Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 42: Hối hận

Bên trong phòng, mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng không biết là ai hoàn hồn trước, mắng một câu từ tận đáy lòng: “Cmn.”

“Tình huống gì vậy?” Lại có người nói.

Sau đó mọi người bàn luận với nhau ——

“Người vừa rồi là Cố Dữ Thâm đúng không?”

“Nam Tri và Cố Dữ Thâm xa nhau sáu năm, vừa gặp lại đã bị bắt đi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy à?”

“Hơn nữa còn uống rượu, Tư Tư sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”

“Không có đâu, lúc trước lớp bọn tôi họp lớp, hai người bọn họ cũng đến, Tư Tư chơi thua, Cố Dữ Thâm cũng uống thay cậu ấy mấy ly rượu mà.”

“Vậy là uống hai lần rượu phạt rồi!”

“Tôi không dám tưởng tượng được người đàn ông bị vứt bỏ sau năm, uống rượu phạt giúp hai lần, còn nghe thấy Tư Tư nói không có người không thể quên được, bây giờ sẽ có chuyện gì đây!!”

“Hay là chúng ta đi xem thử một chút? Đừng có xảy ra chuyện gì đấy.”

Mọi người bàn luận sôi nổi.

Phượng Giai: “…”

Trong lòng cô nghĩ, người ta ẩn hôn rồi, các cậu lo lắng gì vậy.

Mọi người cũng chú ý đến Phượng Giai ở bên cạnh, hỏi: “Phượng Giai, cậu không đi xem một chút à?”

“Các cậu đừng quan tâm làm gì, với tính tình này của Cố Dữ Thâm, không phải là đối thủ của Nam Tri đâu.” Phượng Giai nói.

Mọi người: “…”

Lúc đầu, ở trong trường, bọn họ không biết Nam Tri, chỉ biết cô có quan hệ rất tốt với Cố Dữ Thâm, những người quen Nam Tri thì đều biết, lúc đó không ai chịu nổi tính tình của Cố Dữ Thâm, chỉ có Nam Tri, vừa làm nũng vừa quái gở, lại quen làm bộ làm tịch, càng nhân nhượng cô càng lấn tới, anh cưng chiều cô một, cô ép anh có thể cưng chiều cô mười.



Mùa đông lạnh lẽo nhiều sương, vừa ra khỏi karaoke thì bị gió lạnh thổi vào người.

Cố Dữ Thâm khoác áo khoác lên người cô, che chắn cho cô cẩn thận, hai tay ôm cô vào lòng, anh hỏi nhỏ: “Uống nhiều rồi à?”

“Vẫn ổn.”

Anh không tin: “Lần sau không cho em chạm vào rượu nữa, vừa uống đã say.”

“Cũng ổn, không say lắm, có thể nhận ra anh là ai mà.”

Cố Dữ Thâm xùy một tiếng: “Yêu cầu của em về bản thân mình thấp quá đó.”

Có thể nhận ra người khác thì không tính là uống say.

Mái tóc Nam Tri bị gió thổi rối tung, tóc phất vào mặt, cô không còn sức giơ tay lên buộc tóc nữa, chỉ nghiêng đầu.

Cố Dữ Thâm giữ chặt lấy cổ tay cô, anh tháo dây buộc tóc trên tay cô, sau đó đến gần một bước, hai tay ôm lấy má cô.

Nam Tri ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, lông mi nhẹ nhàng run lên.

Bàn tay Cố Dữ Thâm rất lớn, khớp ngón tay rõ ràng, cứ như vậy anh giúp cô buộc tóc đuôi ngựa: “Còn nhận ra được anh là chồng em không?”

“…”

Nam Tri lười biếng ngước mắt lên: “Em thật sự không có uống nhiều.”

“Vậy em nói mấy năm nay em không có người không quên được?”

“Anh nghe thấy rồi?”

“Ừ.”

Nam Tri nghĩ một chút, cô nhẹ nhàng nói: “Bây giờ thì không tính là ‘Không thể quên được’, chẳng phải em và anh đã kết hôn rồi sao.”

Cố Dữ Thâm hơi ngạc nhiên, anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.

Mà cô thì nghiêng đầu sang bên kia, không nhận ra.

Một lát sau, Cố Dữ Thâm lại nói: “Về nhà nhé?”

“Ừ.” Nam Tri gật đầu, “Anh dừng xe ở đâu vậy?”

“Đối diện đường, phía bên trường học.”

Nam Tri nhìn sang bên đường, karaoke nằm ở phía sau con đường, cô phải đi qua một đoạn đường đá, cô mang giày nên không dễ đi, do dự một chút, cô nói: “Em mệt, không muốn đi.”

“Vậy em ở đây chờ anh một chút, anh lái xe qua đây.”

“Không muốn.” Giọng nói trong trẻo, từ chối một cách tự nhiên.

Cố Dữ Thâm: “…”

Nam Tri nghiêng đầu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, có lý mà chẳng sợ: “Cõng em.”

Cố Dữ Thâm đối mặt với cô một lúc, anh không nói gì, anh quay lưng lại, ngồi xổm trước mặt cô.

Ánh đèn đường màu vàng chiếu ánh sáng mờ mờ lên người đàn ông, trông anh rất dịu dàng, có chút giống Cố Dữ Thâm lúc trước.

Giống như cô có thể nói ra bất kỳ điều gì, anh có thể thỏa mãn cô vô điều kiện.

“Lên đi.” Anh nói.

Nam Tri nhìn anh, cô khịt mũi một cái, lại nhớ đến Cố Dữ Thâm của lúc trước, và lời Tống Ảnh nói “Cố Dữ Thâm anh ấy đã từng từ bỏ cô”.

Uống nhiều rượu, cô cũng tự nhiên hơn.

Cô cảm thấy lạ lẫm, người đàn ông đã cúi xuống trước mặt cô, nhưng cô lại không muốn anh cõng mình nữa.

Tên đàn ông xấu xa.

Trong đầu Nam Tri nghĩ.

Vì vậy cô bước qua bên cạnh anh, không nhìn anh.

Ai ngờ vừa đi được mấy bước, Cố Dữ Thâm không nhẹ không nặng “chậc” một tiếng, cánh tay anh vòng qua, ôm cô lên.

Nam Tri vốn dĩ không đứng vững, ngã đè lên người anh, cô không biết mình giãy dụa thế nào, nhưng cô đã ngã lên lưng Cố Dữ Thâm, ngực bị ép xuống, xương sườn làm cô đau, cô còn chưa kịp điều chỉnh lại tư thế thoải mái, anh đã nắm lấy đùi cô, còn đẩy lên trên.

“Em lại ầm ĩ cái gì?” Anh hỏi.

“…”

Nam Tri tự biết đuối lý, cô cũng không nó được gì.

“Ôm chặt vào, đừng để ngã xuống.”

Nam Tri ngoan ngoãn ôm cổ anh.

Cố Dữ Thâm cõng cô qua đường đối diện.

Giờ này ngoài đường có rất nhiều người, xe cộ qua lại, anh cõng cô dừng lại ở ngã tư, chỗ vạch đường dành cho người đi bộ, vừa mới đến đèn đỏ, phải đợi 90 giây.

Nam Tri nhìn đèn đỏ ở phía đối diện: “Lâu quá.”

Cô lầm bầm nói, bởi vì uống nhiều rượu nên càng mềm mai.

Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh dỗ dành cô: “Một phút nữa, nhanh thôi.”

Trên người anh rất ấm áp, Nam Tri khoác chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ của anh trên lưng, cô áp người vào người anh để tìm nguồn nhiệt, cô không nhịn được mà tiến lại gần, “Hôm nay em đợi anh lâu lắm đấy.”

Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn cô.

Cô gái nhỏ nằm trên vai anh, đôi mắt nhắm lại, hàng mi dài xoăn xoăn muốn quét lên mặt anh, nhìn qua rất yên tĩnh.

“Hôm nay anh tạm thời có việc, đến tối mới làm xong.” Cố Dữ Thâm giải thích với cô.

Cô không trả lời, giống như là đã ngủ —— nếu bây giờ tay cô không đang đùa giỡn trên cổ anh.

Giống như là cô đang tìm cái gì đó, sờ tới sờ lui, đầu ngón tay hơi lạnh, lực không mạnh, giống như đang cù lét, sau đó cuối cùng cũng tìm được, ngón tay dừng lại trên yết hầu anh, vuốt vuốt.

“Anh biết không?” Giọng cô rất nhẹ, “Lúc trước em thấy yết hầu của anh rất quyến rũ.”

Cố Dữ Thâm khẽ cười: “Vậy à.”

“Đúng vậy, nhất là lúc anh ngẩng đầu lên uống nước.” Ngón trỏ của cô vuốt vuốt yết hầu trên cổ họng anh, giống như lông chim, đùa giỡn, “Nó có thể lên xuống.”

Cố Dữ Thâm bị cuốn vào trò đùa của cô, yết hầu anh lại chuyển động.

Ngón tay Nam Tri đang sờ vào, cô có thể cảm nhận được, giọng nói vô cùng ngạc nhiên: “Chính là như vậy!”

“…”

“Lúc đó em còn muốn cắn nó.”

Cố Dữ Thâm cười, anh thản nhiên trêu cô: “Hóa ra em còn có sở thích này?”

“Sở thích gì.”

Anh nhướng mày, nhàn nhã nói: “Bắt nạt anh.”

“…”

Nam Tri nghe thấy hơi lạ, nhưng sau khi uống nhiều, đầu óc cô rất chậm chạp, cũng lười nghĩ xem chỗ nào lạ.

Cố Dữ Thâm nghiêng đầu lại gần, giọng nói rất trầm, ghé vào bên tai cô: “Vậy bây giờ em có muốn bắt nạt anh không?”

Tai Nam Tri hơi nhột, cô cố gắng mở mắt, yết hầu anh đang rất gần cô, còn tay cô thì đặt trên đó.

Cô chớp mắt nhìn, sinh ra một loại ảo giác.

Giống như là, yết hầu kia là huy chương vàng khi kết thúc cuộc thi chạy marathon dài, lập tức có thể có được rồi.

Thật sự uống nhiều rồi.

Nam Tri nhẹ nhàng lắc đầu, không nhìn yết hầu nữa: “Không muốn, bây giờ nhiều người quá.”

“Được.” Bây giờ Cố Dữ Thâm rất dễ thương lượng, “Vậy về nhà rồi lại cho em bắt nạt anh.”

“…”

Vừa vặn đèn đỏ kết thúc, đèn xanh sáng lên.

Cố Dữ Thâm cõng cô đi trên phần đường dành cho người đi bộ, lại đi qua một đoạn đường, đến trường học.

Nam Tri thấy anh vẫn đi vào trong trường, cô hỏi: “Xe anh ở bên trong à?”

“Ừ.”

“Anh đến đây lúc nào?”

“Buổi chiều.”

Cô bất mãn: “Vừa rồi anh mới nói tối anh với xong việc.”

“Không lừa em, anh đến trường tìm hiệu trưởng, bàn chuyện hợp tác.”

Nam Tri “ồ” một tiếng.

Yên tĩnh một lát, cô lại nói: “Vậy hôm nay anh gặp cô Đồng chưa?”

“Không có.”

“Em gặp rồi.”

“Ừ.”

“Cô đã có tóc bạc rồi, đúng là đã mấy năm không gặp.”

Cố Dữ Thâm dừng lại, yết hầu anh trượt xuống: “Ừ.”

Buổi tối, sân trường rất yên tĩnh, rõ ràng vừa rồi trên đường còn ồn ào như vậy, nhưng vừa vào sân trường, dường như mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, như bước vào một thế giới khác biệt đủ để làm cho người ta thấy yên lòng.

Cố Dữ Thâm đi bộ qua dãy phòng học, Nam Tri đang dựa lên vai anh, cô ngẩng đầu lên, nói: “Chúng ta vào xem một chút đi.”

“Chắc là khóa rồi.”

“Vậy chúng ta ở bên ngoài nhìn một chút.”

Cố Dữ Thâm không nói nhiều, anh cõng cô đi lên tầng hai.

Hồi đó lớp của bọn họ nằm ở tầng này.

Đến cửa lớp 12A2, bảng tên lớp vẫn giữ nguyên, bàn ghế bên trong đã được thay mới hoàn toàn, ngoài cửa lớp treo một lá cờ đỏ, trên đó viết “Tập thể lớp xuất sắc.”

Lá cờ đỏ này sẽ thay đổi mỗi tuần, dành cho lớp đã biểu hiện tốt trong tuần.

Trong lớp Nam Tri có rất nhiều bạn nam bạn nữ nghịch ngợm, ã phạm nhiều lỗi và bị trừ điểm nhiều lần, suốt ba năm học, lớp bọn họ chưa từng giành được lá cờ đỏ của tập thể lớp xuất sắc.

Nam Tri ở trên lưng anh, cô duỗi chân, muốn xuống.

Cố Dữ Thâm thả cô xuống, giữ cánh tay cô giúp cô đứng vững, rồi sau đó vươn tay ra đẩy cửa, cửa lại mở thật, đoán bảo vệ lại quên khóa.

Nam Tri đi vào, nhìn một vòng, ký ức cũng từ từ quay lại.

Ở trong lớp, cô cũng được tính là cao trong đám bạn nữ, mới đầu cô ngồi bàn kế cuối, cùng bàn với Phượng Giai.

Sau đó là vì hai người thường xuyên nói chuyện trong giờ học, cô chuyển cô ra phía sau, ngồi cùng bàn với Cố Dữ Thâm.

Hàng cuối cùng đều là các bạn nam khá thân với Nam Tri lúc đó, cũng ồn ào, nhưng Cố Dữ Thâm rất ít nói, xem như là người im lặng nhất hàng.

Từ sau khi Nam Tri ngồi cùng bàn với anh, anh mới dần dần nói nhiều.

Cô không nhịn được mà bật cười, đi xuống hàng cuối cùng trong góc.

Nhưng cô không cẩn thận mà vấp vào chân bàn, suýt chút nữa ngã nhào, được Cố Dữ Thâm kéo tay lại.

Anh không nhịn được nữa, cau mày mắng cô: “Uống say thì cẩn thận một chút.”

“Em nói rồi em không có uống say.”

Cô vừa nói xong, Cố Dữ Thâm lại ôm eo cô, đặt cô lên trên bàn, anh nhìn cô, nhướng mày: “Em cắt ngang anh một câu thử xem.”

“…”

“Lúc trước anh lúc nào cũng như vậy, may mà em xinh đẹp lương thiện, không chê anh.” Nam Tri nói.

“Anh thế nào?”

“Hung dữ với em.”

Cố Dữ Thâm tức giận cười cười: “Anh hung dữ với em có ích gì à?”

“Có đấy.”

“Em đã từng nghe lời lần nào chưa.”

“…”

Nam Tri nhớ lại, cô cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Nhất định là đã từng nghe lời rồi.”

Cố Dữ Thâm xùy một tiếng.

“Hơn nữa, cho dù em không nghe lời anh thì anh cũng không được hung dữ với em.” Cô kể tên vào cặp đôi cũ trong lớp, “Anh xem mấy bạn nam khác đều rất dịu dàng.”

“Đó là do bạn gái người ta không cần phải hung dữ.”

“?”

Tên khốn này lại còn lý do lý chấu!

Cố Dữ Thâm: “Em tự nghĩ xem mình đã làm những chuyện hư gì, ăn kẹo đến nỗi đau răng, ăn nhiều muốn giảm cân thì tuyệt thực, không quan tâm đến sức khỏe của mình mà còn đòi đi thi múa, cuối cùng ngất xỉu rồi để lại bệnh.”

“…”

Nghĩ thế này thì cũng đúng.

Cô không chỉ buông thả mà còn cố chấp, chuyện cô đã quyết định không ai cản lại được.

Lúc đó Phượng Giai cũng thường xuyên bất lực với cô, khuyên không được, sẽ đến tìm Cố Dữ Thâm làm kẻ xấu.

Có lẽ ở bên cô thật sự rất mệt mỏi.

Rõ ràng tuổi tác cũng không quá khác biệt, nhưng anh phải chăm sóc cô như một đứa trẻ không nghe lời.

Nam Tri mím môi, hiếm khi thấy cô không già mồm với anh, cô “ồ” một tiếng.

Cô nhảy từ trên bàn xuống: “Đi thôi.”

Cố Dữ Thâm cảm thấy kì lạ, anh nhìn cô một cái, sau khi chắc chắn là cô không sao, cũng không còn sớm nữa, anh dắt tay cô ra ngoài.

Ra ngoài phòng học, Cố Dữ Thâm tạm thời buông tay cô ra, anh khóa cửa lại.

Anh quay đầu lại thì Nam Tri đang nhìn chằm chằm vào bậc thang dẫn lên sân thương.

Cố Dữ Thâm lên tiếng: “Đi thôi.”

“Ừ.” Cô hoàn hồn lại.

Cố Dữ Thâm để ý vẻ mặt cô, chắc chắn là cô không sao rồi mới dắt tay cô đi xuống.

Chỉ là rất lạ, vừa rồi còn là quỷ say rượu sờ lên yết hầu anh, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn không hề giống cô.

Cũng không chỉ là ngoan, còn có chút, sa sút.

Ra khỏ dãy phòng học, gió lớn hơn, Cố Dữ Thâm lại giữ chặt áo khoác đang khoác lên người cô, anh hỏi: “Còn muốn anh cõng không?”

Cô cúi xuống lắc đầu.

“Vậy đi thôi.” Cố Dữ Thâm kéo vai cô lại, “Em nhìn đường đi.”

Trên đường đi hai người không nói tiếng nào, rất yên tĩnh, Nam Tri uống nhiều rượu, người hơi mệt.

Cố Dữ Thâm tưởng là cô ngủ rồi, tăng nhiệt độ điều hòa lên.



Đến Cẩm Tú Sơn Trang, xe vừa dừng lại, Nam Tri đã ngồi dậy, cô xuống xe.

Hóa ra vừa rồi cô không ngủ.

Cố Dữ Thâm cũng đi theo vào, anh bảo: “Em đi tắm trước đi, tắm xong rồi ra uống thuốc giải rượu.”

“Ừ.”

Rất ngoan, ngoan đến nỗi không giống với tính cách của cô.

Cố Dữ Thâm lại nhìn cô, nhìn cô lên lầu vào phòng ngủ, lúc này anh mới xoay người tìm thuốc giải rượu.

Trong lúc đợi, anh nhận một cuộc điện thoại không việc, nói chuyện được mười phút, tiếng nước chảy trong phòng tắm trên lầu ngừng lại, Cố Dữ Thâm lấy hai viên thuốc giải rượu ra, lại rót một ly nước ấm rồi đi lên lầu.

Anh đẩy cửa đi vào, vốn dĩ tưởng rằng người phụ nữ mệt mỏi muốn đi ngủ đang ngồi trên bệ cửa sổ, áp trán lên cửa sổ thủy tinh, trước mặt còn có chai rượu vang.

Cố Dữ Thâm cau mày, anh cướp chai rượu trong tay cô: “Em có muốn sống nữa không vậy? Anh rót cho em ly rượu trắng đây.”

Nam Tri quay đầu lại, nhìn thấy ly trong tay anh, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh thật sự mang lên cho em à?”

“…”

Cố Dữ Thâm đưa nước lọc đến trước mặt cô: “Ừ, rượu trắng, uống đi.”

Nam Tri cầm lên, uống một ngụm: “Hơi nhạt.”

Men rượu thấm vào, lúc này thật sự say rồi.

Cố Dữ Thâm lại đưa hai viên thuốc giải rượu đến trước mặt cô: “Uống cái này đi.”

“Đây là cái gì?”

Anh thuận miệng nói: “Viên bổ sung vitamin.”

Nam Tri nghe lời uống hai viên thuốc, lại uống hết ly nước lọc, cô liếʍ giọt nước đọng trên môi: “Rượu trắng này không làm em say.”

“…”

Cố Dữ Thâm thở dài, lấy chai rượu từ trong tay cô, dọn dẹp sạch sẽ, anh hỏi: “Ngủ nhé?”

“Ừ.”

Cố Dữ Thâm ôm cô từ trên bệ cửa sổ về giường: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”

Cô cọ vào chăn.

Cố Dữ Thâm nhìn cô, anh nói: “Anh đi ra mà thấy em trộm uống rượu nữa, anh sẽ đánh em.”

“…”

Hôm nay anh bận rộn cả ngày, từ sáng sớm đến tối mịt, nhiệt độ hội trường tăng cao, anh phải phát biểu với tư cách là thành viên ban giám đốc, dưới sức nóng của ánh đèn, vào mùa đông mà anh lại đổ mồ hôi.

Nhưng anh luôn cảm thấy tối nay trạng thái của Nam Tri không đúng lắm, Cố Dữ Thâm không yên lòng, anh không tắm quá lâu, anh tắm nhanh rồi thay đồ ra ngoài.

Vừa định lên giường, Nam Tri trở mình.

“Vẫn chưa ngủ?”

“Cố Dữ Thâm.”

“Ừ?”

“Anh có hối hận không?” Cô hỏi.

Cố Dữ Thâm khựng lại một lát: “Gì chứ?”

“Kết hôn với em, anh có hối hận không?”

Yết hầu anh chuyển động: “Không có.”

Nam Tri dường như không nghe rõ, cô đưa tai ra, nghiêng người ngồi dậy: “Ừ?”

Anh kiên nhẫn lặp lại: “Không hối hận.”

Nam Tri “ồ”, cô thả lỏng người, lại nằm xuống.

Cố Dữ Thâm vén chăn lên giường, anh ôm cô vào lòng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Hôm nay không vui?”

Được một lúc lâu, cô “ừ” một tiếng.

“Vì hôm nay anh không đến lễ kỷ niệm thành lập trường?”

“Không phải.”

“Ai bắt nạt em à?”

“Cũng không có.”

Cố Dữ Thâm vô cùng kiên nhẫn, xoa tóc cô: “Vậy thì tại sao?”

Cô không nói, Cố Dữ Thâm cũng không thúc giục.

Không biết đã qua bao lâu, cô mới nói: “Hôm nay ngay cả cô Đồng cũng nói, cảm thấy chúng ta nhất định có thể thành đôi, mọi người cũng đều nói với em sau khi em đi anh rất buồn, nhưng tại sao, ban đầu anh lại từ bỏ em?”

Cố Dữ Thâm dừng lại một lát, cánh tay dần dần siết chặt lại, ôm cô vào trong lòng mình.

“Anh xin lỗi.”

Anh kiềm chế hơi thở đột nhiên gấp gáp của mình, giọng hơi run, anh nói, “Tư Tư, anh xin lỗi.”

Trong buổi lễ tốt nghiệp cấp ba cũng có người hỏi câu hỏi trả lời thật lòng, có chuyện gì đến giờ cảm thấy tiếc nuối không.

Cố Dữ Thâm nhớ lại quá khứ, trong lòng vô cùng tiếc nuối.

Đặc biệt là sau sáu năm, khi anh gặp lại Nam Tri ở quán bar Shake it.

Cô không còn mặc đồng phục học sinh nữa, mà mặc một chiếc váy dài, trông xinh đẹp và nổi bật, đứng đó không xa.

Quen thuộc nhưng lại xa lạ.

Khoảnh khắc đó, Cố Dữ Thâm cảm thấy tiếc nuối.

Đến tận bây giờ anh không biết, Nam Tri từng mặc đồng phục học sinh đó, đã từng bước từng bước trở thành một người phụ nữ xinh đẹp như thế nào, cũng không biết sau năm nay Nam Tri sống thế nào, sau này anh cũng không còn cơ hội nào để cùng cô trải qua sáu năm đó nữa.

Cuộc sống luôn đi về phía trước, con người có thể hối tiếc, nhưng không bao giờ có khả năng thay đổi được điều đó.

Cho nên lúc đó, Cố Dữ Thâm nhìn đi chỗ khác.

Không dám nhìn về phía cô nữa.

Mọi “sự nhút nhát” mà anh đã trải qua trong đời này đều liên quan đến Nam Tri.

Lần đầu tiên là khi biết cô rời đi.

Lần thứ hai là thấy cô trở về.

Lần trước anh sợ mất đi cô, lần này anh sợ không giữ được cô.