Mọi người xung quanh im lặng, thậm chí còn không biết có nên giả vờ là không nhìn thấy hay không.
Nhưng cảnh tượng trước mắt quá làm người ta kinh ngạc, không ai phản ứng nhanh đến nỗi kịp nhìn đi chỗ khác.
Cố Dữ Thâm đứng trên mọi quyền lực, anh thực sự là người đứng đầu.
Anh trẻ tuổi lại đẹp trai, có điều kiện có thực lực, đủ để khiến người ta kính nể và ngưỡng mộ.
Những năm gần đây, hào quang của anh lại càng rực rỡ hơn, có rất nhiều cô chiêu có tiếng thầm thương anh, nhưng mọi người làm sao cũng không nghĩ ra vậy mà lại xuất hiện cạnh tượng trước mắt.
Mà người phụ nữ trước mặt lại vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp sắc sảo, mặt trời ngả bóng về tây, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của cô.
Cho dù bây giờ cô đang rất tức giận, nhưng lại có thể nhìn thấy sự sống động trong đôi mắt sáng ngời của cô.
Cô tức giận nhìn Cố Dữ Thâm, hỏi từng chữ một: “Anh dựa vào cái gì mà lại làm như vậy?”
Cố Dữ Thâm thản nhiên xoa mặt, anh nhìn đôi mắt đen láy của cô: “Dựa vào điều kiện mà tôi đưa ra đủ để làm cho ba em phải đứng ngồi không yên.”
Từ sau khi về nước, Nam Tri có thể cho phép cảm xúc dây dưa giữa hai người phát triển, thậm chí cô cũng có thể cho phép những người bạn cùng lớp không hiểu rõ mọi chuyện trêu trọc.
Nhưng cô không thể chấp nhận mọi thứ giữa họ trở thành “điều kiện”, trong khi cô chỉ là một món hàng được lựa chọn.
Cô vẫn luôn biết rằng Cố Dữ Thâm thật sự rất khốn nạn.
Nhưng tên khốn này lại một lần nữa dùng với cô, vẫn ép cô đến nỗi không thở nổi.
Cô cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, cô lại giơ tay lên đánh mạnh.
Lần này bị Cố Dữ Thâm nắm lấy, anh bóp lấy tay cô, nóng hừng hực.
Động tác của anh rất nhanh, nắm lấy cổ tay cô, không nhẹ không nặng, nhưng lại khiến cô không thể di chuyển được, chỉ cần cử động là đau.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh, phong thái chững chạc: “Còn đứng đó làm gì?”
Một câu nói, mọi người tản ra như đàn chim vỡ tổ.
Sợ bị ảnh hưởng, trong chớp mắt chỉ còn lại hai người họ.
Nam Tri giật mạnh cổ tay: “Anh buông ra.”
Anh lại càng dùng sức, kéo cô về phía sau, lưng của Nam Tri dựa vào mép bàn.
Cố Dữ Thâm cúi người xuống, anh nhìn thẳng cô.
“Đừng có được voi đòi tiên.”
Đây là lời cảnh cáo.
Trước đây Cố Dữ Thâm cũng từng như vậy, cách mà bọn họ tương tác với nhau không giống với những đôi tình nhân bình thường.
Cố Dữ Thâm quá tự phụ, quá độc tài, quá lạnh lùng, không hề giống người bạn trai sẽ dỗ bạn gái vui vẻ một cách vô điều kiện chút nào, trước đây lúc hai người cãi nhau, hay là khi Nam Tri cứng đầu vô lý, anh cũng sẽ làm vậy.
Anh véo mặt cô cảnh cáo: “Đừng có được voi đòi tiên.”
Nhưng cô được chiều chuộng đâm ra kiêu ngạo, cho dù trước mặt là Cố Dữ Thâm, cô cũng không có gì là không dám.
Nhưng bây giờ thì không giống vậy.
“Cố Dữ Thâm, rốt cuộc là ai được voi đòi tiên, tôi là con thú cưng để anh tùy tiện vứt đi rồi lại nhặt về sao? Quan hệ giữa chúng ta như thế nào, dựa vào cái gì mà hôn nhân của tôi do anh làm chủ.”
Nam Tri nói, “Vậy bây giờ tôi chính thức trả lời anh, tôi không muốn, tôi không muốn kết hôn với anh.”
Cố Dữ Thâm nhìn ánh mắt cô càng ngày càng lạnh, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
“Cố Dữ Thâm.” Cô nhắm hai mắt lại, giọng nói run rẩy, “Nếu như không thể trở thành người thân thiết nhất, vậy thì ít nhất đừng để tôi hận anh.”
Mấy lời này không biết làm sao lại chạm vào “vảy ngược” của Cố Dữ Thâm.
Anh bỗng nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt tràn ngập sự tức giận, anh đến gần, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ cô.
Nhưng lúc mở miệng lại cà lơ phất phơ: “Tôi không cởi mở như em, cho dù em hận tôi, tôi cũng không cho em nhìn người đàn ông khác một cái, tôi muốn em mãi mãi chỉ có thể là của tôi.”
Sau khi nói xong, anh lại nhếch miệng cười.
Nhưng lại trông giống như một tên tù nhân.
–
Sau khi về nhà, Nam Kiêm Thạch đã kể chuyện này với mẹ Nam.
“Tư Tư, lúc còn đi học chẳng phải quan hệ giữa con và tổng giám đốc Cố rất tốt sao?” Lúc đó, Nam Kiêm Thạch bận chuyện công việc, ông không biết nhiều chuyện thời cấp ba của con gái mình.
“Lúc đó ông bận đến nỗi chuyện của con gái mà không hề biết một tí gì.”
Mẹ Nam nói: “Hồi đó lúc vào kỳ nghỉ đông, con gái ông thường xuyên chạy qua nhà họ Cố, nói là không biết làm bài tập, phải đi hỏi Cố Dữ Thâm.”
Nam Kiêm Thạch ngạc nhiên: “Còn có chuyện này sao?”
“Không chỉ như vậy, ban đầu lúc nhà chúng ta chuẩn bị ra nước ngoài, Tư Tư cũng là người duy nhất không muốn đi, nói là không nỡ rời xa bạn bè ở đây, nhưng thật ra chủ yếu là vì Cố Dữ Thâm.”
Nam Kiêm Thạch nhíu mày lại: “Sao trước giờ bà không nói với tôi?”
“Tôi cũng không ngờ là bọn nó vẫn còn liên lạc.” Mẹ Nam nói đến đây, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Nam Kiêm Trạch, “Anh thật sự định gả con gái cho tổng giám đốc Cố à?”
“Có gì mà không tốt, nếu như thật sự có thể gả vào nhà họ Cố, nửa đời sau không cần phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, cũng không ai dám xem thường Tư Tư nhà chúng ta.”
Mẹ Nam nheo mắt lại: “Tôi thấy ông định để con gái liên hôn với tập đoàn Cố thị thật à?”
“Đây chẳng phải là chuyện đôi bên cùng có lợi sao, làm sui gia với Cố thị, chưa kể đến việc có thể quay lại thời kỳ hoàng kim trước đây, ngay cả mối thù ban đầu cũng có thể trả lại.”
“Lúc đó, Tư Tư cự tuyệt nhà họ Dịch đến mức nào ông không nhìn ra sao? Ông cảm thấy con bé sẽ đồng ý thật à? Vừa nãy con bé còn cúp điện thoại của ông đấy.”
“Nhưng dù sao thì con bé và tổng giám đốc Cố cũng quen nhau từ trước, không giống với Bân Đình.”
“Tôi thấy trong mắt ông chỉ có tiền thôi.”
Mẹ Nam cười lạnh, bà vỗ mạnh lên lưng Nam Khiêm Thạch, “Nếu như hai đứa nó thật sự yêu nhau, vậy tổng giám đốc Cố còn dùng cách đó để nói với ông à? Rõ ràng là mượn ông để Tư Tư cảm thấy áp lực, tôi cảnh cáo ông đấy, đừng có nghĩ đến chuyện bán con gái!”
Nam Kiêm Thạch nhíu mày lại: “Bà nói gì mà khó nghe vậy, cái gì mà bán con gái?”
“Cái này không phải là bán con gái à?!”
“Ông hỏi những người xung quanh xem, có bao nhiêu liên hôn, ngay cả tôi và ông cũng bồi dưỡng tình cảm sau khi kết hôn, hơn nữa, tổng giám đốc Cố nổi tiếng là không gần nữ sắc, bao nhiêu người muốn làm thông gia với Cố thị chứ, ít nhất Tư Tư sẽ không bị những thứ đó vấy bẩn.”
Mẹ Nam không thể thuyết phục được ông: “Dù sao thì nếu ông dám dùng chuyện này để ép Tư Tư, chắc chắn tôi không để ông yên đâu.”
–
Tuyết đã ngừng rơi, đóng một lớp dày trên mặt đất, người sau đạp lên dấu chân của người trước.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Cố thị, Nam Trị gọi Phượng Giai cùng nhau đi ăn tôi, tiện thể kể câu chuyện ly kỳ và buồn cười ngày hôm nay cho cậu ấy nghe.
Phượng Giai cực kỳ khϊếp sợ: “Kết hôn? Cậu và Cố Dữ Thâm?!”
Nam Tri cười nhạt: ” Ừ.”
“Hai người các cậu đúng là thật sự âm thầm làm chuyện lớn nha, trước đây hai người bí mật yêu nhau, bây giờ lại bí mật kết hôn à?”
Nam Tri liếc mắt: “Cậu còn như vậy là tớ đi đấy.”
Phượng Giai lập tức làm động tác kéo khóa miệng, không được mấy giây, cô lại không nhịn được mà nói: “Không phải chứ, gả cho Cố Dữ Thâm cũng rất tốt mà, hàng ngày có thể thoải mái tiêu tiền của anh ta, còn nữa cũng không có ai dám chọc vào cậu, cả cái kẻ ngốc trong vũ đoàn của cậu cũng không dám chọc cậu, vừa có tiền vừa lại thoải mái, có gì mà không tốt chứ.”
Nam Tri lắc lắc ly rượu: “Được, vậy cậu gả thay tớ đi.”
“Đừng, dám cướp người yêu cũ kiêm người cầu hôn đương nhiệm của bạn thân, thật đúng là hại tớ rồi.”
“…”
Phượng Giai lại hỏi: “Nhưng mà, Cố Dữ Thâm thế này chứng tỏ anh ta vẫn còn thích cậu đó, cậu không buông được à? Nếu như có thể gương vỡ lại lành thì cũng tốt mà.”
Nam Tri kéo tai cô: “Cố Dữ Thâm hạ độc gì cậu mà cậu lại nói giúp anh ta vậy?”
Phượng Giai bĩu môi: “Tớ nói thật mà.”
Cô mới về nước chưa được bao lâu, nhưng từ khi gặp lại Cố Dữ Thâm, cuộc sống của cô đã thay đổi hoàn toàn.
Đêm đó, Cố Dữ Thâm say rượu đến tìm cô, những lời mà anh nói, Nam Tri không thể không tự mình đa tình mà nghĩ rằng có phải anh vẫn chưa quên được cô
Nhưng giờ nhìn lại, tất cả mọi thứ dường như không liên quan gì đến tình cảm.
Chẳng qua là bản năng muốn chiếm làm của riêng quấy phá.
“Nếu như anh ấy thật sự thích tớ thì sẽ dùng cách này à?” Nam Tri nhìn chất lỏng trong cốc rượu thủy tinh, “Anh ấy biết rõ là tớ sẽ giận.”
Phượng Giai cũng không hiểu nổi vướng mắc giữa hai người.
Ai sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, hai người này rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn quên được đối phương, nhưng lại chọn cách làm cực đoan nhất.
“Vậy ba mẹ cậu nói sao?” Phượng Giai hỏi.
“Không biết nữa, với tính cách của ba tớ, nhất định sẽ hy vọng tớ kết hôn với Cố Dữ Thâm.”
Nam Kiêm Thạch không hiểu chuyện tình yêu nam nữ, cũng không suy nghĩ tinh tế như phụ nữ, mặc dù luôn đối xử tốt với Nam Tri, nhưng cách nghĩ của ông đều dựa trên góc độ lợi ích của doanh nhân.
“Ôi chao, vậy chẳng phải cậu sắp trở thành công cụ liên hôn bất hạnh à?”
Lời nói Phượng Giai không nghe ra được chút ưu sầu nào cả, còn đang cười trên nỗi đau của người khác.
Nam Tri liếc xéo cô, không biết tại sao cô lại coi trọng Cố Dữ Thâm như vậy, bảo cô cùng đến uống rượu cũng không được an ủi chút nào.
“Không đến nỗi vậy đâu.” Nam Tri nói.
“Cậu nói xem nếu cậu thà chết cũng không phục tùng, Cố Dữ Thâm có cướp hôn không, kiểu ỷ mạnh nên đến cướp đó!”
Trong mắt Phượng Giai tràn ngập bốn chữ —— quá là kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
“…”
Nam Tri lười để ý đến cô, cô tự mình uống cạn, sau đó lại gọi nhân viên phục vụ mang thêm một ly.
Rượu này vào miệng vừa ngọt vừa mát, vị ngon, không cay, đợi đến khi Nam Tri phát hiện ra mình đã uống nhiều thì Phượng Giai ở trước mặt đã biến thành hai người.
Tối hôm qua ngủ không ngon giấc, tửu lượng cũng kém đi không ít.
Phượng Giai lúc này mới nhận ra, cô huơ huơ tay trước mặt Nam Tri: “Hello?”
Nam Tri gật đầu nhìn cô
Phượng Giai đưa ra một con số: “Đây là số mấy?”
Nam Tri giơ tay lên đập vào tay cô: “Nhìn thấy rõ mà, đừng có khoa tay múa chân.”
Phượng Giai bị cô đập vào tay kêu lên một tiếng, cô xoa xoa tay, không chút do dự mà phàn nàn: “Chưa cưới mà đã như vậy rồi, sao tính tình này của cậu lại “thối” giống hệt Cố Dữ Thâm vậy chứ?”
“Cậu định để mặt đỏ cỡ nào mới thỏa mãn vậy.” Phượng Giai véo mặt cô, “Hai kẻ bướng bỉnh các cậu mà kết hôn chắc thú vị lắm đấy.”
Nam Tri chống cằm, hoàn toàn dựa vào giá trị nhan sắc của mình mà tùy ý xử lý, cô xoa xoa nửa bên mặt: “Sớm biết như vậy hôm nay tớ đã không ra ngoài với cậu.”
Nói đến đây cô còn cười một tiếng.
Bị Phượng Giai quấy rối, tâm trạng của cô ngược lại lại tốt hơn nhiều, uống rượu xong, bị Phượng Giai tẩy não, cô thậm chí còn cảm thấy kết hôn cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.
Bỏ qua quá khứ với Cố Dữ Thâm, anh quả thật là đối tượng tốt nhất để kết hôn.
Phượng Giai đứng dậy: “Cậu ngoan ngoãn ngồi đây, tớ đi vệ sinh.”
Nhưng đợi đến khi Phượng Giai quay lại thì Nam Tri đã nằm gục xuống bàn.
Phượng Giai: “…”
Cùng lúc đó, điện thoại Nam Tri reo lên.
Phượng Giai nghe máy: “Là tôi.”
Người ở đầu bên kia dừng lại một lát: “Ừ?”
Phượng Giai trợn mắt lên: “Tôi, Phượng Giai.”
“Nam Tri đâu?”
Từ sau khi tốt nghiệp, Phượng Giai cũng rất ít khi liên lạc với Cố Dữ Thâm, nhưng giờ Nam Tri đang ở bên cạnh, cô lại không thể không nói gì: “Hôm nay cậu làm ra chuyện lớn như vậy, vẫn còn dám gọi cho Tư Tư sao?”
Cố Dữ Thâm khàn giọng nói “Bây giờ các cậu ở đâu?”
Phượng Giai im lặng nhìn Nam Tri trước mặt mình một hồi, sau đó nói một cái tên cho Cố Dữ Thâm.
“Được rồi, chuyện cậu gây ra thì cậu tự giải quyết đi.” Phượng Giai nói, “Đến đón đi, cậu ấy uống nhiều rồi.”
Phượng Giai ngồi một lúc thì đi tính tiền, cô quay lại thì Cố Dữ Thâm đã đến.
Tốc độ này.
Nhà hàng nhiều người như vậy, cậu ta tìm được Nam Tri dễ như trở bàn tay, đứng ở bên cạnh cô.
“Đi thôi.” Anh nắm lấy cánh tay của Nam Tri.
Nam Tri mơ mơ màng màng, trong miệng còn lẩm bẩm “Anh là ai vậy?”, vừa định rút tay ra.
Cố Dữ Thâm cau mày, thấp giọng nói: “Đừng có lộn xộn.”
Đôi lông mày của người đàn ông cau lại.
Thật đáng sợ.
Nam Tri rụt cổ lại.
Cơn gió ngoài đường lạnh buốt, Cố Dữ Thâm trực tiếp đẩy Nam Tri vào trong xe, đóng cửa xe lại.
Ngay sau đó, sau khi Phượng Giai lên xe ngồi, Cố Dữ Thâm nhìn cô một cái, Phượng Giai cười híp mắt nói: “Cậu sẽ không cảm thấy tôi sẽ ném Tư Tư như vậy qua cho cậu đâu nhỉ, quá hời cho cậu rồi.”
Cố Dữ Thâm không nói nhảm với cô, anh trực tiếp lái xe rời đi.
Chỉ là được một lúc, Phượng Giai phát hiện ra có gì không đúng: “Cố Dữ Thâm, bây giờ cậu định đưa tôi về trước à?”
Cố Dữ Thâm nhìn cô qua kính chiếu hậu, trên mặt viết đầy hai chữ “Nói nhảm”, anh cũng lười mở miệng.
Phượng Giai: “Tôi cảnh cáo cậu đấy, cậu đừng có mưu đồ gây rối Tư Tư của tôi.”
Cố Dữ Thâm nhướng mày, nhẹ nhàng mỉa mai: “Của cậu?”
Phượng Giai nhanh chóng trả lời: “Chẳng lẽ là của cậu?”
“Tiện đường đưa cậu về trước.”
“…”
Không mất mấy phút, xe đã dừng lại dưới tòa chung cư của Phượng Giai.
Phượng Giai vốn dĩ còn muốn đấu tranh thêm một chút, nhưng khi vừa định lên tiếng, cô cô đột nhiên chú ý đến vết đỏ nhạt trên mặt Cố Dữ Thâm.
Phượng Giai: …?
Khỏi hỏi cũng biết là kiệt tác của ai.
Cô nhìn Nam Tri, nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Còn dám tát Cố Dữ Thâm, gan lớn quá rồi.
Phượng Giai khϊếp sợ, cuối cùng cũng không biết đã xuống xe thế nào, đợi đến khi cô hoàn hồn lại thì xe của Cố Dữ Thâm đã rời đi.
–
Chiếc xe dừng lại dưới lầu nhà Nam Tri.
Cô đã ngủ rồi, Cố Dữ Thâm không đánh thức cô ngay.
Cô gái nhỏ ngủ rất say, hô hấp đều đều, l*иg ngực phập phồng, ánh trăng rơi trên mặt cô, làn da trắng sáng, giống như miếng đậu hủ mềm mại, khiến người ta không thể kiềm lòng muốn chạm vào thử xem liệu nó có thật sự mỏng manh đến nỗi vỡ ngay không.
Cố Dữ Thâm không nhịn được mà cúi người.
Dường như cô cảm nhận được hơi thở của anh đang đến gần, cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Từ khi gặp lại, anh chỉ thấy Nam Tri lạnh lùng hời hợt với anh, đây là lần đầu tiên anh thấy cô không còn cảnh giác, giống hệt như lúc xưa.
Cố Dữ Thâm từ từ đến gần, như muốn chôn chặt vào cổ cô.
“Tư Tư.” Anh khàn giọng gọi tên cô.
Anh nhớ tối nay, Nam Tri đỏ mắt tức giận nói với anh —— Nếu như không thể trở thành người thân thiết nhất, vậy thì ít nhất đừng để cô hận anh.
Từ đêm hôm đó, anh gặp lại cô ở quán bar, tất cả sự kiềm chế của Cố Dữ Thâm lúc này hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ đổ vỡ trên mặt đất, nát thành mảnh vụn.
Anh kiềm chế cảm giác muốn ôm lấy eo cô, kiềm chế đến nỗi gân xanh trên cánh tay đều nổi lên.
Anh thấp giọng nói:
“Em tốt như vậy, muốn có được em, anh sẽ không ngại bất cứ hậu quả nào.”
Anh rất kiên cường, cái chết của ba mẹ không thể mang anh đi.
Nhưng chỉ cần Nam Tri lại lần nữa xuất hiện trước mắt anh, sự kiên cường đó cũng phải lảo đảo.
Tất cả đã được định trước rồi.
Giống như Halloween năm ấy, đêm mà bọn họ xác định quan hệ.
Anh ôm lấy Nam Tri đang mặc trang phục Hắc Vô Thường —— vậy thì lấy mạng đi.
Điềm báo trở thành sự thật
Đã như vậy rồi, dứt khoát trao cho cô cũng được.
Trong đầu Cố Dữ Thâm nghĩ vậy.