Tay anh chậm rãi thả lỏng ra, sau đó vờ như vô thức che tay lên thắt lưng. Anh định ngăn cản suy nghĩ đυ.ng chạm khiến người ta suy nghĩ bậy bạ kia, lại không ngờ rằng tay của anh chạm thẳng vào âʍ đa͙σ của con gái.
Theo động tác của cô, tay của anh cắm thẳng vào giữa hai chân cô, cảm giác ướt nóng như có dòng điện đang chảy nơi đó, khiến cả người anh tê dại.
Yến Phỉ Vãn sướиɠ muốn chết được, cô kẹp chặt tay cha mình, chậm rãi sát lại gần, để tay có thể cách lớp quần cắm sâu hơn nữa.
Cảm giác tội lỗi và xấu hổ không sánh bằng kɧoáı ©ảʍ, khiến cô cao trào mấy lần.
Sau khi cao trào qua đi, cô cảm thấy buồn ngủ, cô xoay người trở lại tư thế lúc đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay cô đã quá mệt rồi, cảm giác buồn ngủ bủa vây.
Không biết qua bao lâu, Yến Hành cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, bên tai vang lên tiếng hít thở đều của con gái, anh chắc chắn con gái đã ngủ sâu rồi.
Nhưng mà tay anh ướt dầm dề, là nước da^ʍ của con gái, điều này khiến anh mừng rỡ, gan cũng lớn hơn không ít.
Anh chậm rãi xoay người, ôm eo con gái, dươиɠ ѵậŧ từ từ cắm giữa hai chân cô, chậm rãi đỉnh tới. Đâm từng chút từng chút một, trong lòng sinh ra cảm giác tội lỗi nhưng vẫn không vượt qua cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tay anh chẳng dám lộn xộn, giống như không lộn xộn sẽ không bước qua ranh giới kia vậy.
Dươиɠ ѵậŧ cắm sâu vào giữa hai chân, tay anh căng cứng khi ôm con gái, sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn ra.
Cơ thể căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng ra, cảm giác tội lỗi khiến anh tự kiểm điểm bản thân, nhưng anh lại cắm và bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào giữa hai chân con gái mình!
Sao có thể như này!
Đây là con gái ruột của anh!
Một đêm không mộng mị, hừng đông hôm sau, Yến Phỉ Vãn tỉnh lại, Yến Hành đã thức trước đó, đang ngồi bên ngoài nhóm lửa, hâm nóng đồ ăn thừa đêm qua.
Cô nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, nhớ tới hành động xấu hổ của bản thân vào tối hôm qua, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Sao cô có thể cọ huyệt vào người cha, còn cọ tới cao trào!
Nhưng mà nhớ lại tối hôm qua, cơ thể cô vô thức khô nóng lên, đây là có chuyện gì chứ?
Thậm chí, ban đầu cô có chút tức giận với cha, nhưng bây giờ đã biến mất rồi.
“Vãn Vãn, thức dậy thôi.”’
Tiếng của Yến Hành bên ngoài lều vang lên.
“Ngay đây.”
Yến Phỉ Vãn đứng dậy, mặc quần áo vào rồi đi khỏi lều, cô hơi xấu hổ khi nhìn vào mắt cha, cô né tránh, vội vàng nhìn sang đống lửa.