Hắn biết cô sợ hắn, trong nhà chắc chắn không ai không sợ hắn, hắn lạnh lùng, cứng nhắc, nghiêm túc, giống như một vũng nước đọng, không gợn sóng lại sâu không lường được, tất cả mọi người đều sợ hắn, luôn dùng ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn hắn.
Lần đầu tiên Chung Lĩnh chủ động nói chuyện với hắn, hắn rất kinh ngạc.
Cô đứng ở cửa, xấu hổ một hồi lâu không biết nên nói như thế nào, lúc hắn đã không còn kiên nhẫn bắt đầu đọc công văn, hắn chợt nghe thấy Chung Lĩnh nói: “Ba ơi.”
Lần đầu tiên Chung Lĩnh gọi hắn là ba: “Hửm? Có chuyện gì?”
"Con, con, con muốn học múa ạ.” Cô lấy hết dũng khí, đứng ở cửa phòng làm việc của hắn, cả người cứng đờ, giọng vẫn còn run rẩy.
"Được rồi.” Hắn đồng ý, không quan tâm là loại múa gì, cũng không hỏi vì sao muốn học, hắn cảm thấy mình không có lý do từ chối, cũng nóng lòng đọc xong phần công văn này.
Chung Lĩnh đều thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đến mức muốn nhảy dựng lên, vẫn lễ phép nói: “Cảm ơn ba,”
Hắn trả lời: "Không có gì đâu." Ngẩng đầu lại thấy ngoài cửa đã không còn bóng người, trong phòng khách truyền đến tiếng đá đạp chạy nhảy, hắn cũng thấy vui như cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn không biết Chung Lĩnh lớn lên từ khi nào, trưởng thành là vô thức hóa, giống như bỗng nhiên bình tĩnh nhìn cô, cô cũng đã là một thiếu nữ thướt tha, thân hình mảnh khảnh, dáng vẻ thích hợp, đi thẳng lưng, cằm khẽ giương lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy sự tự tin trong cô.
Một buổi sáng, hắn trở về từ quân đội của mình, khi hắn bước vào phòng làm việc, hắn thấy ai đó trong phòng. Chung Lĩnh không biết làm sao vào được đây, đứng trên bàn làm việc của hắn, đưa lưng về phía hắn, đi lấy sách trên tủ phía sau. Chân cô đứng lên di chuyển trên mặt bàn, nhẹ nhàng mềm mại, chân khuỵu xuống, giống như đang múa ba lê. L*иg trong ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ, chiếu lên chân cô vừa dài vừa thẳng, eo nhỏ đến mức có thể dùng hai tay nắm gọn, giống như một con thiên nga tắm trong ánh sáng rực rỡ, mỗi một khung hình đều đẹp đến mong manh.
Cô nhảy xuống, chân trần nhảy xuống sàn nhà, tiếng giẫm chân giống như tiếng trống, rậm rạp đυ.ng vào ngực hắn, cô dừng lại trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cô rất gầy, sau khi học múa ba lê càng gầy hơn nữa, lại không còn là loại gầy gò này nữa, làn da thiếu nữ làm cho cô trông có chút cảm giác thịt mềm mại, mảnh khảnh xinh đẹp. Lại trắng hơn rất nhiều, trắng trẻo bừng sáng nổi bật giữa đám đông, trông đã là một công chúa thành thị không chiếm được, ngoại trừ khí chất ra, không còn một chút hương vị hoang dã núi rất như lần đầu tiên đến đây nữa.
Từ góc nhìn của hắn, có thể nhìn thấy tròng trắng mắt của cô khi cô nhìn hắn, mũi vểnh lên, tiến lại gần, nhìn thấy lông tơ tinh tế trên mặt bị ánh sáng nghiêng chiếu ra, tạo nên cho cô một vẻ ngoài nữ tính rực rỡ và liều lĩnh.
Cô hơi nhíu mày, cái miệng căng mọng mấp máy, màu môi tươi đẹp, cô nói: “Ông già biếи ŧɦái.”
Cả người hắn giật mình, theo bản năng kéo tay cô, bị nhanh chóng né ra. Cô cầm sách ảnh chạy vào trong phòng ngủ, nửa đường còn không cẩn thận suýt ngã, lúc đến cửa quay đầu lại nhìn hắn, làm một cái mặt quỷ kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Hừ.”
Hắn không đuổi theo, lúc này cơ bắp toàn thân giống như đều đang tổ chức lại, động một chút đều sẽ đau đớn, chỉ có thể đờ đẫn. Tim đập nhanh như có người dùng xe tông vào cửa thành, rầm rầm, muốn đánh tan l*иg ngực hắn. Máu chảy nhanh trong mạch máu, cả người đều khô nóng, lòng bàn chân cảm thấy tê dại.