Uyển Huyên ôm Cố Nặc Nhi về tới Điện Thu Thuỷ.
Nhưng kỳ lạ là, bên ngoài Điện Thu Thuỷ lại nhiều thêm cấm vệ quân đang canh gác.
Việc này trước này chưa từng có.
Uyển Huyên có chút nghi hoặc.
Cố Nặc Nhi lại không cảm thấy cái gì cả, ghé vào trên vai của Uyển Huyên dùng tay nhỏ tặng từng nụ hôn gió cho nhóm đại ca đẹp trai.
Uyển Huyên mang bé vào trong điện, vừa đúng lúc Uyển Âm đang muốn ra ngoài.
Uyển Âm: “Ta còn muốn đi tìm cô cùng tiểu công chúa đây, nương nương có căn dặn, gần đây không được một mình mang tiểu công chúa ra ngoài. Nếu thật sự muốn ra ngoài thì bên cạnh cũng phải dẫn theo thị vệ mới được đi.”
Uyển Huyên có chút nghi hoặc: “Thời điểm ta mới trở về, thấy bên ngoài cấm vệ canh gác, rót cuộc là làm sao thế?”
Uyển Âm nhìn thoáng qua Cố Nặc Nhi trong lòng ngực Uyển Huyên.
Bé con đang chơi tóc của Uyển Huyên, dường như không chuyên tâm nghe hai người họ nói chuyện phiếm.
Uyển Âm nhỏ giọng nói: “Hôm nay xử tử Thanh Hoà, vô cùng kinh khủng, các chủ tử phi tử trong hậu cung đều cơ bản toàn bộ đến xem.
Nhưng Thanh Hoà này tâm tư ác độc, trước khi chết còn kêu to một tiếng rằng cô ta là bị tiểu công chúa phát hiện.
Nương nương cùng bệ hạ cảm thấy, nhất định Thanh Hoà muốn mật báo cho người đằng sau. Khẳng định cho dù có chuyện gì, thì Thanh Hoà cũng không hoàn toàn thoát chết được.
Hiện tạo nói cho người đằng sau nghe thấy, nói không chừng sẽ đến tìm công chúa gây bất lợi! Chúng ta phải cẩn thận mới được!”
Uyển Huyên cắn răng: “Cô ta phải bị đâm ngàn đao, chính bản thân mình đi hại người bị phát hiện, lại còn đổ tội lên người công chúa nhà chúng ta.”
Uyển Âm trấn an: “Thôi đừng nói nữa, mau ôm công chúa đi vào thôi, nương nương còn chờ ở bên trong.”
Khi Cố Nặc Nhi bị mang đến nội thất, thì Kiều quý phi đang mặc quần áo hoa lên, tóc mây kiều diễm, một chút cũng không nhìn thấy lo lắng gì cả.
Nàng dựa vào trên ghế dài, nhìn sổ sách trong tay.
“Mẫu thân…” Cố Nặc Nhi ngọt ngào kêu lên.
Kiều quý phi ngẩng đầu, môi đỏ ngay tức khắp nở một nụ cười hiền dịu.
“Nặc Bảo, tơi đây với mẫu thân, lúc nãy vừa mới đi chơi cái gì với Uyển Huyên thế?”
Lúc này Uyển Âm đưa đến một khăn tay ẩm ướt, Kiều quý phi nhận lấy, giúp Cố Nặc Nhi lau lau tay nhỏ.
Cố Nặc Nhi thấy tay nhỏ béo tròn được lau xong, liền cầm bánh hoa mai trên bàn cắn một miếng.
Khuôn mặt nhỏ căn đến tròn trịa nói: “Chúng con đi xem gấu lớn đó mẫu thân, hôm nay sự tình của Hoàng Hậu mẫu thân giải quyết xong rồi sao?”
Nguyên lại là bé con còn nhớ thương chuyện này.
Kiều quý phi dịu dàng giải thích với bé: “Đã tìm được người hạ độc rồi, cũng nói thái y tìm thuốc giải, không qua bao lâu nữa thân thể Hoàng Hậu mẫu thân của con sẽ tốt lên.
Nhưng mà độc lúc trước không có điều tra ra là độc gì, bởi vì Thanh Hoà cũng Thải Loan ngày thường để độc trong ấm trà sau đó lại cầm rửa sạch, cho nên không có ai phát hiện ra.”
Nàng bế Cố Nặc Nhi lên, đặt ở trên đầu gối.
“Nặc Bảo, con là phúc tinh của mẫu thân nha, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, việc lần này con cũng làm vô cùng tốt.
Sau khi phát hiện ra chuyện kỳ lạ, cũng không lộ ra, trở về lại nói cho mẫu thân biết, những chuyện còn lại mẫu thân sẽ giải quyết hết thảy.”
Cố Nặc Nhi gật gật đầu: “Vâng! Mẫu thân có nói, Nặc Bảo vẫn còn nhỏ, có một số chuyện cần phải để cho mẫu thân đi làm. Nhưng mà chờ Nặc Bảo lớn lên, con sẽ bảo vệ mẫu thân.”
Kiều quý phi vừa lòng mà cười, lấy ngón tay được sơn màu móng đỏ điểm điểm lên mũi nhỏ của Cố Nặc Nhi.
Kiều quý phi cũng không xem Cố Nặc Nhi tuổi nhỏ mà lừa gạt cho qua, mọi việc đều nói rõ đạo lý trong đó, nhất quán mà dạy dỗ.
Cố Nặc Nhi thích đi chơi, tuy rằng có hơi ngốc nghếch, nhưng chỉ cần bé không làm tổn thương chính mình thì Kiều quý phi cũng không quản chặt.
Cho nên Cố Nặc Nhi vô cùng hiểu chuyện, biết khi nào nên làm nũng, khi nào là trở thành đứa trẻ ngoan.
Lúc này, Uyển Huyên đi vào bẩm báo: “Nương nương, Nhị hoàng tử tới.”