Cậu Ấy Chạm Nhẹ Tay Tôi

Chương 8: Chu Vụ Tầm, tôi hy vọng cậu mãi mãi không cô đơn

Dịch: Kình Lạc

Beta: Nơ

Khi Bạch Y về đến nhà, ba mẹ cô vẫn chưa trở về.

Cô thay dép ở lối vào, sau đó ấn lọ nước rửa tay để lấy dung dịch rửa tay theo thói quen.

Sát trùng tay xong, Bạch Y lập tức đem cặp sách trở lại phòng.

Cô ở trong phòng ngủ làm bài tập của kỳ nghỉ hơn nửa tiếng, sau đó mới xuống lầu vào bếp nấu cơm tối.

Bạch Y nấu cơm xong xuôi cũng mất gần một tiếng, nhưng ba mẹ cô vẫn chưa quay về.

Bình thường là ngày hôm sau Bạch Y còn phải đi học, mà Bạch Tuấn Nghị và Y Quân Uyển lại có ca phẫu thuật không thể về nhà đúng giờ được, nên cô cũng không tiếp tục đợi ba mẹ về rồi cùng ăn.

Nhưng hôm nay được nghỉ, ngày mai cũng không phải dậy sớm đi học, bởi vậy cô sẽ không ăn trước một mình.

Bạch Y bày đồ ăn ra bàn liền lên lầu về phòng ngủ tiếp tục làm bài.

Mãi tới chín rưỡi tối.

Cô đã làm xong hai bài kiểm tra tiếng Anh, cửa nhà mới phát ra tiếng động.

Y Quân Uyển và Bạch Tuấn Nghị một trước một sau bước vào cửa.

"Chẳng mấy khi có chút thời gian nghỉ ngơi." Bạch Tuấn Nghị bàn bạc với Y Quân Uyển: "Chúng ta đưa Nhất Nhất ra ngoài chơi vài ngày đi?"

Y Quân Uyển trả lời: "Được, đi để thả lỏng."

Lúc nghe thấy tiếng động dưới nhà, Bạch Y ra khỏi phòng ngủ, đứng cạnh lan can lầu hai chờ ba mẹ.

Cô nghe rất rõ ràng những lời mà Bạch Tuấn Nghị và Y Quân Uyển nói với nhau.

Bọn họ định đưa cô ra ngoài chơi thả lỏng thư giãn.

"Ba, mẹ." Bạch Y ngoan ngoãn gọi họ, sau đó nói: "Con chuẩn bị xong cơm tối rồi ạ."

"Ừm." Y Quân Uyển giẫm lên bậc thang trên cùng, đi tới trước mặt Bạch Y, xoa nhẹ đầu cô, vui mừng cười nói: "Vất vả cho bé cưng rồi."

"Mẹ đi tắm trước đã, sau đó ra ăn cơm."

Bạch Y gật đầu.

"Phải rồi, ba mẹ muốn đưa con ra ngoài chơi vài ngày." Y Quân Uyển mỉm cười, nói: "Nhất Nhất muốn đi đâu?"

Bạch Y nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng trả lời: "Thủ đô ạ."

Bạch Tuấn Nghị cảm thấy tới thủ đô cũng không tệ, vậy liền đồng ý: "Được, chúng ta sẽ tới thủ đô chơi."

"Nhất Nhất, con ăn cơm chưa?" Y Quân Uyển hỏi cô.

Bạch Y lắc đầu, cười nhẹ: "Con muốn chờ ba mẹ cùng ăn."

Giọng Bạch Tuấn Nghị dịu dàng: "Nếu con đói cứ ăn trước đi."

Bạch Y ngoài miệng đồng ý: "Vâng."

Nhưng cô vẫn không ăn trước.

Thay vào đó, cô đi tới phòng bếp hâm lại thức ăn.

Chờ đến khi Y Quân Uyển và Bạch Tuấn Nghị thay quần áo ở nhà sạch sẽ rồi đi ra, Bạch Y cũng vừa mới ngồi xuống, lúc này Y quân Uyển lên tiếng: "Nhất Nhất, thành tích thi tháng của các con có chưa?"

Trái tim từ lúc về nhà vẫn chưa yên ổn, giờ đây đột nhiên đập mạnh hơn.

Bạch Y mím nhẹ môi, nghiêm túc trả lời: "Có rồi mẹ."

"Lần này con thi được hạng ba, " Cô thấp thỏm cắn môi, nhẹ giọng nói: "Kém Ngô Văn Bân một điểm ạ."

Hàng lông mày vốn đang giãn ra của Y Quân Uyển bất chợt nhíu lại.

"Phiếu điểm đâu?"

"Trong phòng con." Bạch Y trả lời.

"Đưa cho mẹ xem." Y Quân Uyển nói.

Bạch Y nghe lời rời khỏi bàn ăn, sau đó về phòng ngủ cầm phiếu điểm tới đưa cho Y Quân Uyển.

Y Quân Uyển cụp mắt cẩn thận so sánh điểm các môn của Ngô Văn Bân với Bạch Y.

Lát sau, Y Quân Uyển chỉ hận rèn sắt không thành thép, giận dữ nói: "Sao Tiếng Anh lại mất hai điểm? Bình thường con đều có thể được điểm tuyệt đối mà Nhất Nhất? Nếu lần này con không vụt mất hai điểm, con hoàn toàn có thể vượt qua thằng bé đó lấy được vị trí thứ hai."

Bạch Y yên lặng lắng nghe, không hề nói gì.

Bạch Tuấn Nghị cũng hỏi Bạch Y: "Có phải con làm bài không cẩn thận không? Viết sai từ hay nhìn nhầm rồi chọn sai đáp án?"

Bạch Y khẽ cắn môi, rầu rĩ trả lời: "Là con không biết, con chọn sai đáp án."

Lần thi này cô không mắc sai sót.

Mất điểm là do cô không biết, căn bản không có cái gọi là làm sai ở đây.

"Không biết là như thế nào? Bình thường Tiếng Anh của con rất tốt, lúc trước nhiều lần thi được 150, sao lần này lại không được?" Lời nói của Y Quân Uyển hơi trầm xuống.

Bạch Y mím môi không nói gì.

Nhẽ ra phải là bữa cơm tối ấm áp, nhưng hiện tại chỉ còn lại cái rối rắm hỗn loạn khiến cho Bạch Y như ngồi trên đống lửa.

Cảm giác trầm lặng ngột ngạt không ngừng lan rộng, gần như cướp đi hết tất cả khí oxy.

Qua một lát, giọng nói khe khẽ của Bạch Y vang lên trên bàn cơm tĩnh lặng: "Con chỉ giỏi Tiếng Anh, có khả năng tiếp thu Tiếng Anh một cách tự nhiên. Nhưng câu hỏi Tiếng Anh nhiều như thế, con không có khả năng biết hết toàn bộ."

Lời của cô vô cùng bình thản, vô cùng lý trí.

Nhưng nó lại gợi lên sự bất mãn trong lòng Y Quân Uyển.

"Nhất Nhất, con đang trách mẹ yêu cầu nghiêm khắc với con sao?" Y Quân Uyển đập phiếu điểm lên trên bàn, có chút tức giận: "Không phải là mẹ muốn tốt cho con hay sao?"

"Con hãy đặt tay lên ngực tự hỏi xem, con thực sự không có năng lực vượt qua bạn Ngô đó à? Con chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể ngồi vững vị trí thứ hai rồi."

Bạch Tuấn Nghị hiển nhiên cũng canh cánh việc Bạch Y kém Ngô Văn Bân một điểm, nói: "Nhất Nhất, con có biết khi thi đại học, chỉ cần con kém người ta một điểm thôi, là sân cạnh tranh phía trước con lại có nhiều thêm một người? Con không thể không coi trọng việc này được."

Lại cố gắng một chút.

Toàn khoá có gần ba nghìn người, thành tích của cô nằm trong top 100.

Bạch Y không biết bản thân cần phải nỗ lực như thế nào thì họ mới có thể vừa lòng.

Hơn nữa, cô chưa từng không coi trọng việc thi cử này.

Từ nhỏ tới lớn, dù là cuộc thi lớn hay nhỏ, cô đều dùng toàn bộ sức lực.

Bữa cơm hôm nay thật vô vị.

Ăn tối xong, Bạch Y yên lặng thu dọn bàn ăn, sau đó đi vào phòng bếp rửa bát.

Nước trong bồn rửa chảy ào ào.

Dòng nước mang theo chút mát lạnh liên tục chà xát vào ngón tay Bạch Y, nhưng nó không thể làm tan hết những buồn bực trong lòng cô lúc này.

Bỗng nhiên cô loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện truyền tới từ phòng khách.

Y Quân Uyển nóng nảy tức giận nói: "Em thấy không nên đưa con bé ra ngoài chơi nữa, mấy ngày nay nên để nó ở nhà học hành chăm chỉ. Bây giờ bản thân còn không thấy gấp gáp, một khi thả lỏng thì có lẽ ngay cả vị trí thứ ba cũng không giữ được."

Bạch Tuấn Nghị trấn an: "Không đến mức đó đâu, đã khi nào Nhất Nhất làm chúng ta thất vọng chưa? Lần sau con nhất định có thể thi tốt."

Y Quân Uyển khăng khăng: "Không được, không thể để nó đi chơi, tâm trạng buông thả thì không thể quay lại được nữa."

Bạch Tuấn Nghị hỏi: "Vậy còn chúng ta?"

Sau đó lại bổ sung: "Khó có được mấy ngày nghỉ như này."

Y Quân Uyển thở dài: "Đi, hai chúng ta thôi."

"Tận ba ngày nghỉ, đây là em cố ý đổi ca với đồng nghiệp mới trùng được ngày nghỉ với anh."

Bạch Y cắn chặt môi, không ngừng chớp mắt để làm đôi mắt bớt nóng lên, nhưng tầm nhìn vẫn càng ngày càng mơ hồ.

Cô tủi thân rơi lệ, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nước mắt rơi vào trong bồn rửa chén, lẫn cùng làn nước, sau đó bị dòng nước hoà tan không còn dấu tích.

Nhưng cái tủi thân ấy vẫn quanh quẩn trong cơ thể cô, làm thế nào cũng không xoá đi được.

Rửa bát xong, Bạch Y làm như không có việc gì mà đi ra ngoài phòng bếp.

"Con về phòng làm bài tập." Bạch Y thấp giọng nói với ba mẹ đang ngồi trên sô pha đối diện, rồi nhanh chóng chạy lên lầu.

"Nhất Nhất." Bạch Tuấn Nghị gọi cô lại, giọng điệu dịu dàng hoà nhã nói với cô: "Ba mẹ nghĩ rồi, lần này sẽ không đưa con đi thủ đô."

Y Quân Uyển nói tiếp: "Giai đoạn bây giờ lấy việc học là quan trọng nhất, con ở nhà làm bài tập cho tốt, ôn tập xem xét cẩn thận lần thi tháng này."

Bạch Y không phản bác.

Cô giống như con búp bê ngoan ngoãn nghe lời, tuỳ ý cho họ thay đổi, thậm chí sắp xếp thay cô.

Bạch Y trả lời: "Vâng."

Nói xong, cô liền lên lầu quay về phòng.

Bạch Y đóng cửa, khóa trái, kéo lê bước chân tới cuối giường, sau đó ngã mình xuống.

Cô tựa lên thành giường, vùi mặt vào khuỷu tay, im lặng khóc nức nở.

Yêu thầm một người lại chỉ có thể chua sót trơ mắt nhìn cậu ấy gần gũi với cô gái khác, khó chịu khi thích cùng một người với chị họ, còn có nỗi buồn do những áp lực liên tiếp mà ba mẹ gây ra, cảm xúc tiêu cực từ bốn phương tám hướng bủa vây. Khoảnh khắc này, nó giống như con mãnh thú cùng dòng nước lũ bất chợt ập tới, ùa đến đập tan vẻ kiên cường mà cô xây dựng bấy lâu.

Tấm ga trải giường bị nước mắt của Bạch Y thấm đẫm một mảng.

Qua một lúc sau, cô trở mình nằm thẳng trên giường, hốc mắt đỏ ửng đờ đẫn nhìn chằm chằm ngọn đèn trên trần.

Khóc tới nỗi cánh mũi khó chịu, đầu óc cũng âm ỉ đau.

Bạch Y ngồi dậy, xuống giường đi tới cạnh bàn học, rút giấy ra xì mũi.

Ngay giây tiếp theo cô ngồi xuống trước bàn học.

Bạch Y lấy tai nghe từ trong cặp ra cắm vào điện thoại, sau đó đeo lên tai.

Cuối cùng tìm ca khúc của Ngũ Nguyệt Thiên đã được lưu trong điện thoại, ấn phát.

Cô cụp mắt nhìn bài kiểm tra Tiếng Anh đã làm được một nửa, nâng tay cầm bút tiếp tục giải bài.

Mãi cho tới 12 giờ đêm.

Bạch Y thực sự không chịu được nữa mà ngáp ngủ một cái.

Cô lấy cuốn nhật ký từ trong ngăn kéo.

Mở bìa ngoài, mặt đầu tiên có dấu vết nhiều trang giấy bị xé rất rõ ràng.

Bạch Y cầm bút, viết ngày tháng năm lên trên mặt giấy.

__________

Ngày 30 tháng 9 năm 2010.

Một ngày không vui.

Tôi thích cậu ấy nói giọng địa phương, thích nhất là khi cậu ấy nói "biết rồi".

Cậu ấy nói chuyện với mẹ vô cùng dịu dàng, là loại dịu dàng chưa từng để lộ ra trước mặt người khác.

Đó mới là con người chân thật của cậu nhỉ?

Hy vọng chàng thiếu niên mà tôi thích có thể được thế giới này đối xử nhẹ nhàng hơn.

Chu Vụ Tầm, tôi hy vọng cậu mãi mãi không cô đơn.

Thật sự muốn biết, khi cầm ống tay áo của cậu sẽ có cảm giác thế nào.