng có lợi cho Lộc Triều. Nàng chỉ cần ký thư hòa ly, lại đưa cho hắn một ít bạc, tống cổ hắn ra ngoài, từ đây hai người sẽ không còn liên quan nữa.

Cũng chẳng lo đến ba năm sau Đế Túc khôi phục ký ức rồi, e là hắn còn không nhớ nỗi nàng là ai đấy.

Lộc Triều tính toán xong xuôi, chỉ đợi thân thể khôi phục linh hoạt một chút, nàng liền ngay lập tức viết thư hòa ly.

Hiện tại đến cử động nàng cũng không động được. Vết thương do yêu vật tạo thành trên người phàm nhân thật ra rất khó khép lại, nguyên chủ sợ là đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, tất cả giờ chỉ dựa vào một sợi tàn hồn của nàng để miễn cưỡng giữ mệnh.

Cũng tốt, Vân Dao chưa về đến An Dương, Đế Túc cũng sẽ có việc gì để không xuất hiện.

Nàng còn có thời gian.

Lộc Triều mơ màng ngủ vùi, nàng vẫn luôn phát sốt, dường như không tỉnh lại thêm lần nào.

Không biết đã qua mấy ngày, Lộc Triều rốt cuộc tỉnh lại, đầu óc đã tỉnh táo hơn, trên người cũng nhẹ nhàng, cảm giác như lại được rót thêm sức sống vào cơ thể một lần nữa. Nàng thử nâng tay lên. Cánh tay thiến nữ non mịn thon thả, giống như ngó sen mới sinh tươi non, trắng trong như tuyết.

Đã một trăm năm rồi, rốt cuộc nàng lại có một khởi đầu mới.

Lộc Triều định bò dậy nhìn xem thân thể tân sinh này trông như thế nào. Ai ngờ nàng vừa trở mình, đầu đã đυ.ng phải một l*иg ngực cứng ngắt, cách một tầng áo ngủ mỏng manh, làn da phía đối diện không ấm áp mà còn hơi lạnh lẽo, làm đáy lòng nàng cũng ớn lạnh theo.

Lộc Triều: “…”

Nằm bên cạnh nàng là một tên nam nhân!

Một dự cảm rất xấu chậm rãi lan từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Lộc Triều cứng đờ người rồi ngẩng đầu.

Sau đó, nàng nhìn thẳng vào một đôi mắt vừa mới mở, tròng mắt màu xám nhạt yêu dị mà lạnh lẽo. Bởi vì vừa bị đánh thức, đôi mắt sâu thăm thẳm hoàn toàn không áp chế lệ khí phảng phất như từ địa ngục thoát ra, mang theo huyết tinh đậm đặc, ập vào trước mặt nàng.

Lộc Triều giật mình đánh thót, tâm lý thiếu chút là bị đóng băng luôn rồi.

Nhưng dù sao nàng cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, lập tức tự an ủi chính mình.

Không có việc gì nha, dù là cùng nằm trên một giường cũng không có ý nghĩa gì, Đế Túc trong nguyên tác chán ghét nàng đến cực điểm, nhìn nàng thêm một cái thôi cũng đau mắt lắm rồi, hắn nhất định là nằm ngủ nhầm chỗ thôi. Hoặc là do hắn uống say bị nha hàng đỡ về phòng, rốt cuộc thì hai người cũng đã thành thân rồi, hắn ngủ ở nơi này cũng là hợp tình hợp lý.

Có điều chuyện này ngàn vạn lần không thể truyền ra ngoài.

Nhưng mà giây tiếp theo.

Thiếu niên bị đánh thức nhưng vẫn còn ngái ngủ khẽ hé mắt ra nhìn nàng, rồi lại lần nữa nhắm mắt lại. Sau đó hắn như là bất đắc dĩ, lại như là thói quen, quàng cánh tay lên đem nàng ôm sát vào lòng ngực, cằm dán vành tai mềm mại của nàng, tiếp tục say ngủ.

Lộc Triều: “?”

Ê ê Ma Tôn, ngươi sao lại thế này hả?

Hai người chỉ cách nhau một một tầng áo ngủ mỏng manh. Nhìn bộ dáng hắn bình tĩnh tự nhiên, quen cửa quen nẻo mà ôm nàng vào lòng, có thể thấy rõ ràng tối nay không phải là lần đầu tiên.

Lộc Triều hóa đá rồi.

Lộc Triều nghi hoặc không thôi, trong lòng lại vô cùng giận dữ, máu nóng dồn hết lên mặt. Gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết giờ đỏ bừng bừng, lỗ tai xinh xẻo cũng đều hồng thấu, tay chân nàng ra sức giãy giụa thoát ra.

Chỉ là vừa động hai cái, vết thương sâu đến tận xương lại nhói lên làm nàng đau đến nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh ứa ra. Thành ra nàng tốn công ngọ nguậy nửa ngày, vẫn không thể tránh thoát được vòng ôm lạnh như băng ấy.

Nhưng một phen lăn lộn lên xuống cũng đủ để đánh thức thiếu niên đang say ngủ trên giường. Hắn buông tay chậm rãi ngồi dậy, trên mặt vẫn còn vương nét ngái ngủ, nên lại càng có vẻ hung ác nham hiểm.

Thật lòng mà nói, ngũ quan hắn đúng thật cực kỳ tuấn mỹ. Màu da trắng nõn, đôi mày sắc bén như kiếm phong trong đêm, cực kỳ có ý công kích. Mà đôi mắt dưới hàng mi dày lại là thuần một màu xám yêu dị, đuôi mắt hơi xếch, vừa lạnh như sương tuyết, vừa ngạo khí mười phần.

Vẻ ngoài xinh đẹp tinh xảo như thế đúng thật là có tính lừa gạt, làm hắn trông bớt nguy hiểm đi nhiều. Nhưng cũng không vì thế mà át đi khí thế sắc bén dọa người phảng phất sinh ra từ trong xương cốt.

Lộc Triều không khỏi thất thần mà chớp mắt một cái.

Nàng chưa bao giờ gặp qua Ma Tôn Đế Túc. Khi hắn xuất hiện ở nhân gian rồi gây ra phong ba Thần Ma chi chiến, nàng đã sớm bị lôi kiếp chém thành một sợi tàn hồn, bị vây khốn ở núi Cửu Vu hơn một trăm năm.

Trong khoảnh khắc nàng thất thần, Đế Túc đã xốc lên màn trướng, bước xuống giường rồi lập tức tiến vào nội gian để thay quần áo.

Đầu óc Lộc Triều lại khổ sở co rút từng cơn, trong lòng chỉ nghĩ gϊếŧ người.

Nhưng mà, nàng cần phải bình tĩnh, ngàn vạn lần phải giữ bình tĩnh.