Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 30: Cái gai cũ

Hôm nay, Nam Tri và Phượng Giai về khá muộn, vì quá muộn, Nam Tri cũng không gọi cho tài xế nữa, cô và Phượng Giai bắt một chiếc taxi về.

Cẩm Tú Sơn Trang thuận đường với chỗ ở hiện tại của Phượng Giai, hai người cùng bắt taxi rồi chia đôi.

Uống một chút rượu mơ chua ngọt, mấy ngày nay lại bận chuyện tập múa, sau khi lên xe, Nam Tri cảm thấy hơi mệt.

Cô đang lim dim dựa vào cửa kính xe, Phượng Giai ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, còn mắng một câu.

Nam Tri ngồi dậy, cô nhướng mày: “Sao vậy?”

Phượng Giai cầm điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc không biết phải làm gì, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng nói chuyện: “Chuyện là —— Tiểu Hồng gửi cho tớ một thứ.”

“Tiểu Hồng?”

“Là bạn học cấp ba của chúng ta đó.”

Nam Tri nhớ ra, cách đây không lâu cô tham gia họp lớp với các bạn, giao thừa còn gửi tin nhắn chúc mừng nhau.

“Cậu ấy gửi cho cậu cái gì vậy?” Nam Tri lại gần xem,

Bây giờ Tiểu Hồng đang làm ở tòa soạn báo, gửi cho Phượng Giai một tấm hình tối thui, cô mở ra xem, hai bóng người, một nam một nữ, người đàn ông đứng trước người phụ nữ, nghiêng người về phía trước, hơi gần nhau.

Dưới màn đêm mờ mịt, tăng thêm sự mơ hồ.

“Tiểu Hồng: Phượng Giai, đây chẳng phải là Cố Dữ Thâm và Tống Ảnh sao?”

Phượng Giai hỏi cô hình này ở đâu ra.

“Tiểu Hồng: Có cư dân mạng gửi ảnh về cho tòa soạn của bọn tớ, nói là Tống Ảnh, tớ thấy hình như cũng giống.”

“Tiểu Hồng: Cố Dữ Thâm và Tống Ảnh ở bên nhau à, lần trước lớp chúng ta họp lớp, tớ còn tưởng rằng Nam Tri và Cố Dữ Thâm có chuyện đấy.”

“Phượng Giai: Bức ảnh này sắp được tung ra phải không?”

“Tiểu Hồng: Ừ, đang soạn bài rồi, mấy người trên mạng chỉ biết đây là Tống Ảnh, không biết bên nam là ai, trọng tâm của bài viết cũng chỉ nhắm vào Tống Ảnh.”

“Tiểu Hồng: Tớ sợ có chuyện gì hiểu lầm, cậu thân với Nam Tri, nên tớ mới hỏi cậu trước.”

Ngón tay Phượng Giai dừng lại trên màn hình, cô không trả lời, đưa mắt nhìn Nam Tri ở bên cạnh.



Nhóm bạn ở chỗ Lý Tư Nhiên đến trước nửa đêm, sau nửa đêm lại tìm một chỗ khác, Cố Dữ Thâm không ở lại chơi cùng bọn họ nữa, anh đứng dậy chào tạm biệt.

Mọi người đùa giỡn một hồi, cuối cùng cũng không thể giữ anh lại.

Lúc Cố Dữ Thâm về đến nhà, trong nhà tối om.

Anh nhìn tủ giày, Nam Tri đã về rồi.

Chắc là đã ngủ.

Uống nhiều rượu vang, bây giờ cổ họng khô khốc, anh vào bếp rót một ly nước trước, sau đó mới lên phòng ngủ.

Bước trên bậc thang anh cởi hai cúc áo sơ mi, nắm lấy tay nắm cửa.

Không mở được.

Khóa lại rồi.

Cố Dữ Thâm cau mày, anh gõ cửa hai cái.

Trong phòng không ai trả lời.

“Nam Tri?”

Vẫn không có ai gõ cửa.

Cố Dữ Thâm đứng ở cửa, anh đứng im một lúc, điện thoại reo lên, thư ký gọi đến.

Giờ này gọi điện thoại.

Cố Dữ Thâm dừng lại, anh đến bên cạnh cầu thang, nghe máy.

Ảnh của anh và Tống Ảnh vừa được đăng lên mạng, với độ hot hiện tại của Tống Ảnh, ngay lập tức tạo ra sóng to gió lớn.

Thư ký giải thích đơn giản chuyện này cho anh, sau đó lại hỏi: “Cần can thiệp để giảm độ hot không?”

Chân mày Cố Dữ Thâm dần nhíu chặt lại, anh thấp giọng dặn dò: “Lập tức giải quyết.”

Cúp điện thoại xong, Cố Dữ Thâm xoay người lại nhìn về phía phòng ngủ, sau đó anh nhấn vào đường link mà thư ký vừa mới gửi cho anh.

Chính là tấm ảnh của anh và Tống Ảnh vừa rồi ở ngoài quán bar, tung ra chưa được nửa tiếng, bên dưới đã có mấy chục ngàn bình luận.

Cố Dữ Thâm nhìn lướt qua phần bình luận, chân mày nhíu chặt lại.

Tiểu Ảnh có bạn trai từ khi nào vậy???

【A a a a quả nhiên không phải là CP trong phim, tôi lại vỡ mộng rồi.】

【Đợi đã, người đàn ông trong hình là kiểu đẹp trai nhiều tiền đúng không.】

【+1 +1, mặc dù chỉ là một bên mặt nhưng cảm thấy rất đẹp trai!】

【Không lẽ người đàn ông trong bức ảnh này chính là người mà Tiểu Ảnh từng thầm thương hồi cấp ba, nối lại duyên xưa rồi à?】

【A a a a a nếu như là thật thì lãng mạn quá đi!!】



Cố Dữ Thâm tắt điện thoại, anh lại gõ cửa, vẫn không ai trả lời, bên trong cũng không có tiếng động gì, anh thở dài một hơi, quyết định gọi điện thoại cho Nam Tri.

Anh vừa mới gọi, cửa mở ra.

Nam Tri mặc một bộ đồ ngủ, rất mỏng manh, trông cô rất nhỏ bé.

“Đừng gọi điện thoại, ở đây nói luôn đi.” Cô bình tĩnh nói.

Cố Dữ Thâm nhất thời không biết nên giải thích thế nào, đương nhiên là anh biết rõ mình không làm gì cả, cũng không có hành động hoặc lời nói nào vượt quá giới hạn với Tống Ảnh.

Nhưng Nam Tri thì không biết.

Cô chỉ có thể nhìn thấy tin tức từ bức ảnh trên mạng, những bình luận về chồng cô và một người phụ nữ khác, cùng với sự thật rằng anh về muộn.

Kể từ khi kết hôn, bọn họ dường như vẫn luôn cố gắng tránh đi những chuyện không vui trước kia, vẫn luôn không muốn để lộ cảm xúc bên trong của mình với người kia.

Giống như bọn họ thật sự chỉ là liên hôn, không liên quan đến tình cảm.

Nhưng lúc này, lần đầu tiên bọn họ phải đối diện với việc trải lòng, Cố Dữ Thâm lại không biết mở miệng thế nào.

Nam Tri nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lạnh lùng, cô bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì muốn giải thích sao, anh và Tống Ảnh?”

“Bọn anh không có gì cả, từ thời cấp ba đến giờ, chưa từng có gì cả.” Anh thấp giọng nói, “Anh đã cho người giải quyết rồi, sẽ không để nó lan ra.”

Dừng lại một giây, anh lại bổ sung thêm: “Trong vòng nửa tiếng sẽ giải quyết xong.”

“Cố Dữ Thâm, anh đè tin tức xuống thì có nghĩa là nó không tồn tại sao?” Hốc mắt Nam Tri hơi đỏ, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, “Anh biết rất rõ là em không thích cô ta, anh biết rất rõ là em sẽ để ý, tại sao anh còn làm như vậy để em cảm thấy khó chịu vậy?”

Từ nhỏ đến lớn, mọi khía cạnh trong cuộc sống của Cố Dữ Thâm đã hình thành nên tính cách của anh, để anh trở thành một người kiêu ngạo và lạnh lùng, anh chưa bao giờ cố gắng giải thích bất cứ điều gì với ai.

Phần lớn thời gian, anh hoàn toàn không để ý đến việc người khác nghĩ gì về mình.

Yết hầu anh trượt xuống, anh kiên nhẫn nói: “Hôm nay là ngày Lý Tư Nhiên khai trương quán bar, Tống Ảnh được cậu ta gọi đến, anh không biết chuyện này, cũng không có trao đổi gì nhiều với cô ta.”

“Cố Dữ Thâm.” Nam Tri dường như đang nghiến răng để nói ra cái tên này, “Sau khi kết hôn cần phải giữ khoảng cách với người khác phải, chuyện này chẳng lẽ anh không biết?”

Gần đây, cô liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi cái tên “Tống Ảnh”.

Cái gai đã cắm sâu từ sáu năm trước cuối cùng cũng bắt đầu nhiễm trùng đau đớn, đến mức nó phải thối rữa, mưng mủ hoặc phải nhổ ra.

Cô cảm thấy bực bội và mệt mỏi, hình ảnh liên quan đến Tống Ảnh trong quá khứ liên tục xuất hiện trong tâm trí cô.

Cô nhớ khi đó, tại sân bóng rổ, chai nước suối mà Tống Ảnh muốn đưa nhưng không đưa được.

Cô nhớ đến Tống Ảnh luôn đứng ở xa xa lén lút nhìn Cố Dữ Thâm với ánh mắt ngưỡng mộ.

Cũng nhớ đến lần cô gặp hai người trước khi ra nước ngoài, cuộc đối đầu im lặng giữa cô và Tống Ảnh,

Như một lời thách thức, như một tiếng kèn tuyên bố thắng lợi.

Cô không thể tìm được lối thoát cho những cảm xúc này.

Cuối cùng Nam Tri nhìn anh, cô từ từ nói: “Nếu như đã là như vậy, ban đầu tại sao chúng ta lại phải kết hôn?”

Cố Dữ Thâm mím môi, quai hàm của anh siết chặt lại, giống như đang kiềm chế cảm xúc muốn bùng phát.

“Cố Dữ Thâm, hay là chúng ta dứt khoát…”

Cô còn chưa nói xong, anh bỗng nhiên bước về phía trước, anh nắm lấy tay cô, đẩy cô vào tường.

Động tác của anh mạnh mẽ, đầu Nam Tri đυ.ng vào tường, cô vừa cau mày, trơ mắt nhìn anh cúi người xuống, kéo cằm cô lên, mạnh mẽ hôn cô.



Trong miệng là hai mùi rượu khác nhau.

Sau đó, có thêm một hương vị, hương vị rỉ sét của máu.

Nam Tri cố gắng cử động cánh tay nhưng bị anh dùng sức ép vào tường.

Cô nghẹn ngào kêu lên, như bị anh nuốt chửng.

Đây là một nụ hôn rất thô bạo.

Thô bạo đến nỗi, lúc Nam Tri đang mơ mơ màng màng đều cảm thấy rằng đây không phải là nụ hôn của Cố Dữ Thâm.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên bọn họ hôn môi.

Ngày bọn họ xác nhận quan hệ và nụ hôn đầu là cùng một ngày, là đêm Halloween.

Anh ấy kéo cô vào góc tường phía sau hội trường, anh giơ tay lên, lòng bàn tay lành lạnh của anh áp lên cổ cổ, từng chút từng chút một, dịu dàng, nhưng cũng mang theo sự xâm lược.

Một cách dễ dàng.

Cố Dữ Thâm hẳn nên là như vậy.

Vô liêm sỉ, dáng vẻ phóng khoáng không kềm chế được, hôn môi cũng thành thạo, từng bước từng bước một đưa con mồi vào bẫy của mình, rồi chiếm làm của riêng.

Chứ không phải như bây giờ.

Lo lắng bất an, chân tay luống cuống.

Luống cuống giống như một tên tù nhân đang vùng vẫy khỏi cái chết.

Cuối cùng, anh cúi xuống cổ cô, khàn giọng nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, em đừng nghĩ đến việc hối hận.”



Đêm nay, Nam Tri không cho anh ngủ ở phòng ngủ chính.

Mà cô cũng không ngủ yên giấc cả đêm vì nụ hôn đó, môi cũng bị anh cắn rách, chảy máu.

Trời vừa sáng cô đã mở mắt, cũng không biết là mình đã ngủ hay chưa.

Nam Tri đè lên huyệt thái dương rồi ngồi dậy, cô mở điện thoại lên.

Cố Dữ Thâm thật sự đã cho người giải quyết, tất cả những từ khóa phổ biến ngày hôm qua đã biến mất, bảng hot search cũng không có tên Tống Ảnh, lại càng không có tên của Cố Dữ Thâm.

Tất cả nội dung liên quan đến hình ảnh hai người cũng đã bị xóa toàn bộ.

Tin tức đó như một trận sấm sét đêm sâu, nhưng cũng đã biến mất khi trời vừa sáng.

Nam Tri xem một lúc lâu, nhẹ nhàng xoa mắt, thở dài một hơi rồi đứng dậy rửa mặt.

Cô nhìn mình trong gương, trên môi có một vết rách nhỏ màu đỏ, là do hôm qua bị Cố Dữ Thâm cắn, cũng may là tô son lên thì không nhìn ra, nhưng đυ.ng vào thì hơi đau.

Hôm nay vẫn đến vũ đoàn, Nam Tri trang điểm xong rồi đi xuống lầu.

Cố Dữ Thâm không có ở đây.

Dì Thư vừa mới làm xong bữa sáng, thấy cô xuống lầu, dì gọi: “Phu nhân, cháu ăn sáng chút đi.”

Từ sau khi Cố Dữ Thâm biết cô bị đau dạ dày, anh đã dặn dò dì Thư buổi sáng làm chút đồ ăn có dinh dưỡng mà dễ tiêu hóa, về sau, Nam Tri không bỏ bữa sáng nào.

Vẻ mặt dì Thư vẫn như bình thường, chắc là không biết chuyện tối qua hai người cãi nhau,

Nam Tri bình tĩnh hỏi: “Dì Thư, dì biết anh ấy đi đâu không?”

“Sếp Cố nói có chuyện cẩn phải giải quyết, dặn dì bảo cháu ăn sáng đúng giờ rồi đi.”

Nam Tri gật đầu, cô đến bàn ăn, lặng lẽ ăn cháo.

Ăn sáng xong, Nam Tri trực tiếp đến vũ đoàn, dồn hết cảm xúc vào trong điệu múa, tập được vài lần đã đổ mồ hôi.

Đến trưa, Nam Tri đi tắm, cô chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, vừa ra đến cửa, có cô gái trong vũ đoàn hào hứng chạy tới: “Chị Tư Tư, bên ngoài có người đợi chị.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô quay lại nhìn.

Không phải Cố Dữ Thâm.

Là Châu Việt.

Chiếc xe đậu ở giữa cửa vũ đoàn, cậu ta dựa vào cửa xe, giơ tay lên vẫy vẫy: “Tư Tư.”

“Đừng gọi lung tung.” Nam Tri bước đến, cô hỏi, “Sao cậu lại đến đây?”

Châu Việt nói: “Tìm cậu.”

“?”

Không phải chứ.

Sau khi về nước, cô không tiếp xúc nhiều với Châu Việt.

Châu Việt nhìn vẻ mặt của cô, anh lập tức giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng: “Tôi đến là để nhận tội.”

“…”



Nam Tri cũng đoán được đại khái lý do Châu Việt đến tìm cô, hai người tìm một quán cà phê gần đó nói chuyện, hai người gọi Americano và Latte.

“Chuyện ngày hôm qua, thật sự là tại tôi, là tôi kéo Cố gia đi, tôi cũng không biết là Tống Ảnh kia sẽ đến.” Châu Việt nói, “Nếu không thì sao tôi lại dám gây hiềm khích cho hai cậu.”

Nam Tri uống một ngụm cà phê, cô ngước mắt lên: “Tôia nghe Phượng Giai nói, hồi học cấp ba, cậu và Tống Ảnh cũng khá thân.”

“…”

Châu Việt hắng giọng, anh cảm thấy lúng túng, vòng vo cả nửa ngày, cuối cùng đành phải thừa nhận, “Đây chẳng phải là lúc còn trẻ không hiểu chuyện sao, muốn tìm bạn gái thì tìm ai mà chẳng là tìm, cũng có thể giúp Cố gia khôi phục lại trạng thái, bây giờ tôi không dám làm như vậy nữa, Cố gia đợi sáu năm, cậu quay lại thì cậu ấy nghĩ ra mọi cách để kết hôn, tôi còn không hiểu sao?”

Châu Việt lại bổ sung, “Hơn nữa, lúc đó, Tống Ảnh cùng bọn tôi chơi cũng không quá một tháng.”

Nam Tri: “Tại sao?”

Châu Việt nhún vai: “Cái này tôi cũng không biết, đoán là Cố gia đã nói với cô ta gì đó, dù sao sau đó cô ta cũng không đến nữa.”

Nam Tri nhìn xuống, cô nhìn dấu son môi trên miệng ly cà phê, không biết đang nghĩ gì.

Châu Việt còn nói: “Những chuyện đã qua cậu có thể hỏi Cố gia mà, ngày hôm qua cậu ta không nói gì với cậu về chuyện tấm ảnh sao?”

Nam Tri nhớ lại tối hôm qua.

Lại nhớ tới nụ hôn thô bạo đó.

Cô không được tự nhiên mà liếʍ liếʍ môi, không nói gì.

Châu Việt nhìn vẻ mặt của cô, anh lại hỏi, “Vậy cậu hết giận chưa?”

Nam Tri nhếch môi, cô trả lời rất nhanh: “Chưa.”

Châu Việt: “…”

Quả nhiên là người hồi cấp ba có thể thu phục được Cố Dữ Thâm.

“Cậu ta giải thích với cậu thế nào?”

Cố Dữ Thâm sao mà biết giải thích với vợ được chứ?

“Châu Việt.” Cô mỉm cười nhìn anh, “Cậu làm thêm từ khi nào vậy.”

“…”

Trong lòng Châu Việt nghĩ, nếu như không phải là vì ngày hôm qua anh đưa Cố Dữ Thâm đến chỗ kia, ai thèm muốn dính vào chuyện nhỏ nhặt này của hai người, nhìn như cãi nhau nhưng thật ra là đang tán tỉnh nhau.

Anh đang định nói thêm gì nữa, điện thoại reo lên, có người gửi video cho anh.

Anh xem một lần, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuyển tiếp cho Nam Tri.

“Vừa mới gửi cho cậu một thứ, cậu xem một chút đi.” Châu Việt nói.

Nam Tri nghi ngờ mở điện thoại lên, làm một đoạn video tối om, cô lập tức nhận ra, chính là nơi mà bức ảnh tối qua được chụp.

Cô nhìn Châu Việt, vẻ mặt rất thản nhiên.

Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới mở video.

Tối hôm qua bọn họ cùng nhau uống rượu rồi lại đi tăng hai, dường như là suốt đêm, trưa hôm sau, Lý Tư Nhiên tỉnh dậy thì thấy Châu Việt hỏi anh video giám sát, lúc này anh mới cho người kiểm tra rồi gửi lại Châu Việt, sau đó còn gửi tin nhắn hỏi anh có chuyện gì.

Là chỗ trong góc quán bar, đã cài đặt một camera giám sát đặc biệt để không bỏ sót góc chết.

Camera chính diện, toàn bộ hình ảnh được ghi lại, bao gồm cả âm thanh.

Bao gồm chuyện Tống Ảnh hỏi Cố Dữ Thâm rằng cô về nước từ khi nào, sau đó một loạt câu chuyện khác.

Mặc dù dường như êm dịu và không có sự tấn công nào, nhưng bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể nghe ra được tâm cơ trong đó, thật sự là “Đều là hồ ly nghìn năm, cô còn chơi với tôi à”.

Nam Tri vừa nghe đã thấy tức giận, ngọn lửa bùng lên.

Sau đó, cô nghe thấy Tống Ảnh hỏi: “Thính giác của anh đã khỏi chưa?”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Đầu cô ong lên, hoàn toàn mờ mịt.

Cái gì mà thính giác của anh đã khỏi chưa?

Lúc trước tai anh bị làm sao, sao đến bây giờ cô chưa từng nghe nói.

Rồi sau đó, là giọng nói của Cố Dữ Thâm ——

“Tống Ảnh.”

“Cô đủ rồi đấy.”

Nam Tri: “…”

Hả.

Cô nhìn hình ảnh mờ mờ của Cố Dữ Thâm trong video, nhưng vẫn cảm thấy bây giờ trên khuôn mặt anh ấy có bốn chữ —— “Chuyên gia giám định trà”.

Châu Việt nhìn vẻ mặt của cô, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Xem xong rồi à?”

Nam Tri hỏi: “Đoạn đầu video Tống Ảnh nói thính giác là chuyện gì vậy?”

Châu Việt không biết nên chuyện này thế nào, anh không lên tiếng.

Nam Tri cũng không để ý đến vẻ mặt Châu Việt, cô vẫn nhìn màn hình điện thoại, không nhịn được mà nói: “Hơn nữa tại sao hôm qua anh ấy không trực tiếp nói cho tôi biết những gì mà họ đã nói hôm qua, hoặc cho tôi xem video này, vậy chẳng phải là đã giải thích rõ ràng rồi sao…”

Chẳng phải anh thông minh lắm sao, sao lại không nghĩ đến chuyện này.

Châu Việt không thể làm gì khác hơn là bật cười: “Cậu cũng không phải là không biết cậu ấy, tính tình đó của cậu ấy, lúc đi học thì thỉnh thoảng mới nói chuyện với người khác nhiều một chút, bình thường tính cách của cậu ấy như vậy đấy.”

“Hơn nữa, Cố Dữ Thâm là người kiêu ngạo thế nào chứ.” Châu Việt mỉm cười nói những lời này, nhưng lại mang theo ý khác.

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Không biết có phải là cô nhạy cảm quá không, cô có thể cảm nhận được ý khác trong câu nói này của Châu Việt.

“Cậu ta làm sao mà có thể để cho cậu biết những chuyện trong quá khứ được, để cho cậu biết cậu ta đã suy sụp thế nào, đáng thương bao nhiêu.”

Cổ họng Nam Tri khô đắng, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh ấy sao vậy?”

Châu Việt thong thả nói: “Sau khi cậu đi, cậu ta thật sự không tốt, đã từng đột nhiên bị điếc một thời gian.”



Ying: Mình đã làm xong phần chuyện chính của Đêm đông rồi, hôm nay mình đăng không kịp, hẹn mọi người ngày mai nhé.