Đứng ở dưới lầu ký túc xá, Khương Nguyên nhịn không được nhẹ nhàng nâng bắp chân đã mỏi nhừ lên, xe không thể chạy vào trong trường, gót giày cô mang cũng không phải quá cao, nhưng đi một đường trong khuôn viên trường, cũng đã bắt đầu cảm thấy hơi tê chân, cũng may theo dòng người, cuối cũng cũng tìm được khu ký túc xá.
Trường trung học trọng điểm của thành phố đã có lịch sử nhiều năm, khu ký túc xá đều đã sờn cũ, nên không có thang máy, cho nên trường mượn lý do lần này mở hội động viên lớp 12, cũng là để phụ huynh vào trường giúp học sinh mang hành lý vào ký túc xá, học sinh lớp 12 phải đổi ký túc xá, cho nên lần này phải dọn hết những thứ thường để ở trướng.
Xung quanh có rất nhiều phụ huynh đã khiêng túi lớn túi nhỏ dẫn con cái của mình về nhà, Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn "tòa nhà cao tầng" sáu tầng này, nhất thời do dự không muốn lên lầu, cô thật sự không muốn leo cầu thang.
Đang hít sâu một hơi nhấc chân lên chuẩn bị leo lầu, vừa lúc trên cầu thang có người xách vali lớn đi xuống, Khương Nguyên đi sang bên trái bảo người đó đi trước, người đó cũng né sang trái, nhường bên phải, người đó cũng đi sang phải.
Lúc Khương Nguyên bị người đó làm mất bình tĩnh, ngẩng đầu: "Học sinh, em đi trước đi..."
"Sao chị lại đến đây" Nam sinh đứng trên bậc thang quay lưng lại với ánh sáng, Khương Nguyên ở cầu thang nhìn không rõ mặt cậu, giọng nói cũng hơi xa lạ.
“Hửm? Lâm Vân hả? Chị đến đón em về nè.”
Hai năm trước Lâm Vân còn đang trong giai đoạn đổi giọng, giống như biết giọng của mình không dễ nghe. Không thích nói chuyện, nói chuyện giọng của khàn khàn nặng nề, không sạch sẽ trong suốt như bây giờ, không có tạp chất.
Lui về phía sau một bước, cô bảo Lâm Vân đi xuống bậc thang. Hai tay cậu xách vali đặt trên mặt đất. Cuối cùng Khương Nguyên cũng thấy rõ dáng vẻ bây giờ của cậu. Vừa rồi đứng trên bậc thang còn chưa có cảm giác thực tế gì. Bây giờ hai người đang đứng trên cùng một mặt phẳng. Khương Nguyên phát hiện cậu đã cao hơn hơn, có thể còn cao hơn Lâm Phong một chút, cần phải hơi ngửa đầu lên mới nhìn được mặt cậu.
Lâm Vân không giống với anh trai của cậu lắm. Góc cạnh trên mặt của cậu rõ ràng hơn, cả người sắc bén thoạt nhìn có sức mạnh phản nghịch không phục. Hai bên má thịt mập mạp trên gương mặt không biết đã đi đâu, chỉ hơi còn một chút nét ngây ngô khi còn bé.
Nếu không phải trên người cậu còn mặc đồng phục mùa hè, Khương Nguyên sẽ không nhìn ra trước mặt mình là một học sinh lớp 12, bữa ăn trong căng tin trường học tốt vậy sao? Mới hai năm đã phát triển nhanh thế này rồi.
Không biết phải ở chung với cậu như thế nào, Khương Nguyên hơi xấu hổ vươn tay, lúc học theo dáng vẻ của các bậc phụ huynh khác dọc theo đường đi, muốn giúp cậu kéo vali: "Anh trai em không rảnh, để chị giúp cho, nhiều đồ đến thế sao?"
Ngón tay vừa chạm vào cần gạt, vali hành lý đã bị Lâm Vân đoạt lại. Nhiệt độ cơ thể của cậu bé này đã cao. Hơn nữa vừa rồi một đường mang vật nặng xuống lầu, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Khương Nguyên không dấu vết buông tay đặt bên cạnh ra. Nhiệt độ còn sót lại trên ngón tay còn chưa phai nhạt, giống như là đang đi bộ trong rừng nhiệt đới oi bức ẩm ướt.
"Em tự mang đi được, chúng ta đi thôi.”
Tư thế lảng tránh và giọng điệu của cậu khi nói điều này khiến Khương Nguyên nhận ra rằng cậu cũng đang rất lúng túng.